Chương 14: Hội Đấu Giá Hạ: Vậy Bổn Vương Đã Có Tư Cách Hỏi Chưa?
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 14: Hội Đấu Giá Hạ: Vậy Bổn Vương Đã Có Tư Cách Hỏi Chưa?
Dù bị lớp mặt nạ che lại nên mọi người không nhìn rõ mặt hắn, nhưng đối với ánh mắt sắc bén của Quý Thanh Lâm bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi không có lý do.
Địa vị của người này như thế nào?
Yên lặng một lúc lâu, Quý Thanh Lâm nhướng mày khẽ cười một tiếng:
“Còn ai muốn giành với ta không?”
Không ai hé răng.
“Nếu không có ai vậy đừng tiếp tục lãng phí thời gian của ta ở đây.”
Tuy rằng mọi người trong sảnh đều cảm thấy hắn ra tay rộng rãi ngông cuồng, nhưng nếu hắn thật sự có địa vị bất phàm không thể đắc tội, sao có thể trà trộn vào nơi tầm thường này?
Vì vậy trên nhã gian lầu hai có kẻ khinh thường nói: “Tên hạ tiện như ngươi từ đâu tới đây lại không có mắt nhìn như vậy, ngay cả quy tắc cũng không hiểu!”
Quý Thanh Lâm híp mắt, tà tà liếc gã một cái: “Quy tắc? Quy tắc là thứ gì?”
“Nhiếp Chính Vương vượt quá chức phận, khinh thường hoàng quyền, ý của ngươi là hắn cũng không hiểu quy tắc ư?”
“Hay là xuất thân của hắn thấp kém, nên cũng là một kẻ hạ tiện?”
Sắc mặt của những người trong nhã gian đột nhiên trở nên khó coi, có thể nói kinh sợ đến biến sắc.
Gã nọ nhìn trái nhìn phải, hoảng hốt nói: “Đừng nghe hắn nói nhảm! Ta không có ý đó! Tuyệt đối không có ý đó!”
Gã quay đầu trừng Quý Thanh Lâm, nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi, những lời này là do ngươi nói! Ta không có nói!”
Quý Thanh Lâm thực sự là người không biết quy tắc nhất Đại Ngụy, nhưng ai dám nói nhiều về chuyện của hắn?
Quyền thế ngập trời cùng sức mạnh tuyệt đối có thể lập ra quy tắc, đó mới là quy tắc lớn nhất từ trước đến nay, cũng là đạo lý thế gian.
Đến đây, người trong nhã gian không dám tiếp tục mở miệng khiêu khích.
Liên Hoa đường đường là công chúa uy quyền của một quốc gia, bị sỉ nhục dưới con mắt của mọi người, chiếc khăn trong tay sớm đã bị nàng siết chặt biến dạng, khuôn mặt giận đến tái mét, nhưng vì quy tắc của buổi đấu giá nên không thể phát giận.
Quý Thanh Lâm giơ tay ra hiệu, Mặc Trúc gật đầu rồi bế Giao Nhân đưa cho cô gái vừa rồi bị người hầu của Liên Hoa châm chọc.
Việc này thật sự làm toàn hội trường sửng sốt, sôi nổi nhìn về phía Liên Hoa đã giận đến phát run.
Đây không phải là đang tát vào mặt nàng sao?
Thấy vậy, cô gái áo đen ở tầng một hơi ngạc nhiên, sau đó thu hồi đao trong tay, cẩn thận ôm lấy Giao Nhân yếu ớt từ tay Mặc Trúc, không nói một lời.
Giao Nhân dường như quen biết cô, chiếc đuôi xanh thẳm nhẹ nhàng quẫy quẫy, ngoan ngoãn tựa vào ngực cô.
Cô gái áo đen gật đầu tạ ơn Quý Thanh Lâm rồi xoay người bỏ đi, thân ảnh nhanh đến mức quỷ dị.
Hệ Thống thấy hơi kỳ quái hỏi: [Thật sự là kỳ tích à nha! Cái kẻ tim đem phổi tím như ngài lại nhúng tay vào chuyện này?]
Quý Thanh Lâm dời mắt khỏi cô gái nọ rồi giải thích: [Thực ra tao cũng lười nhúng tay vào chuyện này. Nhưng với tư thế cầm đao của cô ta lúc nãy chắc chắn phải có được mới thôi, không hề có chút sợ hải. Phù Vân Lâu không phải nơi cô ấy có thể xúc phạm, một khi có rắc rối xảy ra, buổi đấu giá này nhất định sẽ bị đình chỉ, tao không muốn bị cô ấy quấy nhiễu.]
Hệ Thống nghe xong, chợt hiểu ra: [Nói có lý! Ký chủ thật thông minh!]
Quý Thanh Lâm: [Là do mày quá ngu.]
Hệ Thống: […]
Một năm có 365 ngày, nhưng có tới 370 ngày nó muốn bóp chết hắn.
Rắc rối đã được giải quyết, nhưng tác phong này chẳng khác nào tát vào mặt Liên Hoa.
“Ngươi chán sống rồi à? Dám công khai đối nghịch bản công chúa! Trong hoàng thành này, chỉ cần là Liên Hoa ta muốn, không có gì ta không đạt được!”
Một giọng nói dễ nghe hét to, mành châu bị giật ra, một nữ tử mặc váy lụa vàng nhạt tức giận xông ra ngoài.
Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại bị những châu báu trên người khiến cho bản thân hơi dung tục, cau mày quắt mắt càng khiến nàng trông thật ngang ngược, lúc này đang nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm.
Nàng là công chúa duy nhất của cả triều Đại Ngụy, có địa vị tôn quý, được vạn người yêu mến, nàng có bao giờ phải chịu loại uất ức này đâu?
Quý Thanh Lâm cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ là cười lạnh nói: “Kỳ lạ thật, chúng ta đấu bằng bản lĩnh thôi, ngươi là quỷ nghèo không có tiền còn không biết xấu hổ làm lớn chuyện ở đây?”
Hệ Thống xem náo nhiệt không thấy mệt nói: [Ký chủ, vậy mà ngài dám mắng một công chúa có lòng tự tôn cao như vậy là quỷ nghèo? Xem chừng người ta giận dữ lắm á, tiêu rồi, tiêu rồi, chờ đấu giá xong chắc chắn nàng ta sẽ đi gọt ngài!]
Quý Thanh Lâm giương môi cười đắc ý: [Hừ, thị vệ của nàng cao lắm cũng chỉ là thị vệ tam đẳng, có Mặc Trúc ở đây ta mà sợ nàng ta sao? Huống hồ, Phù Vân Lâu có quy định trong hội đấu giá cấm đánh nhau, để xem nàng làm được gì ta?]
Thấy Quý Thanh Lâm hoàn toàn không thèm phản ứng lại, Liên Hoa tức giận đến dậm chân, cao giọng chỉ vào Quý Thanh Lâm:
“Người đâu? Bắt cái tên điêu dân này lại cho bổn cung chúa, mang đi lăng trì xử tử!”
Quả nhiên một lúc lâu sau vẫn không ai cử động.
“Các ngươi điếc hết rồi sao!” Liên Hoa tát vào mặt một thị vệ đang cuối đầu.
Thị vệ nhanh chóng quỳ xuống.
Thiếu nữ áo tím khinh thường nhìn Liên Hoa, rõ ràng là một nụ cười quyến rũ mị nhân, nhưng mọi người không dám nhìn thẳng vào cô:
“Công chúa, không được phá vỡ quy tắc ở đây.”
Lúc này Liên Hoa đã bị máu nóng xông não, nàng mắng to:
“Ngươi là thứ gì chứ, ngươi có tư cách quản bổn công chúa sao!”
Quý Thanh Lâm nhướng mày xem họ diễn tuồng.
Thiếu nữ áo tím không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:
“Nô gia thật sự không có tư cách quản công chúa, nhưng về sau sợ là đồ vật nào đã vào tay Phù Vân Lâu đều sẽ không bán cho công chúa.”
Sản nghiệp của Phù Vân Lâu gần như trải dài khắp trong Tam Quốc, nếu bị họ từ chối giao dịch chắc chắn không phải là điều tốt.
Liên Hoa cắn răng chịu đựng, thị nữ này không đáng sợ, nhưng thế lực Phù Vân Lâu phía sau cô ta lại không thể đắc tội. Nàng chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm, hung ác nói:
“Ngươi đợi đó cho bổn cung chúa, một khi hội đấu giá kết thúc, bước ra khỏi cửa này chính là ngày chết của ngươi!”
“Được, ta chờ ngươi tới tìm ta.” Quý Thanh Lâm cũng muốn xem thử, một kẻ nhát gan bình thường gặp hắn không dám ngẩng đầu như nàng, sau khi biết thân phận hắn thì mặt mũi sẽ có bao nhiêu màu sắc.
Đối với những cuộc chiến phía sau hội đấu giá Phù Vân Lâu cũng không thèm quan tâm, thế nên dù đấu giá chưa kết thúc thì đám người ở lầu một đã lục tục rời khỏi.
Nhưng Quý Thanh Lâm không thể đi, hắn còn chờ vật phẩm áp trục là Ngọc Tủy để cứu mạng Tư Nhược Trần.
Nguyên chủ rất thích Tư Nhược Trần, “hắn” gần như sử dụng tất cả nhân lực, tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm khắp nơi, chỉ để tìm ra cách duy nhất để giải độc cho y.
Vậy thì có lẽ, đây chính là cách duy nhất để cứu mạng Tư Nhược Trần.
Một trận tranh đấu tạm thời ngừng tại đây.
Đám người trong nhã gian ngươi uống, ta mời, rượu qua ba vòng, những kẻ đang xem náo nhiệt ở lầu một cũng đi đi đến đến, cuối cùng thì sân khấu chính mới sắp được khai màn.
Trên đài tròn, thiếu nữ áo tím khẽ cúi đầu, nhưng ngoài dự liệu là cô không đem món đồ mà Quý Thanh Lâm hằng mơ ước ra, ngược lại chỉ nhẹ gật đầu nói với mọi người:
“Đây là món đồ cuối cùng của hôm nay, hội đấu giá đã kết thúc, mời các vị đi thong thả.”
Quý Thanh Lâm bị đòn bất ngờ này giáng cho không kịp trở tay.
Mới như vậy đã kết thúc rồi?
Hệ Thống cũng gấp gáp không kém: [Không thể nào, đáng lẽ còn Ngọc Tủy nữa mới đúng, sao lại không có! Vậy… vậy nhân vật chính phải làm sao?]
Quý Thanh Lâm không nói gì, tựa như vẫn chưa thoát khỏi câu nói của thiếu nữ áo tím kia.
Có người lục tục rời đi, mà Liên Hoa có âm mưu từ lâu cũng bắt đầu đứng dậy, mang người vây quanh Quý Thanh Lâm.
“Hội đấu giá kết thúc rồi, giờ là lúc ngươi phải trả giá cho hành động của ngươi!”
Mặc Trúc đứng bảo vệ bên cạnh hắn, tay phải nắm chặt chuôi đao, y nhìn mấy kẻ dĩ hạ phạm thượng này đầy châm chọc.
Giống như một con sói đang vận sức chờ tấn công, dùng đôi mắt hung tợn ngắm nghía con mồi của mình.
Sau khi sững sờ một lúc, khi tỉnh lại thì suy nghĩ đầu tiên của Quý Thanh Lâm là:
Tư Nhược Trần phải chết.
Tiếp theo mới nghĩ đến tình trạng của mình.
Hắn cũng sẽ phải chết.
Hệ Thống vội vàng thanh minh: [Đừng nhìn tôi, tôi không có lý do để gài ngài đâu.]
“Đợi đã!” Quý Thanh Lâm gọi thiếu nữ áo tím lại, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ngọc Tủy hoạt tử nhân, nhục bạch cốt trong lời đồn đâu? Nó đâu rồi?”
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu thiếu nữ áo tím chính là “Sao hắn lại biết Ngọc Tủy?”, sau đó lại hơi tức giận với giọng điệu như đang ra lệnh của hắn, nên lạnh lùng nói:
“Công tử, với thân phận của ngài thì không có tư cách hỏi chuyện của Phù Vân Lâu.”
“Huống hồ, trước tiên ngài nên lo cho mình đi đã.”
Nàng cười cười đánh mắt nhìn thị vệ xung quanh, ý chỉ đám người Liên Hoa trên lầu hai, Quý Thanh Lâm vốn nên tự lo an nguy của bản thân thì hơn.
Tử nhỏ Liên Hoa cũng đã luyện võ công, nàng khẽ nhún mũi chân, từ trên lầu hai bay xuống, tiếp cận Quý Thanh Lâm.
Đối với tên dám sỉ nhục nàng, nàng chẳng những bắt muốn hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn đem hắn băm vằm cho chó ăn, để cho hắn biết cái giá của có mắt như mù!
Quý Thanh Lâm không thèm trốn, chỉ đứng đó bất động.
Trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào cổ Quý Thanh Lâm, Liên Hoa kiêu căng, ngông cuồng hỏi hắn:
“Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Hiện tại bổn công chúa muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta như một con chó, nếu không, ta sẽ lóc từng miếng thịt của ngươi xuống! Sau đó chặt xương của ngươi cho chó ăn!”
Đám người vốn đang rời đi đều dừng chân, xoay người bắt đầu xem náo nhiệt, cảm thấy thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng này nhất định sẽ không sống được qua hôm nay.
“Ha, đây chính là điển hình của mấy kẻ nhiều tiền nhưng chẳng có mạng để tiêu, làm người khiêm tốn không tốt hơn à? Hắn cho rằng hắn là ai! Ngay cả công chúa cũng dám đắc tội, thật là liều mạng.”
Có người còn la ó: “Này nhãi ranh kia, mau quỳ xuống đi, biết đâu công chúa sẽ tha mạng cho con chó như ngươi thì sao? Hahaha…”
Quý Thanh Lâm liếc gã một cái.
Ánh mắt lạnh thấu xương gần như có thể giết người trong vô hình.
Mặt gã nọ thoáng chốc đã trắng bệch.
Gã mạnh miệng nói: “Ngươi… ngươi nhìn cái gì?”
Quý Thanh Lâm bực bội nhắm mắt lại, cảm thấy chưa bao giờ phải trải qua tình huống khốn nạn* như thế này.
Cốt truyện thật sự là càng ngày càng không có đường ra.
Vốn dĩ hắn định làm theo kịch bản, chỉ cần lấy được Ngọc Tủy thì nhanh chóng rút lui, nhưng kết quả Ngọc Tủy lại không thấy đâu.
Muốn chơi hắn đúng không?
Thấy Quý Thanh Lâm phớt lờ mình, gã kia lại cho rằng hắn đang sợ hãi.
Gã được nước làm tới, phát giận mắng: “Hừ, ngu dốt, đúng là thứ hạ tiện.”
Mặc Trúc đứng nghe một lúc lâu: “…”
Đám người này thật sự rất can đảm.
Quý Thanh Lâm giận đến bật cười.
Tốt lắm, luôn có vài tên pháo hôi chán sống, lúc nào cũng cố gắng thách thức quyền lực của phản diện.
Má nó! Mi cho rằng mi là nhân vật chính à?
Nhân vật chính cũng từng bị hắn quất roi đó!
Quý Thanh Lâm mở mắt, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn Liên Hoa, người sau không khỏi cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc…
Quý Thanh Lâm gằn từng chữ dừng một, giọng nói lạnh lùng không có chú độ ấm:
“Mặc Trúc, giết, một người cũng không được sống!”
“Vâng.”
Mặc Trúc sớm đã muốn đưa đám người này đi gặp Diêm Vương, nhưng Quý Thanh Lâm không mở miệng, y tuyệt đối sẽ không ra tay trước.
Nhiệm vụ của y chính là tuân thủ mệnh lệnh.
Ánh sáng lạnh như sương xẹt qua, máu bắn tung tóe khắp nơi, mùi máu tràn ngập không khí, tất cả thị vệ của công chúa đều bịt cổ, tròng mắt phồng lên, gần như lập tức ngã xuống đất.
Ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt thanh kiếm mà Liên Hoa đặt trên cổ Quý Thanh Lâm bị đánh gãy.
Cầm lấy một nửa thanh kiếm, nàng kinh hãi chết đứng tại chỗ, đột nhiên, vai trái của nàng bị trường đao của Mặc Trúc hung tợn đâm xuyên qua.
Phụt.
Máu tuôn ra như suối.
Mặc Trúc cầm thanh kiếm đang đâm sâu vào ngực Liên Hoa, mặt vô cảm nói:
“Mưu hại Nhiếp Chính Vương, dựa theo luật, giết ngay lập tức.”
“Công chúa điện hạ, người muốn thử không?”
Giọng nói lạnh nhạt không ngừng nện vào tai mọi người trong hội trường đang im ắng.
“Ngươi… Ngươi đang nói cái gì!?” Liên Hoa trợn tròn mắt.
Quý Thanh Lâm chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Mọi người cố nén tiếng than sợ hãi trong cổ họng, đồng loạt nuốt sự tiếc hận vào ruột gan.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ rất tuấn tú, lông mày như tranh vẽ, làn da nõn nà như men gốm trắng mịn, nhưng đường nét trên mặt lại lạnh lùng, môi mỏng nhợt nhạt, thoạt nhìn chỉ có thể cảm thấy như một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương cốt.
Tất cả vẻ đẹp đều bị sự sắc lạnh đó che lấp.
Đây là khuôn mặt đã khắc sâu trong tâm trí mọi người ở Đại Ngụy.
Còn đáng sợ hơn bất kỳ đao quang kiếm ảnh nào.
Quý Thanh Lâm ném mặt nạ xuống, nhìn vẻ mặt như đang thấy quỷ của mọi người, khẽ nở nụ cười:
“Bây giờ, bổn vương có tư cách hỏi chưa?”