Chương 579 Hay để anh mời đi
Mạnh Vũ đặt địa điểm tại nhà hàng Ngân Phong ở đường lớn phía Nam.
Địa điểm này nằm ở khu vực sầm uất, cũng gần công ty chi nhánh.
Lúc Lý Quân và những người khác đến nơi, tính cả thời gian tắc đường thì chỉ mất khoảng mười phút.
Toàn bộ nhà hàng có hơn ba mươi tầng, vô cùng hoành tráng, bày trí xa hoa, cao cấp. An ninh nhà hàng cũng được đảm bảo, hai hàng bảo vệ lực lưỡng đứng thẳng tắp ngay cửa lớn.
Khi ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe của nhà hàng, vẻ mặt Nghiêm Phó hơi ngạc nhiên.
Một bữa ăn tại một nhà hàng quy mô thế này ít nhất phải tốn một vạn tệ.
Phải biết rằng tiền lương một tháng của Nghiêm Phó chỉ hơn bốn vạn tệ, nhưng anh ta còn phải trả góp tiền mua nhà, một bữa ăn ở đây có khi sẽ ngốn hết phí sinh hoạt tháng sau của anh ta…
“Lý Quân, cậu đặt ở đây sao?”
Nghiêm Phó xác nhận lại.
“Đúng vậy, anh cả cứ yên tâm, bữa này em mời.”
Với tài sản hiện giờ của Lý Quân, tụ tập ăn uống ở đây là chuyện rất bình thường.
Mặc dù Lý Quân không có ý khoe khoang trước mặt bạn bè, nhưng Mạnh Vũ đã đặt ở đây, nên anh cũng không tiện đổi.
Dù sao anh cũng không có ý định giấu diếm thân phận của mình.
“Hay để anh mời đi.”
Nghiêm Phó nghiến răng nói, trong lòng tự an ủi mình, anh em đã lâu không gặp, anh ta phá của chút chắc cũng không sao.
“Anh gửi vị trí cho các cậu qua điện thoại, các cậu đến rồi thì đi thẳng vào phòng riêng.”
Sau khi Nghiêm Phó nhắn tin cho Vu Hòa và Lưu Mãnh, anh ta và Lý Quân cùng nhau bước vào nhà hàng.
Trong lúc chờ đợi, hai người bắt đầu gọi món.
Nhìn vào thực đơn giá cao ngất ngưởng, Nghiêm Phó đành cắn răng gọi vài món.
Sau đó để Lý Quân gọi thêm vài món nữa.
Lý Quân cũng không khách sáo, gọi một lần mười mấy món.
Các nhà hàng sang trọng thường chú trọng hình thức hơn số lượng, một đĩa đồ ăn cũng không được bao nhiêu miếng, Lý Quân không thể để mọi người ôm bụng đói đi về.
Nhưng Nghiêm Phó lại thấy mí mắt mình giật liên hồi, với cách gọi món hào phóng của Lý Quân, có khi tiền dành dụm của anh ta không trả nổi mất…
Đợi thêm khoảng mười phút, có vài bóng người đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Tam, anh cũng đến Bắc Kinh à, anh em nhớ anh muốn chết.”
“Không chỉ anh cả nhớ anh, mà em cũng nhớ anh.”
Người vừa đi vừa nói là Vu Hoà, đứng hàng thứ tư trong bốn anh em phòng ký túc xá, hắn đeo kính, vẻ ngoài trông khá thư sinh.
Lý Quân để ý thấy phía sau họ còn có hai cô gái xinh đẹp, là bạn gái của Vu Hòa – Nguyễn Mai và bạn gái của Lưu Mãnh – Đổng Thanh Nhã.
Nguyễn Mai cao ráo, tầm khoảng một mét bảy, mặc quần đùi ngắn, trông tràn đầy sức sống.
Còn Đổng Thanh Nhã mặc váy dài trắng, thanh thoát động lòng người, khí chất hơn hẳn Nguyễn Mai.
Sau khi giới thiệu vài câu, hai cô gái đều thầm đánh giá Lý Quân, trên đường đi họ cũng nghe người yêu kể chuyện của Lý Quân.
“Sao thế anh cả, anh phát tài rồi à? Mời bọn em đến nhà hàng sang trọng thế này để ăn cơm.”
Sau khi ngồi xuống, Lưu Mãnh tiện tay đặt hai chai rượu trắng mang theo lên bàn.
“Là Tiểu Tam đặt chỗ, nhưng chắc chắn không thể để nó trả tiền, anh cả của mấy đứa giờ cũng mua được xe BMW đấy.”
Nghiêm Phó cười ha hả, xe BMW là thứ anh ta đắc ý nhất.
Mọi người ngồi xuống trò chuyện, bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp.
Lý Quân ít nói, anh chỉ lặng lẽ nhìn những người bạn đại học năm đó của mình.