Chương 8 Người cảnh sát kia trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Trang Chủ
- Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh - Dương Kiệt (Tác giả: Tịch Linh)
- Chương 8 Người cảnh sát kia trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Đi cả nửa tiếng rồi, sao vẫn chưa đến ta? Tòa nhà Tinh Hải này cũng xa thật.”
Dương Kiệt nhìn tòa nhà cao chót vót giữa rừng kiến trúc trước mặt, cứ thế đi về phía đó, tính đến giờ đã qua nửa tiếng rồi, nhưng theo tình hình trước mặt thì có lẽ phải đi thêm nửa tiếng nữa mới tới nơi.
Cũng may sáng nay nắng không gay gắt, gió nhẹ mơn man thổi, cộng thêm công trình xanh hóa của thành phố Tương Đàm không tệ nên không khí cực tươi mới, khi hít một hơi sâu sẽ có cảm giác bừng bừng sức sống. Dương Kiệt dạo bước trên đường lớn, dưới ánh mặt trời ấm áp xen lẫn gió thoảng nhè nhẹ, tâm trạng cũng thả lỏng, thoải mái hơn hẳn.
“Không biết vị hôn thê của mình trông như thế nào nữa? Bình thường con gái mà giỏi giang quá thì dung mạo sẽ không mấy ưa nhìn. Nếu cô ấy quá xấu thì dù ông cụ có giết mình, mình cũng nhất quyết hủy bỏ hôn ước này. Mình không thể sống với một người xấu ma chê quỷ hờn cả đời được.” Dương Kiệt nghĩ thầm trong lòng.
Đi được một lúc, Dương Kiệt bỗng phát hiện đoạn đường phía trước bị ùn tắc kẹt cứng không đi nổi, bốn phía còn có rất nhiều người vây quanh, không biết đang nhìn cái gì nữa.
“Hửm? Ở đó xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”
Giữa đường quốc lộ bị một chiếc xe tải chắn ngang, bên cạnh xe tải là một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ bị lật nghiêng sang một bên, tấm kính chắn gió phía trước vỡ nát, vụn kính rơi vãi đầy đất. Đứng từ xa, Dương Kiệt trông thấy trên mặt đất có một vũng màu lớn đỏ rực, cực kỳ bắt mắt!
“Không ổn, xảy ra tai nạn rồi!”
Dương Kiệt không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức lao nhanh về phía hiện trường xảy ra vụ tai nạn.
Tuy hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân là người tốt nhưng cũng không thể lãng phí một thân bản lĩnh này được.
“Làm ơn tránh ra, ai không có phận sự đừng chen vào!”
“Nói cậu đó? Tránh ra xa chút đi, túm tụm lại đây làm gì? Lùi lại, mau lùi lại!”
Vì cách địa điểm xảy ra tai nạn không xa là một trạm cảnh sát nên tai nạn vừa phát sinh thì cảnh sát đã kịp thời có mặt tại hiện trường, hiện đang bận rõ giữ gìn trật tự, đồng thời phối hợp với lính cứu hỏa để cứu người bị thương đang mắc kẹt trong xe ra ngoài.
Có điều cảnh sát giao thông và lính cứu hỏa không phải bác sĩ chuyên khoa, tuy biết một vài phương pháp cấp cứu nhưng dù thế nào cũng không thể sánh bằng một người bác sĩ chân chính.
Nạn nhân gồm một nam một nữ, người nam xăm kín mình, đầu để tóc húi cua, mặt mày dữ tợn, nhiều kiểu gì cũng không giống người tốt. Nhưng lúc này, cả người anh ta lại run rẩy không ngừng, không dám lay người nữ đã hôn mê bất tỉnh, càng không dám rời xa cô ấy nửa bước, chỉ biết ở yên tại chỗ gào khóc.
“Chị Lâm, chị không thể xảy ra chuyện được! Nếu chị có mệnh hệ gì, Hứa Cường em đây biết làm thế nào chứ? Anh Hổ sẽ chém chết em đấy.”
Xe vận tải lớn vì muốn rẽ trái nên điểm va chạm sẽ nằm phía bên phải, mà vị trí đó chính là ghế phó lái, bên cạnh chỗ ngồi của tài xế. Người phụ nữ ngồi trên xe thể thao lại vừa hay ngồi ở chỗ đó nên bị thương rất nặng. Còn người đàn ông lái xe do cách xa điểm va chạm nên cuối cùng chỉ bị trầy da chứ không có vết thương nào nghiêm trọng cả.
“Cửa xe bị đụng tới biến dạng luôn rồi kìa, xem ra cô gái đó bị thương không nhẹ đâu.”
Người qua đường chụm đầu bàn tán.
Thể theo tình hình tại hiện trường, xe thể thao bị lật nghiêng ngay lề đường, cửa xe đã biến dạng hoàn toàn, kính cửa sổ cũng vỡ vụn, trên tấm kính chắn gió phía trước còn đọng một vũng máu khá lớn, khả năng cao là máu chảy ra từ miệng vết thương trên đầu cô gái.
Lúc cô gái được cứu ra khỏi xe, vết thương trên đầu trông cực kỳ nghiêm trọng, máu tuôn như suối, chỉ lát sau cô ấy đã rơi vào hôn mê. Mặc dù trông vết thương đáng sợ là vậy, nhưng sau đó cũng đã được cầm máu rồi băng bó chỉn chu, có điều cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, hơn nữa tình trạng cơ thể cũng ngày một xấu đi.
Trực giác của một lính cứu hỏa với nhiều năm kinh nghiệm mách bảo rằng rất có thể cú va chạm mạnh ban nãy đã khiến cô ấy xuất huyết não, thế nên mới hôn mê không tỉnh.
Cách đó không xa, một nữ cảnh sát đang cố gắng liên lạc với trung tâm cấp cứu, trên trán cô ấy chảy đầy mồ hôi, cô ấy chính là vị cảnh sát giao thông đầu tiên chạy tới hiện trường sau khi xảy ra tai nạn.
Nữ cảnh sát nói chuyện điện thoại xong thì vội vàng chạy về phía một cảnh sát giao thông tầm tuổi trung niên, vừa chạy vừa lo lắng nói: “Đội trưởng, bên phía trung tâm cấp cứu báo đã phái người tới đây rồi, nhưng phải cần ít nhất mười phút nữa mới tới nơi. Tôi thấy cô gái kia sắp không chịu nổi nữa, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Người đội trưởng kia cũng không biết phải làm gì, chỉ đành nói với nữ cảnh sát rằng: “Cứ làm hết sức có thể thôi. Cô qua đó trông chừng cô gái bị thương kia đi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, lập tức báo cáo lại với tôi!”
“Rõ!”
Nữ cảnh sát nhanh chân chạy về lại bên cạnh cô gái bị thương.
Có lẽ là do trước giờ chưa từng gặp phải vụ tai nạn nào thảm thiết như vậy nên lúc này, trông cô ấy cực kỳ căng thẳng, gương mặt xinh xắn cũng trở nên nhợt nhạt hẳn. Hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của cô ấy là có thể mau chóng nhìn thấy bác sĩ, dù từ nhỏ cô ấy đã không thích tới bệnh viện.
“Xin nhường một chút, làm ơn cho tôi qua với.”
Từ phía sau, một bóng dáng tầm thường nhanh chóng xuyên qua đám đông, chẳng hiểu vì sao mà mọi người đều vô thức né ra, tạo thành một con đường cho hắn đi.
Khi hắn vừa chen qua khỏi biển người, bước tới phía trước thì bỗng bị một cảnh sát trẻ đảm nhận nhiệm vụ duy trì trật tự cản lại.
“Anh làm gì đó? Mau lui lại!” Người cảnh sát trẻ nghiêm mặt, trừng mắt với Dương Kiệt vì cho rằng hắn là một trong những người muốn chen vào hóng hớt. Bình sinh cậu ta ghét nhất là loại người đó, thích nghe ngóng rồi trở về ba hoa khoác loác, vui sướng trên nỗi thống khổ của người khác, nói đơn giản chính là một tên rác rưởi bại hoại!
Dương Kiệt không nhiều lời với cậu ta mà nói thẳng: “Tôi là bác sĩ! Làm ơn để tôi vào trong đi!”
“Anh là bác sĩ?”
Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy Dương Kiệt mới chừng hai mươi, còn mặc áo sơ mi trắng thì không tin, vì nhìn kiểu gì cũng chẳng giống bác sĩ, trái lại giống dân lao động nhập cư hơn.
“Tôi là bác sĩ thật, anh không tin hả? Tôi có chứng chỉ hành nghề đây!” Dứt lời, Dương Kiệt lôi từ trong balo ra một đống giấy chứng nhận, gì mà bằng bác sĩ, bằng điều dưỡng, rồi giấy chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng, chứng chỉ bác sĩ thú ý… thứ gì hắn cũng có.
Người cảnh sát kia trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nhưng cậu ta có thể chắc chắn một điều, người trước mặt là bác sĩ thật.
Vì không có kẻ lừa đảo nào lại ngốc tới độ đi lừa dối cảnh sát cả.
Lúc đầu, người cảnh sát trẻ có hơi sững sờ, sau đó thì kích động nắm lấy tay Dương Kiệt: “Thật tốt quá, cuối cùng bác sĩ cũng tới rồi. Bác sĩ, mời anh sang bên này, sang bên này này.”
Xảy ra vụ tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, nhất định sẽ phải báo cáo lên trên, lỡ mà xử lý không ổn thỏa thì sẽ bị phạt hết cả đám. Lúc này nạn nhân đã sắp không cầm cự nổi, xe cấp cứu thì vẫn còn trên đường tới, thế mà giờ lại có một bác sĩ xuất hiện tại hiện trường, thật sự là quá may mắn.
“Bác sĩ tới, bác sĩ tới rồi, mọi người nhường đường chút nào.”
Không biết là ai mở đầu, nhưng chỉ lát sau, ánh mắt của tất cả cảnh sát có mặt ở hiện trường đều đổ dồn về phía Dương Kiệt.
Hiện đã gần chín giờ sáng, cũng là giờ cao điểm khi mọi người đổ xô đi làm, thế nên đám đông cứ nối đuôi nhau mà tới. Giờ phút này, tầm mắt của hơn mấy chục người xung quanh đều tập trung lên người Dương Kiệt.
“Bác sĩ tới rồi hả? Ở đâu?”
Người đàn ông dữ tợn vốn đang quỳ rạp trên đất la khóc thảm thiết vừa nghe thấy hai chữ bác sĩ thì lập tức đứng bật dậy, sau đó chạy tới bên cạnh Dương Kiệt, kéo tay hắn đi nhanh về phía cô gái bị thương, nói: “Bác sĩ, chỉ cần cậu cứu chị Lâm tỉnh lại, tôi cam đoan ở thành phố Tương Đàm này sẽ không có ai dám động tới cậu nữa. Nếu có người cả gan làm vậy, cậu cứ báo tên Hứa Cường tôi ra là được!”
Dương Kiệt nhìn dáng vẻ đàn em đầu óc ngu si tứ chi phát triển, giờ phút này mà còn cứng miệng khoác lác thì cạn lời, không biết nói gì: “Mẹ kiếp, anh bớt nói nhảm lại, để tôi kiểm tra người gặp nạn trước đã.”