Chương 429 Phía đông chỉ có một nhà.
Tại trang viên lộng lẫy của nhà họ Thôi ở Nhữ Nam.
Thôi Ngạn, đại thiếu gia của nhà họ Thôi đang vô cùng tức giận, ánh mắt hắn hung tợn như một con mãnh thú bị chọc giận, khiến người hầu đứng sau lưng run sợ.
Trên mặt đất, một chiếc tách trà vỡ nát.
“Ngạn nhi, sao vậy?”
Một người đàn ông trung niên bước vào đại sảnh.
Đó chính là Thôi Phong Thánh, gia chủ nhà họ Thôi.
“Cha, không ngờ tên khốn Lý Quân này lại nghiên cứu ra thứ gọi là Thuốc Trường Thọ, một viên bán một tỷ, nếu sản xuất hàng loạt, tập đoàn Quân Lâm của thằng khốn đó sẽ nhanh chóng trở thành tập đoàn số một Long Quốc, đến lúc đó muốn giết nó sẽ khó khăn hơn nhiều.” Thôi Ngạn tức giận nói.
Ban đầu, hắn cho rằng Lý Quân không đáng để coi trọng, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.
Mặc dù tiền tài không đại diện cho thực lực của người luyện võ, nhưng tiền tài có thể thu hút vô số cường giả bán mạng cho mình.
Xét cho cùng, từ xưa đến nay đều là “Văn hay chữ tốt nhờ nhà giàu”, những kẻ luyện võ ai mà chả tiêu tốn cả đống tiền, càng là cao thủ cường đại thì càng có nhu cầu lớn về mặt vật chất!
Đây cũng là lý do mà các gia tộc có thể chiêu mộ nhiều người luyện võ về làm thuộc hạ đến vậy, một khi đã có tài sản khổng lồ, các cao thủ sẽ tự khắc tìm đến để xin nương tựa.
Có cây ngô đồng, còn lo không thu hút được phượng hoàng sao?
Điều này khiến Thôi Ngạn lần đầu tiên cảm thấy lo lắng về Lý Quân.
Nghe vậy, sắc mặt Thôi Phong Thánh cũng trầm xuống: “Chuyện này đúng là không ngờ tới, nhưng con bình tĩnh đi Hiên nhi, có khi đây lại là chuyện tốt đấy!”
“Chuyện tốt? Ý cha là sao?” Thôi Ngạn hoang mang.
“Nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ chúng ta giết chết Lý Quân sau đó lấy luôn công thức nghiên cứu của Thuốc Trường Thọ, vậy nhà chúng ta cần gì phải tính toán với nhà họ Nam Cung nữa? Thậm chí tương lai chúng ta còn có thể thoát khỏi sự khống chế của Tu La!”
Nghe lời cha nói, hai mắt Thôi Ngạn lập tức sáng lên.
Lý do trước đây nhà họ Thôi muốn liên hôn với nhà họ Nam Cung là vì bọn họ đang gặp phải tình trạng thiếu hụt vốn kinh doanh lớn, muốn thông qua việc liên hôn để nuốt gọn nhà họ Nam Cung, củng cố tài chính cho nhà họ Thôi.
Mặc dù bọn họ dựa vào Tu La, nhưng Tu La như một con quỷ đói hút máu, liên tục đòi hỏi nhà họ Thôi cống nạp tiền tài.
Bây giờ xem ra, Lý Quân là mục tiêu phù hợp hơn so với nhà họ Nam Cung, dù sao âm mưu chiếm lấy nhà họ Nam Cung vẫn rất mạo hiểm.
Còn Lý Quân tuy tiềm năng phát triển của anh rất lớn, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức mà bọn họ không xử lý được. Dù sao ra tay với một cá nhân vẫn dễ dàng hơn ra tay với cả một gia tộc lớn như nhà họ Nam Cung.
“Chuyện này nên thực hiện sớm chứ không nên chần chừ, một miếng thịt béo như Lý Quân sẽ thu hút thú hoang rình rập, nếu chúng ta không ra tay nhanh, đợi đến khi các gia tộc khác phản ứng lại, e rằng sẽ không thể độc chiếm tập đoàn Quân Lâm.” Thôi Phong Thánh nói.
…
Thành phố Sở Châu, biệt thự Lục Hợp Cư.
Lý Quân đang nằm trên giường ngủ trưa, đột nhiên bị một tiếng ầm ầm đánh thức.
Anh không cần nhìn cũng biết, tiếng động phát ra từ dưới tầng hầm.
Hùng Bi chắc lại đang luyện công trong tầng hầm, mẹ nó ngày nào cũng đùng đoàng ầm ĩ.
Tuy nhiên, với sự điềm tĩnh của Lý Quân, anh đã sớm quen với điều này.
Nhưng động tĩnh hôm nay thực sự quá lớn, khiến cả biệt thự rung chuyển. Người không biết còn tưởng là động đất.
Lý Quân mở cửa, đi xuống tầng hầm.
Chỉ thấy toàn bộ bức tường dưới tầng hầm xuất hiện một vết nứt lớn.
Thấy Lý Quân xuất hiện, Hùng Bi chẳng những không hề xấu hổ mà còn nở nụ cười rạng rỡ.
“Lão đại, cậu xem, tôi đã đập nứt tường rồi.”
“…”
Lý Quân đổ mồ hôi hột.
Con mẹ nó anh suýt nữa phá nhà của tôi, vậy mà còn vui vẻ hớn hở, có biết điều không vậy? Tôi còn phải khen anh phá giỏi quá hay sao?
Lý Quân cau mày, đang muốn túm tên to xác này quăng xuống đất đấm cho một trận thì Hùng Bi lại lên tiếng.
“Trước đây tôi đấm vào tường, nhiều nhất chỉ để lại một dấu tay, nhưng hôm nay lại đấm nứt được, thực lực của tôi đã đột phá đến cảnh giới Ám Kình rồi!”
Lý Quân cẩn thận đánh giá Hùng Bi, quả nhiên, tên này trời sinh đã có sức lực khủng bố, cả người vô cùng rắn chắc, bình thường chỉ thấy khí phách của hắn thể hiện ở bên ngoài.
Nhưng giờ đây đã có chút cảm giác nội lực được hắn nén lại bên trong cơ thể.
Đối với người luyện võ mà nói, cảnh giới đạt đến Ám Kình mới thực sự mở ra được cánh cửa dẫn đến con đường trở thành cao thủ.
Hùng Phi trời sinh đã có sức lực lớn, nó là điểm mạnh nhưng cũng hạn chế sự tiến bộ của hắn, có thể đột phá đến Ám Kình, đúng là không dễ dàng.
“Lão đại, tôi phải cảm ơn cậu, đi theo bên cạnh cậu, tôi mới có thể đột phá Ám Kình.”
“Cái này…”
Lý Quân có chút xấu hổ.
Nói thật, ngoại trừ ngày hôm đó Lý Quân đấm ngã Hùng Bi thì quãng thời gian vừa rồi anh bận rộn đủ thứ chuyện, nên không có thời gian giúp hắn luyện công, Hùng Bi có thể đột phá cảnh giới, hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực của bản thân, không liên quan gì đến Lý Quân.
“Lão đại, sau này tôi sẽ đi theo cậu, tôi nhận ra chỉ cần đi theo cậu thì thực lực của tôi nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.”
Hùng Bi chân thành nói.
“Đúng rồi, ông tôi nói sau khi tôi đột phá Ám Kình, phải về núi tìm ông ấy.”
“Lão đại, hay là cậu đi cùng tôi nhé, ông tôi từng nói, tính tôi quá thật thà, dễ bị người khác lợi dụng.”
“Nếu tìm được một người thông minh giúp đỡ tôi, tôi mới có thể sống lâu được, lão đại, cậu chính là người thông minh đó!!”
Nghe vậy, Lý Quân suýt thì đã khen Hùng Bi một câu: “Anh đúng là thông minh thật!”, ông hắn nói đúng, hắn ngốc nghếch như thế, lần trước suýt chút nữa bị người ta bán qua biên giới…
Lý Quân khá tò mò về ông nội của Hùng Bi, có thể dạy dỗ ra một đứa cháu như Hùng Bi đã chứng minh ông lão đó không tầm thường.
Hơn nữa, anh đã lừa cháu trai của người ta theo mình thì cũng nên nói một tiếng với ông nội của hắn!
“Được, khi nào xuất phát?”
“Tôi muốn đi ngay bây giờ, nếu ông tôi biết tôi đã đột phá Ám Kình, nhất định sẽ vui mừng lắm.”
“Được.”
Lý Quân lập tức gọi điện thoại cho Lương Dũng, bảo anh ta mang một chiếc xe địa hình đến.
Lần trước nghe Hùng Bi kể nhà hắn ở nơi rừng sâu núi thẳm, chiếc Rolls-Royce kia chắc chắn không thể đi được.
Khoảng hai mươi phút sau.
Một chiếc xe địa hình to lớn dừng trước cổng khu biệt thự của Lý Quân.
Lý Quân và Hùng Bi lên xe.
Lý Quân lái xe, Hùng Bi ngồi ở ghế sau.
Dù chiếc xe địa hình này đã to lớn lắm rồi, nhưng với chiều cao gần hai mét thì khi Hùng Bi ngồi vào, đầu vẫn chạm trần xe, trông như một con khỉ đột.
Theo địa chỉ Hùng Bi cung cấp, Lý Quân mở định vị.
Chuyến đi lần này phải lái xe khoảng bảy tiếng đồng hồ, quãng đường gần tám trăm cây số.
Xe rời khỏi biệt thự, đi qua đường cao tốc của Sở Châu và Thanh Châu, sau đó rẽ vào con đường nhỏ trong rừng, cuối cùng tiến vào khu vực rừng sâu núi thẳm.
Cuối cùng, xe chạy đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, Lý Quân đạp phanh dừng lại.
Hùng Bi dẫn đường đi về nhà mình, Lý Quân theo sau.
Ngôi làng nhỏ này chỉ có mười mấy hộ gia đình, khói bếp lượn lờ, cây cối xanh tươi, mang lại cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tuy nhiên, Lý Quân phát hiện ra rằng hầu hết dân trong làng đều là người luyện võ!
Đi ngang qua cổng một nhà, anh nhìn thấy một đứa trẻ đang tập quyền, đánh rất bài bản.
Còn có một người đàn ông trung niên đang vác một con lợn rừng trên vai, cổ lợn rừng cắm một mũi tên, nó đã bị mũi tên này xiên chết ngắc!
Có thể tự tay săn lợn rừng, đối phương e rằng cũng đã đạt đến cảnh giới Minh Kình.
Cuối cùng cũng đến đầu làng phía đông.
Phía đông chỉ có một nhà.
Nghe Hùng Bi nói, đó là nhà của hắn.
Còn chưa đến gần, Lý Quân đã cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị khí kình khoá chặt cứng.
“Có cao thủ trong sân.”