Chương 422 Mày là cầm thú!
Đồng thời, một tên còn móc dao ra, không ngừng khoa tay múa chân trên người Tống Bỉnh.
Tống Bỉnh chỉ mới bảy tuổi bị dọa sợ, đau khổ cầu xin.
Nhưng con dao đó lại không chút do dự đâm vào chân thằng bé!
“Khốn kiếp! Chúng mày là đồ khốn kiếp! Chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu…”
Tống Chân giãy dụa muốn đứng lên, lại bị gã trung niên đạp cho té ngã trên mặt đất.
Trên mặt cô đẫm nước mắt, nắm chặt nắm đấm, môi bị cô cắn đến mức toé máu.
“Thế nào? Bây giờ có thể nói chưa? Đây chỉ là món khai vị, nếu mày không nói, tao sẽ cắt đứt gân tay gân chân của nó, cắt lưỡi nó, móc mắt nó.”
Hai tên đàn em phối hợp cười ha ha.
Gã biết, em trai của Tống Chân chính là điểm đột phá duy nhất.
Xương cốt Tống Chân có cứng hơn nữa, cô cũng không thể nhìn em trai bị tra tấn.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Rolls Royce dùng tốc độ hai trăm cây số trên giờ lao về phía nhà kho, húc bay hết tất cả vật cản ven đường.
Nửa phút sau.
Một tiếng phanh gấp, ô tô dừng lại trước cửa nhà kho.
Lý Quân từ trong xe lao ra.
Ánh mắt anh lạnh như băng, toàn thân tràn ngập sát ý dữ tợn.
Anh liếc mắt, khóa chặt vị trí trong kho hàng, bước chân đạp trên mặt đất, như một quả đạn pháo được bắn ra, hoá thành tia chớp mà lao vào bên trong, ở trên không trung liên tiếp kéo ra tàn ảnh.
“Tao hỏi mày lần cuối, mày sẽ khai ra chỗ mày giấu cái lọ kia hay là nhìn tao hành hạ em trai mày đến chết??”
Trong mắt gã trung niên lóe lên sát khí, gã nhìn Tống Chân ngã trên mặt đất, trong mắt không có thương hại, chỉ có lạnh lùng.
Gã giơ chân giẫm lên trên mặt Tống Chân, khuôn mặt xinh đẹp của cô bây giờ đang biến hình méo mó dưới chân gã.
Ánh mắt Tống Chân tràn ngập hận thù, nhưng cô càng như vậy càng khiến cho gã cảm thấy sung sướng.
“Mày còn chưa chịu nói, hay tao cho mày xem chưa đủ?”
“Mày nói đi tao nên cắt đứt gân chân của em trai mày trước hay là gân tay đây, hay là móc mắt nó trước đi.”
“Ha ha ha ha.”
Gã trung niên nhấc chân lên, sau đó đi tới trước mặt Tống Bỉnh.
Tổng Bỉnh bị tóm nâng lên trên cao, một đứa bé chỉ vừa bảy tám tuổi có giãy dụa mạnh hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Máu chảy ra từ chân thằng bé.
Gã trung niên nhận lấy dao tên đàn em đưa tới, liếm liếm môi, như là dã thú khát máu.
“Mày là cầm thú!”
Ánh mắt Tống Chân đỏ rực như máu.
Không biết cô lấy đâu ra sức, đột nhiên đứng lên, xông về phía gã trung niên.
Nhưng còn chưa tới gần, đã bị một tên đàn em bên cạnh bóp cổ, ném xuống đất.
Cả người va chạm với mặt đất cứng rắn, một ngụm máu tươi từ trong miệng cô phun ra.
“Mẹ nó, con điếm thúi, còn muốn động thủ với ông mày, mau đánh nó cho tao!”
Gã trung niên ra lệnh, mấy tên đàn em đi lên, quyền đấm cước đá với cô gái yếu đuối như Tống Chân.
Tống Chân vốn đã bị thương, bây giờ còn bị bạo hành khiến cô đau đớn, phát ra từng tiếng rên rỉ nức nở.
Tống Bỉnh bị bọn chúng bắt đứng đó nhìn, sợ tới mức oa oa khóc lớn, thằng bé mới chỉ bảy tám tuổi mà thôi.
Tống Chân ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, cô không sợ chết, nhưng nếu cô để cho mấy tên này đối xử với em trai như vậy thì quá tàn nhẫn với thằng bé rồi!