Chương 15: Ây Da, Chơi Lớn Quá Rồi!
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 15: Ây Da, Chơi Lớn Quá Rồi!
Quen thuộc đến mức như đã trải qua chuyện này vô số lần.
Họ khom lưn khụy gối, không dám ngẩng đầu nhìn.
Quý Thanh Lâm đi từng bước một lên cầu thang, đi đến nhã gian ở ngay giữa lầu hai, bước chân hờ hững của hắn lại khiến nhịp tim mọi người tăng mãnh liệt.
Hắn bước đi rất chậm nhưng không ai dám hé răng nói nhiều nửa lời.
Quý Thanh Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chọn tư thế thoải mái dựa vào.
Lúc này mọi người mới miễn cưỡng đỡ nhau đứng dậy, chậm rãi thở ra những ngột ngạt tích tụ trong lòng, hai chân vẫn còn run rẩy.
Giọng nói lạnh như băng của Quý Thanh Lâm vang lên:
“Bổn vương cho các ngươi đứng dậy chưa?”
Mọi người cứng người, hai chân mềm nhũn đồng loạt quỳ xuống.
Quý Thanh Lâm chống cằm nhàm chán nhìn Liên Hoa:
“Công chúa điện hạ, người muốn thần hành lễ với người ư?”
Liên Hoa quỳ xụp xuống đất, nghe tới đây run rẩy không ngừng.
Thất hoàng tử Sở Uyên đào hôn trong ngày cưới,giờ đã thi cốt vô tồn, mặt mũi hoàng thất bị mất sạch nhưng cũng không dám nói một lời.
Dù hôm nay Nhiếp Chính Vương muốn lấy mạng của nàng, cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Mọi người thầm thở dài: Xong rồi, công chúa duy nhất của Đại Ngụy cũng sắp không còn rồi.
Hoàng thất đều chỉ là con rối trong tay Quý Thanh Lâm, mặc hắn tùy ý chém giết.
Liên Hoa được nuông chiều nhưng không ngu ngốc, dù sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nước mắt sắp rơi xuống. Nhưng Quý Thanh Lâm luôn ghét người khác khóc, cho nên nàng chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc:
“Vương gia nói đùa rồi, bổn… bổn cung còn có việc… không quấy rầy nhã hứng của ngài.”
Nói xong nàng tựa như bị đóng đinh tại chỗ.
Vết máu trên váy nàng đã thấm khô thành một vết dơ trông giống như hoa hồng. Khuôn mặt nàng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, dù đau đớn nhưng vẫn phải cố mỉm cười.
Quý Thanh Lâm vẫn không nói gì.
Một lúc lâu sau, khi Liên Hoa cho rằng đầu mình sắp rơi xuống đất, Quý Thanh Lâm mới phất tay.
Liên Hoa rút được chân ra khỏi quỷ môn quan, gần như là tông cửa chạy biến.
Những kẻ khác chỉ biết ngóng cổ nhìn theo ước ao.
Hay rồi, đầu sỏ gây chuyện đã bỏ chạy rồi.
Tuồng hay cũng xem xong rồi.
Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, thi thể đẫm máu của thị vệ vẫn nằm trên mặt đất, khiến sắc mặt mọi người trắng bệch.
Quý Thanh Lâm nhắm mắt làm ngơ, hắn chưa bao giờ là người tốt, dù thả Liên Hoa đi nhưng chỉ là hắn không muốn gây thêm phiền phức trong lúc này, sau này có cơ hội lại đối phó với nàng sau.
Về phần những người khác, thì phải quỳ ở đây.
Khác với những người này, từ khi Nhiếp Chính Vương xuất hiện thì ánh mắt thiếu nữ áo tím hiện lên một tia vui sướng. Rồi sau đó lại nhanh chóng bị bao phủ bởi sự ảo não, cô nói một cách bất đắc dĩ:
“Bẩm vương gia, Ngọc Tủy đã bị đưa cho nhị điện hạ Tây Ung, nô gia cũng không thể tự quyết định được.”
Ánh mắt cô do dự nhìn về phía nhã gian thứ ba.
Quý Thanh Lâm ngồi ở nhã gian phòng một ngay chính giữa, nhã gian ở Phù Vân Lâu được đánh số dựa theo sự quan trọng của địa vị, ngoại trừ nhã gian số hai từ đầu chưa hề lên tiếng, thì gian số ba này cũng là người nàng không dám đắc tội.
Thì ra là do nhị hoàng tử của Tây Ung đang ở đó.
Là người mà lâu chủ đặc biệt đặc cách.
Quý Thanh Lâm nhìn theo ánh mắt của cô, cách hai tấm bình phong, một thiếu niên ăn mặc hoang dã thuộc dị tộc từ trong bước ra.
Đuôi tóc màu nâu hơi xoăn, trên trán đeo băng bằng bạc có khảm một viên hồng ngọc, thái dương bên trái có một bím tóc nghịch ngợm thả xuống, cả người tỏa ra sự ngang ngược của thiếu niên. Đôi mắt như sói con nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm, gã cầm chiếc hộp gỗ đen trong tay mỉm cười khiêu khích, trong mắt mang đầy sự công kích:
“Vương gia, ngài đã tới muộn, đồ tốt đương nhiên phải tranh thủ tranh đoạt chứ.”
Thiếu niên mặc áo đỏ khoanh tay này không ai khác chính là Nhị điện hạ của Tây Ung, Lục Tinh Minh.
Quý Thanh Lâm mỉm cười gật đầu, cảm thấy gã nói không sai, quay đầu nhìn Mặc Trúc nói:
“Ngươi có nghe thấy không? Chủ nhân nó cũng đã nói vậy rồi, sao ngươi còn chưa động thủ?”
Lục Tinh Minh: “…”
Mọi người: “…”
Mặc Trúc: “Vâng.”
Lưỡi đao chứa sức lực cực lớn, thế như chẻ tre quét tới.
Không khí tựa như mang theo lực tựa ngàn cân.
Trong lòng Quý Thanh Lâm khẽ khen ngợi một hồi.
Giây tiếp theo đã thấy y bị Lục Tinh Minh một cước đá bay trở về.
Quý Thanh Lâm: “…”
Thật vô dụng.
Lục Tinh Minh thu loan đao lại, câu môi tấm tắc nói:
“Xem ra con chó này của Nhiếp chính vương nuôi cũng không mạnh lắm, không thì, vương gia tự lên thử xem sao?”
Lục Tinh Minh là nhân tài trẻ tuổi ở Tây Ung, trong những người cùng trang lứa hầu như không hề có đối thủ, nên gã luôm luôn ngông cuồng tự đại.
Quý Thanh Lâm nhíu mày.
Vốn dĩ muốn để Mặc Trúc thử người này một chút, nếu gã là quả hồng mềm thì trực tiếp cướp đồ, không ngờ lại là một thứ khó nhai.
Mặc Trúc bò dậy từ mặt đất, hiếm khi y mới bị đánh đến nhếch nhác như vậy, y nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi không xứng!”
Vừa dứt lời, y lại cầm thanh đao sắc bén của mình lao tới, nỗ lực chiến đấu với Lục Tinh Minh nhưng lại bị đối phương đùa như đùa khỉ, một lúc sau, trên người y đã loang lỗ nhiều vết máu.
Nhìn thấy Mặc Trúc lâm vào thế hạ phong, Quý Thanh Lâm biết chuyến đi hôm nay rất có thể sẽ phải trắng tay.
Lúc này hắn mới nhớ tới thiếu nữ áo tím, mới vừa gây rối một hồi lại không biết cô ấy đã đi đâu.
Không phải nói ở Phù Vân Lâu không được xảy ra tranh chấp riêng sao? Cũng không biết đi đâu rồi, giờ mà còn chưa chịu ra mặt giải quyết.
Thị vệ nhà hắn sắp bị người ta đánh chết rồi.
Vốn dĩ hắn định dùng danh tiếng của mình ra dùng, dù cho không ra tay cũng có thể dọa hết phân nửa vật sống ở Đại Ngụy, nào biết đâu lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim là Lục Tinh Minh chứ?
Tên này đời trước không phải đợi lúc hắn chết mới nhân đó kéo người đánh chiếm phủ Nhiếp Chính Vương sao? Sao đời này mới bây giờ đã chạy tới đây gây rối rồi?
Không lâu sau, thiếu nữ áo tím cuối cùng cũng xuất hiện, Quý Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sau khi dừng cuộc chiến lại, cô thi lễ với Quý Thanh Lâm rồi nói:
“Vừa rồi nô gia đã tìm lâu chủ xin chỉ thị, lâu chủ bảo nô gia chuyển lời với vương gia rằng, Ngọc Tủy chỉ có một khối cũng đã sớm giao dịch với Nhị điện hạ, giờ đã không còn là đồ vật của Phù Vân Lâu. Nếu vương gia muốn thì mong ngài hãy thương lượng với Nhị điện hạ.”
Ý nói là, các người tự giải quyết đi, ta mặc kệ.
“Nếu đã thuộc về Nhị điện hạ, ta cũng không nên tranh đồ vật yêu thích của người khác, Mặc Trúc, chúng ta đi thôi.”
Quý Thanh Lâm vừa hay cũng đang muốn thế, nói xong đang định rời đi thì bị Lục Tinh Minh chặn đường:
“Vương gia người khoan đi đã, ta cũng chưa nói là không cho ngài. Từ lâu ta đã nghe đồn Nhiếp Chính Vương là người tài giỏi nhất từ ngàn xưa tới nay của Đại Ngụy, là thiên tài võ học trăm năm hiếm gặp. Ta rất ngưỡng mộ ngài, cũng muốn được lãnh giáo vài chiêu, không thì lấy Ngọc Tủy làm phần thưởng, chúng ta dùng võ định thắng thua, ngài thấy thế nào?”
Quý Thanh Lâm lạnh lùng nhìn gã, nhếch mép cười nói:
“Không thế nào cả, muốn so tài với bổn vương ư? Ngươi là cái thá gì?”
Nói xong vòng qua người gã rời đi, lại bị gã tiến lên chặn đường.
Quý Thanh Lâm lạnh lùng nhìn gã.
Dù bị mắng chửi nhưng Lục Tinh Minh cũng không nổi giận, chỉ ngầm xác định suy đoán trong lòng, cười cười nói:
“Miệng của Nhiếp Chính Vương trời sinh xinh đẹp như thế, nhưng chỉ là lời nói ra thật sự không dễ nghe…”
Lục Tinh Minh đến gần, ghé vào tai hắn ái mụi nói:
“Không biết lúc trên giường có chịu nói mấy lời khiến người ta vui thích không?”
Quý Thanh Lâm lùi nửa bước, chán ghét tránh né gã, nguy hiểm nheo mắt lại nói:
“Ngươi muốn chết?”
Hệ Thống thành thật nói: [Ký chủ, nói thật nha, bây giờ ngay cả một chiêu thức của gã ngài cũng không tiếp nổi đâu, nếu thật sự đánh nhau thì ngài mới là người tìm chết.]
Hệ Thống: [Đại trượng phu co được, giãn được, giờ chúng ta về phủ trước đã, sau đó tìm nhân vật chính quay lại gọt gã!]
Quý Thanh Lâm: “Bổn vương có việc, không rảnh để chơi với ngươi, Ngọc Tủy này chẳng có ích gì với bổn vương. Ngươi từ ngàn dặm tới đây chắc chắn là có việc gấp cần dùng, đừng có ở đây kỳ kèo làm chậm thời giờ, không thì tới đó người ngươi muốn cứu chết rồi thì cũng không thể dùng nữa.”
Lục Tinh Minh hơi im lặng, vì Quý Thanh Lâm nói không sai.
Ngay lúc gã chuẩn bị rời đi, nhã gian thứ hai vốn im lặng từ đầu đột nhiên lại muốn tham gia cuộc vui:
“Nhị điện hạ xin khoan hãy đi, ta cũng rất thích khối Ngọc Tủy này, không thì người cũng cho ta một cơ hội đi? Hơn nữa, được dịp so tài với Nhiếp Chính Vương cũng chính là vinh hạnh ba đời mà.”
Quý Thanh Lâm đè nén lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn chằm chằm cây gậy thọc cứt kia.
Chủ nhân của giọng nói này Quý Thanh Lâm cũng biết, là tên ăn chơi trác tác nổi tiếng ở Đại Ngụy___ Liễu Dư An.
Thực tế mà nói thì dựa vào thân phận của tên này, Phù Vân Lâu sẽ không sắp xếp nhã gian thứ hai cho gã, nhìn xuyên qua bình phong có thể thấy vẫn còn một bóng người đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Liễu Dư An dựa vào ai mà có thể phùng má giả làm người mập* ở đây?
(Tui giải thích sơ thì câu này như kiểu cáo mượn oai hùm, ra vẻ oai phong nhưng tự thân không có thực lực í.)
Quý Thanh Lâm mơ hồ đoán được, chắc là vị tướng quân trẻ nhất Đại Ngụy, đại ca của Liễu Dư An, cũng chính là kẻ thù không đội trời chung, khiến Quý Thanh Lâm hận đến nghiến răng___
Liễu Dật Hàn!
Giữa hai người có mối thù giết cha, mỗi lần gặp mặt đều là giương cung bạt kiếm.
Nếu hỏi người mà giờ phút này Quý Thanh Lâm không muốn gặp nhất là ai, hắn có thể khẳng định rằng chắc chắn là người này.
Lục Tinh Minh bất đắc dĩ cười:
“Vương gia, ngài xem, bổn điện hạ tạm thời chắc là không đi được rồi. Không thì vương gia ở lại cùng chúng ta đi, dù sao thì hai người cũng đánh, ba người cũng là đánh, vương gia đừng làm chúng ta mất hứng nha ~”
Mẹ nó, ai muốn đánh với mi hả?!
Trước mặt có sài lang, sau lưng có hổ báo!
Hệ Thống vì chuyện này đã bắt đầu run rẩy: [Ký ký chủ ơi… có phải chúng ta chơi quá trớn rồi không?]