Chương 19: Hương Thơm Thoang Thoảng Cưỡi Trên Ánh Trăng Hoàng Hôn
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 19: Hương Thơm Thoang Thoảng Cưỡi Trên Ánh Trăng Hoàng Hôn
Phủ Nhiếp Chính Vương.
Màn đêm buông xuống, người hầu trong phủ lặng lẽ trải giường, thắp huân hương rồi thổi tắt vài ngọn nến, khiến căn phòng hơi tối xuống.
Lúc bọn họ lui ra, lặng lẽ né tránh Tư Nhược Trần đang đứng ngay cửa, tựa như chẳng nhìn thấy gì cả.
Đợi khi đi thật xa mới túm tụm lại với nhau, vui cười nói:
“Ta đã nói mà, hôm nay công tử nhất định sẽ muốn ngủ chung với vương gia, hôm qua chỉ là muốn làm nũng nên mới chia phòng thôi, hôm nay không phải đã làm hòa rồi đó sao?”
“Ây da, không biết vương gia có cho công tử vào không nữa?”
“Ta nghĩ là sẽ cho vào, bây giờ ta mới biết vương gia thật ra là người miệng cứng lòng mềm. Hôm nay ở Phù Vân Lâu ngươi không thấy vương gia của chúng ta đã giúp đỡ cô nương nghèo kia sao? Nào có người giàu có nào lại tốt bụng như vương gia chứ? Nên thật ra vương gia không hề tàn nhẫn vô tình như lời đồn đâu.”
“Đúng vậy, tất cả đều tại mấy lời đồn bậy kia hại ngài ấy…”
Giọng nói của đám người dần dần biến mất trong màn đêm nặng nề.
Cũng may Quý Thanh Lâm còn chưa khôi phục võ công, không thể nghe được bọn họ nói gì, nếu không nhất định hắn sẽ tức chết.
Quý Thanh Lâm cởi quần áo, chỉ mặc áo lót trắng đơn giản, mái tóc dài như mực xõa xuống trước ngực, giảm đi sự sắc bén, mi mục như họa lại càng thêm rõ ràng.
Hắn có vẻ mệt mỏi, ngồi nghiêng trên giường nhìn Tư Nhược Trần đứng ở cửa như Môn Thần, hắn lại cảm thấy hơi đau đầu.
Tư Nhược Trần đã thay lại y phục đỏ, mái tóc dài được búi cao bằng trâm ngọc, trông lại càng tuấn tú bắt mắt, mang theo sự quyến rũ trẻ trung vốn có của thiếu niên.
Lúc ở Phù Vân Lâu sau khi tên này biết hắn bị mất hết võ công, liền đi theo hắn một bước cũng không rời.
Đến bây giờ vẫn chưa chịu thôi, Quý Thanh Lâm đã nhẫn nhịn đến cực hạn, lạnh lùng nói:
“Ngươi đi nhầm phòng rồi.”
“Sư phụ, con muốn ngủ chung với người.” Tư Nhược Trần ngước nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương: “Có được không ạ?”
“Ha! Lúc sáng không phải ngươi rất giỏi sao? Dù sao bây giờ võ công của ta đã mất hết, ta không thể làm gì ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm thế ấy, còn hỏi ta làm gì?”
Lúc sáng hai mắt Tư Nhược Trần đỏ đậm, biểu cảm đáng sợ, ánh mắt tựa như có thể xé vụn người ta nuốt vào bụng.
Quý Thanh Lâm bị y cưỡng chế bế về nhà trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, có thể nói là mất hết mặt mũi.
Bây giờ trong bụng hắn vẫn còn nguyên bụng lửa giận.
Lúc đó ánh mắt của họ đều đang chứa ý nghĩ gì?
Sợ hãi? Không thể tin nổi?
Vậy thì lời đồn mỗi ngày hầu hạ kia ngày mai sẽ đổi thành hắn!
Tư Nhược Trần mấp máy môi không lên tiếng.
Hai người lâm vào bế tắc, một lúc lâu sau giọng nói trầm đục của Tư Nhược Trần vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đầy bất an và bối rối:
“Con không muốn người chết.”
“Sư phụ, con thật sự rất sợ, con sợ hôm nay chỉ cần con trễ một khắc thôi… sẽ phải nhìn thấy thi thể lạnh băng của người.”
“…”
Quý Thanh Lâm im lặng.
“Có gì mà phải sợ? Vi sư đã nói rồi, hết ngày mai là võ công của ta đã có thể hồi phục rồi.”
“Vậy sau này thì sao? Sư phụ, người có thể cam đoan loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa không? Người sẽ không đặt mình vào nguy hiểm như thế này nữa không?”
Vẻ mặt của Tư Nhược Trần lại trở nên rất kích động.
Y căn bản không để ý tới việc Quý Thanh Lâm bằng lòng liều mạng vì y, dù loại chuyện này bình thường sẽ khiến y vui sướng không ngủ được mấy ngày.
Chỉ cần vì sự an toàn của Quý Thanh Lâm, y sẽ không nhượng bộ.
“Ngươi có tư cách quả bổn vương à?” Quý Thanh Lâm cảm thấy tên này có chút quá phận, hắn không thích người khác khống chế hay ra lệnh cho mình.
Tư Nhược Trần cười khẩy: “Sư phụ, lần sau nếu người còn coi nhẹ mạng sống của mình, xin hãy giết con trước.”
“Đe dọa ta? Ngươi cho rằng vi sư sẽ coi trọng mạng của ngươi sao?”
Đột nhiên Quý Thanh Lâm cảm thấy tức giận, hắn cười lạnh nói: “Chưa có ai có thể đe dọa được ta!”
Lòng Tư Nhược Trần đau nhói nhưng trên mặt lại bình tĩnh:
“Sư phụ thật sự không coi trọng.”
“Ha, ngươi cũng tự biết…”
Giây tiếp theo, không hề có cảnh báo trước, ánh sáng bạc lóe lên trong bóng đêm.
Tư Nhược Trần vung kiếm tự chém mạnh vào cổ mình.
Còn tàn độc hơn nhát kiếm mà y chém Lục Tinh Minh sáng nay.
Đồng tử Quý Thanh Lâm đột nhiên co rút, y muốn làm gì!
Tiếng cảnh báo của Hệ Thống chưa bao giờ gay gắt như vậy, như thể đó là một nỗi sợ hãi không cách nào đè nén, tựa như muốn đâm thủng da đầu Quý Thanh Lâm vọt ra khỏi não.
Quý Thanh Lâm dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao tới, không chút suy nghĩ, không chút do dự, hai tay dùng hết sức nắm lấy chuôi kiếm.
Vì dùng lực quá mạnh nên nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy hắn đang run rẩy.
Lưỡi kiếm sắc bén không chút do dự vẽ ra một vệt máu mờ trên cổ Tư Nhược Trần.
Nhưng dường như y không để ý tới chút nào, trong mắt còn lộ ra nụ cười không giấu được.
Khớp tay của Quý Thanh Lâm vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch:
“Mẹ nó, ngươi điên rồi đúng không? Có bệnh đúng không?”
Tư Nhược Trần cong môi cười:
“Sư phụ vẫn luôn thích nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, rõ ràng người rất để ý đến con.”
Lồng ngực Quý Thanh Lâm vẫn đang phập phồng kịch liệt, hắn trừng mắt liếc y.
Cái tên điên này!
Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như thế, một kẻ nổi trận lôi đình, một kẻ chằng hề sợ hãi.
Tư Nhược Trần chậm rãi tận hưởng vẻ mặt không thể giả vờ bình tĩnh của Quý Thanh Lâm, trong lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc không tưởng. Y muốn dùng thanh kiếm này tự cứa thẳng vào yết hầu không do dự, để máu tươi phun trào, để hoàn toàn xé rách gương mặt cấm người tới gần, vạn dặm xa cách của sư phụ.
Có lẽ cuối cùng sẽ chỉ còn sự phẫn nộ tột cùng, đau đớn cực hạn trên gương mặt người.
Nhưng sẽ khiến y có được ảo giác ngắn ngủi rằng, mình cũng từng được yêu sâu đậm.
Dù chỉ là một khoảnh khắc trước khi chết cũng đủ rồi.
Quý Thanh Lâm nhận ra trạng thái điên cuồng của Tư Nhược Trần rất bất thường, hắn phát hiện mình đã bỏ lỡ một số chuyện, nên gõ gõ vào Hệ Thống đã dừng báo động:
[Rốt cuộc thì y trúng độc gì thế? Sao tao cảm thấy y không giống người bình thường chút nào vậy?]
Hệ Thống cũng rất hoảng sợ: [Tôi… tôi cũng không biết… thật sự không biết đâu… có quá nhiều dữ liệu bị mất… tôi… tôi không biết đâu…]
Quý Thanh Lâm: Vậy có mi thì có tác dụng gì đây!
Quý Thanh Lâm bình tĩnh lại, không nói những lời gay gắt chọc tức Tư Nhược Trần, hắn sợ rằng nếu tên nghiệt đồ này phát điên nữa, chuyện tối hôm đó sẽ lại xảy ra.
Nhưng lần này có lẽ hắn sẽ không may mắn như vậy.
Sau một lúc im lặng, Quý Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy bàn tay cầm kiếm của Tư Nhược Trần buông lỏng, sự áp chế mơ hồ trên người cũng lập tức tiêu tan.
Theo ánh mắt Tư Nhược Trần, Quý Thanh Lâm nhìn thấy đôi chân trần của mình đang dẫm trên nền nhà.
Bàn chân Quý Thanh Lâm vốn rất đẹp, trắng trẻo mịn màng trông như sữa đặc. Mạch máu màu xanh lam nhạt bên trên uốn lượn, giống như những hoa văn mờ nhạt được vẽ lên.
Vừa rồi hắn sợ đến mức nhảy vọt khỏi giường nên chưa kịp mang giày.
Hai bàn chân trắng nõn lúc này hơi ửng đỏ, hình như là bị sàn nhà lạnh cóng, nhìn vô cùng đáng thương.
Đôi mắt Tư Nhược Trần hơi ngẩn ra, màu đỏ chậm rãi rút xuống, y nhíu mày cúi người bế bổng Quý Thanh Lâm lên:
“Nghiệt đồ, ngươi lại muốn làm gì?”
Quý Thanh Lâm kinh hãi, thấy tên này bế mình lên giường, hắn lập tức vùng vẫy.
Xong rồi, lần này xong thật rồi, hắn sắp bị bóc tem rồi.
Tư Nhược Trần cẩn thận đặt người vùng vẫy không ngừng lên giường, ngồi xổm xuống, dùng tay giữ đôi chân lạnh giá của hắn rồi đặt vào lồng ngực ấm áp của y.
Thân thể Quý Thanh Lâm cứng ngắt.
Tư Nhược Trần ngẩng đầu nhìn hắn:
“Sư phụ sợ con hại người như vậy sao?”
Y cười khổ nói: “Sẽ không đâu, con không đành lòng làm như vậy.”
Quý Thanh Lâm chỉ cười lạnh, không trả lời.
Nếu hắn không biết đời trước y đã dùng kiếm đâm thẳng vào tim sư phụ mình, thì chắc chắn hắn sẽ tin y vì khả năng diễn trò này.
Cả hai đều im lặng, rơi vào những suy nghĩ riêng.
Sưởi ấm chân xong, y cẩn thận đặt lại lên giường rồi đắp chăn, xoay người cô đơn bước đi:
“Sư phụ nghỉ ngơi đi, con sẽ canh bên ngoài cho người, sẽ không vào trong.”
Mấy giây sau, Quý Thanh Lâm lạnh lùng nói:
“Lên đây, đóng cửa lại, nếu hôm nay ngươi dám giở trò nữa thì không thấy được mặt trời ngày mai đâu.”
Tư Nhược Trần lập tức vui vẻ trả lời:
“Vâng.”
Giường của Quý Thanh Lâm rất lớn, cho dù hai người đàn ông trưởng thành nằm cạnh bên hay lăn mấy vòng cũng dư sức.
Tư Nhược Trần cởi y phục, nhẹ nhàng xốc một góc chăn rồi cẩn thận chui vào.
Quý Thanh Lâm chỉ cảm thấy mùi hoa thoang thoảng, khác hẳn với mùi thơm ngọt ngấy ngày hôm đó, là một mùi hương rất dễ chịu.
Tư Nhược Trần lén lút dịch người về phía hắn, cả hai nằm kề cận nhau, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt đối phương.
Lúc bình tĩnh, con ngươi của Tư Nhược Trần đen láy, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ trong sáng thật sự rất đẹp.
Hơi thở hai người phả vào mặt đối phương, trăn trở quấn quít vào nhau trong màn đêm.
Vương vấn triền miên.
Tư Nhược Trần nằm trên giường, dường như đang nghĩ đến điều gì đó lông mày khẽ cong lên, y mỉm cười:
“Sư phụ người còn nhớ không, lần đầu khi con bị người trong kỹ viện đưa vào phủ, khi đó mới chỉ có mười tuổi, sợ hãi nhưng chỉ biết khóc. Người nghe nhiều tới mức thấy phiền, dọa con là sẽ ném con ra ngoài để bọn họ lấy gậy đánh chết con.”
Quý Thanh Lâm ngửi thấy mùi hoa, cảm thấy thoải mái hơn bình thường rất nhiều, lúc này hắn rất buồn ngủ, chỉ còn lại một tia tỉnh táo nên mơ hồ đáp lại:
“À…”
“Nhưng hôm đó, người đã ôm con vào lòng dỗ con ngủ, cũng nằm trên chiếc giường này đây. Đó là giấc ngủ yên bình nhất mà con có được kể từ khi cha mẹ qua đời.”
Quý Thanh Lâm đã ngủ say, hô hấp dần dần ổn định, không trả lời y.
Tư Nhược Trần do dự một lúc, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, sau đó nhanh chóng rút lại.
Thấy Quý Thanh Lâm không tỉnh lại, y dần có can đảm hơn, đưa tay vuốt ve từ đôi lông mày dày của Quý Thanh Lâm, chậm rãi đi xuống dưới, đến mắt, mũi,…
Đến đôi môi đỏ tươi.
Đầu ngón tay y mân mê bờ môi Quý Thanh Lâm, mềm mại ẩm ướt, y muốn đưa ngón tay vào khuấy động hồ xuân thủy.
Muốn bao bọc thật chặt.
“Sư phụ, người có biết con muốn làm gì không? Con muốn thô bạo bắt nạt người, muốn thấy người khóc dưới thân con, gọi tên con không ngừng…”
Tay kia vòng qua chăn, đặt lên vòng eo mềm mại của Quý Thanh Lâm.
Nơi này chỉ có một lớp quần áo mỏng manh, bao bọc hết những cảnh đẹp động lòng người bên trong, chỉ cần y muốn, y có thể làm bất cứ điều gì.
Tiến vào…
Xâm chiếm người…
Khiến người chỉ thuộc về mình y.
Con ngươi lần nữa bị màu đỏ chiếm giữ, thay thế cho những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi.
Hương thơm thanh lãnh của Quý Thanh Lâm tràn vào mũi y, Tư Nhược Trần cảm thấy mình sắp phát điên mất.
“Sư phụ… người thật sự không nên tin tưởng con…”
Hơi thở Tư Nhược Trần dồn dập gấp gáp, tim y đập rất nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng y xoay người, đè lên Quý Thanh Lâm.