Chương 17: Dùng Sắc Hầu Sư
Gã buồn cười nhìn Quý Thanh Lâm: “Đến giờ mà vương gia cũng không thèm cầm kiếm, thực sự là còn khinh thường vãn bối ư? Xem ra lát nữa vãn bối phải dùng hết toàn lực mới được.”
Ngược lại thì không phải Quý Thanh Lâm không muốn lấy, mà là lấy không được.
Một thanh trường kiếm chế tạo từ huyền thiết vạn năm, nặng gần ngàn cân, mi lấy thử cho ta xem đi!
“Muốn đánh thì tới đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?”
Nếu thật sự hôm nay phải bỏ mạng ở đây, Quý Thanh Lâm hắn cũng không định khiến mình quá mất mặt.
“Được, vậy vương gia cẩn thận.”
Loan đao xoay tròn trong không trung, tạo ra một vết cắt đẹp mắt, nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã thoát hiện ngay trước mắt Quý Thanh Lâm.
Nhanh quá!
Có thể thấy, Lục Tinh Minh thật sự đã phát huy toàn lực.
Thanh đao chiết xạ trong con ngươi Quý Thanh Lâm càng lúc càng lớn, hắn hít một hơi nặng nhọc, chân hắn nặng như đeo chì, không thể cử động dù chỉ một chút.
Nhát đao này của gã muốn chém hắn đầu lìa khỏi thân!
Khi hơi thở tử vong ập vào mặt, đại não bỗng nhiên trống rỗng. Ngôn Tình Ngược
Trong một lúc hoảng hốt, không hiểu sao Quý Thanh Lâm lại nhớ lại những lời mà Tư Nhược Trần đã khóc lóc cầu xin mình tối đó:
“Sư phụ, người đừng đi.”
Thôi, giờ không muốn đi cũng phải đi rồi.
Mọi người đang đợi Quý Thanh Lâm ra tay, lại thấy hắn không hề động đậy, đều cho rằng hắn tự tin về võ công thâm hậu của mình, không tới phút cuối sẽ không ra tay.
Nhưng chẳng ai biết, Quý Thanh Lâm bây giờ chỉ như thịt cá nằm trên thớt, muốn chạy cũng không chạy được.
Thật sự… phải chết ở đây ư?
Tóc sau gáy đã dựng đứng lên, còn Hệ Thống cũng bắt đầu thút thít khóc thầm.
Quý Thanh Lâm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nếu bây giờ ai tới cứu hắn, vậy thì hắn sẽ…
Đột nhiên, ngay lúc thanh đao chuẩn bị chém vào chiếc cổ mảnh khảnh của Quý Thanh Lâm, một tia sáng bạc nhanh chóng phóng tới, “leng keng” hai tiếng, thanh đao của Lục Tinh Minh bị chệch hướng, tạo ra một lỗ thủng lớn như ngón tay.
Tim Quý Thanh Lâm đập như đánh trống, hắn mở to mắt thấy một bóng người áo trắng cao lớn, là Tư Nhược Trần đang thẳng lưng đứng chắn trước người hắn.
Khi đứng trước sợ hãi cực độ, cảm quan của con người sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Từ thân hình hơi cứng ngắc của người trước mặt, Quý Thanh Lâm cảm thấy trong y có một nỗi sợ hãi còn lớn hơn cả mình, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được đó có phải là ảo giác hay không.
Tư Nhược Trần quay lưng lại với hắn, từ đầu đến cuối không nhìn hắn lần nào, rõ là đang giận dỗi nhưng hắn lại không biết y lại giận hờn chuyện gì.
Vậy nhưng y vẫn vươn cánh tay trái che chắn cho hắn, bảo vệ rất kín kẽ.
Lúc này Quý Thanh Lâm mới tỉnh táo lại, nhớ ra vừa rồi dường như Tư Nhược Trần lao ra từ nhã gian thứ hai.
Nên là… người ngồi bên trong ngay từ đầu đã không phải là Liễu Dật Hàn?
Hệ Thống đột nhiên tỉnh ngộ: [Ha… thì ra Liễu Dư An có thể ngồi nhã gian thứ hai là do có ngài làm chống lưng~]
Quý Thanh Lâm: […]
Tên nhãi ranh Tư Nhược Trần này!
Trong một góc, Liễu Dư An hiển nhiên cũng hơi sửng sốt, bàn tay cầm quạt ngọc khẽ siết lại.
Thời điểm này y lại chạy ra đây làm gì?
Chờ khi Quý Thanh Lâm và Lục Tinh Minh đánh nhau lưỡng bại câu thương, với công lực của Tư Nhược Trần chắc chắn có thể lấy được Ngọc Tủy dễ dàng.
Lòng bàn tay của Tư Nhược Trần còn rịn mồ hôi lạnh, y biết rõ với nội công của sư phụ đối phó với Lục Tinh Minh không thành vấn đề, nhưng khi thấy sư phụ cứ đứng im bất động như thế, y quá sợ hãi.
Hình ảnh phần mộ cô độc lạnh lẽo của Quý Thanh Lầm ở kiếp trước, luôn là cơn ác mộng mà y không thể nào vứt bỏ.
Dù y có tức giận hay thất vọng đến đâu, chỉ cần nghĩ rằng người này có thể ra đi mãi mãi, y lại không quan tâm đến điều gì khác nữa.
Dù cho đời này chỉ dùng thân phận thầy trò ở cạnh nhau, đối với y cũng là một giấc mơ hão huyền.
Con ngươi Tư Nhược Trần biến lạnh, xoay người chém một nhát kiếm, chẻ thanh đao thành hai mảnh. Tiếp theo dùng tốc độ nhanh như chớp lao đến, xoay kiếm đặt lên cổ Lục Tinh Minh:
“Lục Tinh Minh, ngươi làm càn quá rồi!”
Dù bị người khác kề kiếm lên cổ nhưng Lục Tinh Minh cũng không nổi giận, thế mà còn vỗ tay cười châm chọc:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là đệ tử chân truyền của Nhiếp Chính Vương, sao hả? Trước mặt thì cướp đi Sở Uyên, hôn thê của sư phụ mình, sau lưng thì giết hắn. Vậy mà Nhiếp Chính Vương lại không nỡ đánh chết ngươi, quan hệ thầy trò của hai người tốt như thế từ khi nào vậy?”
Chuyện thầy trò Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần bất hòa là chuyện mà ai cũng biết.
Tư Nhược Trần híp mắt:
“Xem ra Tây Ung cũng thật quan tâm đến chuyện Đại Ngụy chúng ta, việc mới xảy qua hôm trước vậy mà lại nắm rõ như lòng bàn tay, chắc là có không ít yêu ma quỷ quái giống như “Sở Uyên” đang ẩn náo, vậy chúng ta phải tra xét cho kỹ mới được, Nhị điện hạ thấy đúng không?”
Trong nhất thời Lục Tinh Minh không nói được gì, chợt nhận ra có lẽ cái chết của Sở Uyên không đơn giản chỉ là do đào hôn nên mới bị Quý Thanh Lâm nổi giận xử tử.
Lục Tinh Minh cố gặng ra một nụ cười: “Công tử nói đùa.”
“Ta có nói đùa hay không thì ngươi còn rõ ràng hơn ta.”
Nụ cười của Tư Nhược Trần rất ấm áp, lại vô thức mang theo âm trầm dán sát tai gã:
“Ngươi tự tin có thể đánh thắng sư phụ ta, nhưng ngươi có nghĩ tới ngay cả làm đối thủ của ta ngươi cũng không xứng?”
“Sao Tây Ung các người lứa này lại càng tệ hơn lứa trước vậy?”
“Ngươi!” Lục Tinh Minh vốn muốn đáp trả vài câu, đột nhiên nhớ ra gì đó, cười cười liếc nhìn Quý Thanh Lâm:
“Cũng đúng thôi, đệ tử chân truyền của Nhiếp Chính Vương thì sao ta có thể đánh thắng nổi, dù sao…”
Nụ cười của gã càng ngày càng không có ý tốt.
Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần đồng loạt nhíu mày nhìn gã.
“Đêm đêm đồng sàn cộng chẩm, sớm đã lãnh ngộ được sự tinh túy, có thể nhận được sự sủng ái của Nhiếp Chính Vương, kề cận thân mật, là ước mơ xa vời của biết bao nữ nhân Đại Ngụy. Chẳng trách Nhiếp Chính Vương không nỡ giết ngươi…”
Gã nhìn từ đầu đến chân Tư Nhược Trần, ái mụi không thôi nói:
“Hồng Diễm Lộ Ngưng Hương, Vu Sơn Uổng Đoạn Trường*, dung mạo động lòng như vậy chắc chắn là ngày ngày hoan ca, lưu luyến quên trời đất! Chỉ là ta nghe nói, trong lòng Tư công tử không tình nguyện, mấy hôm trước mới bị đánh cho không xuống giường nổi, sao hôm nay lại hồi phục nhanh như vậy?”
(<> Dịch nghĩa:Một cành hoa màu hồng diễm lệ thơm hương ngưng chỉ, Chuyện mây mưa ở Vu Sơn chỉ luống đau lòng.)
Mọi người: “…”
Quý Thanh Lâm: “…”
Hệ Thống: [Ký chủ, đây có thể xem như báo ứng không?]
Những chuyện bàn tán kiểu này vốn dĩ đang ám chỉ Tư Nhược Trần dùng sắc để trèo lên, uyển chuyển nói y là luyến sủng, thật sự rất có tính sỉ nhục, nhưng những đồn đãi này lại đến từ phủ Nhiếp Chính Vương.
Chuyện này mấy ngày trước đã đồn thổi, mọi người đều biết, một nửa trong số đó là do Quý Thanh Lâm thúc đẩy lời đồn.
Đầu sỏ gây chuyện Quý Thanh Lâm: [Mày nói xem, giờ tên nghiệt đồ này đang muốn giết tao, hay là sẽ giết tao?]
Lỡ mà Tư Nhược Trần tức giận rồi bỏ đi thì hắn phải làm sao đây?
Lần trước mới chỉ lăn lộn trên giường chút xíu vậy mà y đã giận dữ như thế, huống chi giờ này còn bị người ta châm chọc trực diện như vậy.
Hệ Thống vỗ đùi: [Đúng rồi ký chủ ơi, ngài xem nhân vật chính mặc đồ trắng như thế này, có giống như đang mặc sẵn đồ tang đưa đám cho ngài luôn không?]
Quý Thanh Lâm: […]
Tư Nhược Trần nghe xong sửng sốt hồi lâu, dường như bị đả kích nặng, y quay đầu nhìn Quý Thanh Lâm bằng một ánh mắt rất kỳ dị.
Quý Thanh Lâm có chút chột dạ né tránh ánh mắt y, thầm nghĩ: Tiêu rồi, y đang muốn chém mình.
Quý Thanh Lâm hắng hắng giọng:
“Vậy mà Nhị điện hạ lại có hứng thú với mấy chuyện phong tình của người khác à? Có điều mấy chuyện phong lưu bổn vương có nhiều lắm, mấy lời đồn đãi về mặt này trong dân gian muốn kiểu nào cũng có, thật sự muốn kể từng chuyện ở đây à?”
Tư Nhược Trần cười nhạt nói: “Nhiều lắm ư?”
“…”
Không hiểu vì sao Quý Thanh Lâm cảm thấy nụ cười của y hơi rợn người, đột nhiên nhanh trí sửa miệng:
“Đều là mấy lời đồn vô căn cứ mà thôi, không thể nào là thật.”
“Ai nói không phải sự thật?” Ánh mắt Tư Nhược Trần mang theo sự điên cuồng nhìn chằm chằm vào mắt Quý Thanh Lâm, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một như muốn những người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
“Kề cận thân mật hay người dưới gối cũng chẳng sai.”
Quý Thanh Lâm mở to mắt.
Tư Nhược Trần quay đầu nhìn Lục Hành Minh đang sửng sốt:
“Là ta câu dẫn sư phụ, là ta tự trèo lên giường của người, có thể được sư phụ ưu ái là phước ba đời người ta cầu còn không được, Nhị điện hạ có ý kiến gì ư?”
Y vừa nói xong, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Vốn là lời sỉ nhục người khác, sao từ miệng y lại trở nên đáng tự hào như thế.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Quý Thanh Lâm trợn mắt.
Không phải tên nghiệt đồ này giận tới phát điên rồi chứ?
Lục Tinh Minh đương nhiên cũng không ngờ hắn sẽ nói như thế, nên cứng miệng hồi lâu không nói được gì nữa.
Khi tin đồn mới xuất hiện, mặc kệ có tin hay không, ai cũng sẽ cho rằng là do Quý Thanh Lâm vô liêm sỉ áp bức y.
Quân tử như Tư Nhược Trần không chịu bị sỉ nhục nên phản kháng, sau đó mới bị vị sư phụ nổi thú tính đánh gần chết.
Nhưng bây giờ chính chủ đã chứng thực chuyện này, lại còn thừa nhận là mình câu dẫn sư phụ.
Chuyện này thật sự quá đáng sợ.
Liễu Dư An cuối cùng cũng không chịu ngồi yên nữa, lập tức nhảy ra ngoài cười nói:
“Vừa rồi y có uống rượu với ta, uống hơi nhiều nên nói lung tung thôi, mọi người đừng tưởng thật. Ai cũng biết y là người ngay thẳng liêm chính, nếu như có kẻ vô liêm sỉ thì đương nhiên phải là ai kia tiếng xấu nổi danh đúng không?”
Quý- tiếng xấu đồn xa – bị gọi đích danh – đang an phận ngồi yên trên ghế – Thanh Lâm, lẳng lặng đưa mắt nhìn gã.
Liễu Dư An giải thích xong thì trở tay muốn kéo tên điên này đi.
Kết quả là kéo không nổi!
Liễu Dư An đến gần Tư Nhược Trần hạ giọng cảnh cáo y:
“Ngươi định để cả thiên hạ cười nhạo người dùng sắc hầu sư hả!”
“Không có gì xấu cả.” Tư Nhược Trần đã vô phương cứu chữa.
Liễu Dư An vẫn không bỏ cuộc, muốn kéo hắn về với đường chính đạo:
“Cho dù ngươi niệm tình ân dưỡng dục mấy năm nay, cũng không thể chối bỏ được tội ác chất chồng của hắn được, không phải ngươi luôn là người hổ thẹn vì hắn nhất sao?”
“Nói xong chưa?” Tư Nhược Trần đẩy bàn tay đang nắm tay mình của gã ra, bình tĩnh nói:
“Sư phụ ta là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn các ngươi nhiều.”
Nhìn bề ngoài tựa như lăng nhăng không dứt, nhưng lại giữ mình trong sạch, viện của hắn trừ y ra thì không ai có thể bước vào.
Mấy năm qua trừ Sở Uyên ra Quý Thanh Lâm cũng chưa từng nói sẽ cưới người này, nạp người kia.
So với đám người thê thiếp thành đàn, sư phụ thật ra lại là người chung thủy nhất.
Tiếc thay, người mà hắn chung thủy lại không phải y.
Tư Nhược Trần thở dài, nói ra từng chữ thật giả lẫn lộn:
“Là ta câu dẫn sư phụ, nếu nói đại nghịch bất đạo, đi ngược đạo đức thì cũng là ta, Sở Uyên cũng là do ta giết, còn hỏi vì sao…”
“Ta ghen tỵ, ta không thể chấp nhận nhìn thấy ai khác bên cạnh sư phụ. Bất kỳ ai cũng không thể.”