Chương 3002
Chương 2271
Đột nhiên, chỉ nhìn thấy một chiếc Infiniti màu đỏ đang tiến đến và dừng cách họ không xa.
Quả đúng là chiếc xe yêu thích của Iga Tsuki rồi!
Yumi Nagai sáng bừng đôi mắt, hưng phấn nói: “Tới rồi!”
Morita Right cũng cười một tiếng, nhưng điệu cười đó thật lạnh nhạt, ông ta đi về phía chiếc Infiniti đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa xe mở ra, Iga Tsuki bước xuống xe, đột nhiên, vùng ngoại ô thoáng đãng heo hút lại như được điểm thêm ba mùa xuân.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Yumi Nagai nhìn thấy Iga Tsuki, nhưng cũng như bao lần, hắn ta vẫn cảm thấy một sự mỹ miều đến lạ thường.
Ngay lúc đó, Trần Gia Bảo cũng bước xuống xe, trông anh ta như đang đi nghỉ mát, thoải mái vô cùng, anh ta còn mang trên gương mặt một nụ cười đầy ẩn ý.
Yumi Nagai sáng bừng hai mắt, hắn cao ngạo nói: “Trần Gia Bảo, mày không ngờ tới chứ gì, cả gan dám đối đầu với ta, ta cho mày chết… Tần Thi Vân? Sao em lại đến đây?”
Hắn ta không nói không rằng, nhìn thấy Tần Thi Vân cũng đi cùng, hắn ta chỉ biết dưng đôi mắt ngạc nhiên.
Tần Thi Vân hừ lạnh, Yumi Nagai lại dám mua và giết anh rể cô, cô không biết anh rể sẽ xử lý như thế nào, nhưng nếu là cô thì cô đã sớm chém cái đầu chó của hắn ta xuống rồi!
Trái tim Yumi Nagai như thắt lại, đinh ninh rằng Tần Thi Vân đã biết sự thật, hắn ta không nhẫn được tức giận nói: “Cô Iga Tsuki, ông Morita Right, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải Tần Thi Vân sẽ không tới sao?”
Iga Tsuki cười: “Anh đưa cho chúng tôi 30 triệu yên, bảo chúng tôi giết Trần Gia Bảo.”
“Trước đây anh có đưa cho Morita Right 5 triệu yên, vậy tổng là 35 triệu!”
Yumi Nagai lập tức đáp lại: “Mấy người nhận tiền rồi nhưng lại khiến người ta thật sự thất vọng.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo cười nói: “35 triệu yên, việc thành rồi thì đưa thêm 20 triệu, lúc đó đổi sang tiền Việt mới đủ để tiêu xài.”
“Khẩu khí của mày vẫn còn to rõ ràng lắm.” Yumi Nagai cười với điệu bộ khinh thường: “Theo tôi thấy thì nếu như không phải đích thân cô Iga Tsuki đây ra tay thì cái mạng giẻ rách của mày cũng chả đáng được 55 triệu yên.”
“Không.” Tiếng của Iga Tsuki không to, nhưng đâu đó từ một nơi xa xa ngoại ô truyền tới một âm thanh rất lớn: “Cái đầu của Trần Gia Bảo đáng giá hơn 55 triệu yên, thậm chí là 550 triệu yên.”
“Gì cơ?” Yumi Nagai ngạc nhiên, chỉ tay về phía Trần Gia Bảo, nói: “Hắn ta sao? Cô Iga Tsuki, không phải cô đang đùa đó chứ?”
“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Iga Tsuki hét lớn: “Bởi vì anh ta là Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo đến từ Việt Nam.”
Ở ngoại ô, gió thu dễ chịu, thổi đến người Yumi Nagai có chút lạnh lẽo.
Yumi Nagai cau mày, kỳ quái nói: “Không sai, tôi biết hắn là Trần Gia Bảo, người tôi muốn các anh giết là hắn.”
“Hừ!” Tần Thi Vân lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng càng thấy Yumi Nagai mặt mũi khó ưa.
Iga Tsuki cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy anh có biết, Trần Gia Bảo là ai không?”
“Làm sao, Trần Gia Bảo còn có bối cảnh rất lớn sao?” Yumi Nagai liếc Trần Gia Bảo, hiện ra vẻ khinh miệt.
Ánh mắt Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, không ủ rũ cũng không tức giận, ở trong mắt anh ta Yumi Nagai anh chính là con cừu sập bẫy.
Iga Tsuki gật đầu một cái, rất nghiêm túc nói: “Anh nói đúng, Trần Gia Bảo bối cảnh rất lớn, lớn hơn anh tưởng tượng.”