Chương 40 - Dùng thủ đoạn để níu kéo
Nhìn thấy Sơn dừng xe trước 1 con ngõ, Ả ta vội vàng xuống xe, và đi
theo bóng lưng của anh, thái độ mập mờ, rón rén thể hiện rõ ra bên
ngoài, vậy mà Sơn lại chẳng phát hiện, anh còn đang phân vân xem khi gặp Miên, phải nói gì với cô.
Đứng trước căn nhà cấp 4, cánh cổng
sắt vang lên tiếng kêu báo hiệu có người bước vào, Miên đang dọn dẹp
dưới bếp bỗng sực nhớ chưa khoá cổng, nên vội vàng chạy ra.
Nhìn
Thấy Sơn bằng da bằng thịt đứng trước mặt mình, Miên bối rối không biết
phải xử trí ra sao, thật may anh lại lên tiếng trước cho cô bớt ngại.
– Cô Miên, tôi chỉ đến để trả lại cô chiếc điện thoại, may có tôi đến để
khóa cổng giúp cô nhé, không thì trộm nó vào lấy hết đồ của cô.
– Anh Sơn, tôi cũng không cần dùng nó vào việc gì cả, sáng nay tôi muốn gặp anh để gửi lại, nhưng vì anh bận nên ….
– Cô không mời tôi vào nhà sao?
Nghe anh nói vậy, Miên mới cuống cuồng xả ống quần xuống, nhìn Sơn bằng ánh
mắt bối rối vội đưa tay mời anh vào trong nhà, bà Gấm nghe động, với con mắt mờ mờ của mình, bà vẫn có thể nhận ra Sơn đến chơi, trong lòng thầm nghĩ, anh chàng này chắc là kết con gái của bà rồi, làm gì có chuyện
mới sáng còn tạm biệt nhau, bây giờ đã đến tận nhà để tìm nhau chứ?
Bà cũng tỏ ra bình thản, vui vẻ lên tiếng.
– Ai như cậu Sơn đến hả Miên.
– Dạ vâng con chào bà, con đến đưa điện thoại cho Miên.
– Cái đứa này nó không chịu dùng điện thoại, bao nhiêu lần bà bảo nó rồi, nó có nghe đâu.
– Kìa mẹ, con cũng không dùng gì đến nó, từ trước đây nay không có nó, vẫn sống tốt mà mẹ.
– Thế sau này muốn liên lạc với cậu Sơn, hỏi thăm về sức khoẻ của Lan Anh con tính hỏi bằng cách nào.
Nghe đến đây Miên mới sực tỉnh, mẹ nói đúng, chỉ mới xa con bé có nửa ngày,
mà cô đã muốn biết sức khoẻ của con bé có ổn hay không? nghĩ vậy Miên
đành đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, rồi tranh thủ hỏi anh.
– Con bé có biết anh qua đây gặp tôi không? nếu biết nó sẽ buồn lắm đó.
– Cô Miên đừng trách con bé, là mẹ con bé dạy dỗ nó không tốt, xin lỗi cô, chắc con bé làm cô buồn lắm.
– Tôi có chút buồn, nhưng chỉ cần con bé khoẻ mạnh là tôi mừng rồi, ít ra tôi cũng….
Miên định nói đến số tiền 500 triệu, nhưng sợ mẹ biết chuyện trao đổi tiền
bạc với Sơn, cô kịp thời rút lại lời nói, chạy vào buồng cất điện thoại
rồi gọi bé Hạ với ** Long.
– Hai đứa giúp nhau rửa vết thương xong chưa, có chú Sơn đến chơi này.
Bé Hạ nghe mẹ gọi liền chạy ra ôm lấy chân của Sơn, nhìn con gái vui vẻ
với người đàn ông này Miên lại chạnh lòng thương con, người ta có đầy đủ bố mẹ yêu thương chăm sóc, còn con gái của cô giờ này, chỉ có mẹ ở bên, mà người mẹ này đến bây giờ mới có thể lo cho con đủ ăn đủ mặc, nếu có 1 điều ước, cô ước gì Sơn là bố của Hạ, có thể yêu thương bé Hạ giống như Lan Anh, nhưng điều ước này thật hồ đồ, làm gì có chuyện đó chứ?
Đình Sơn rất thích không khí ấm áp và tràn ngập yêu thương của căn nhà này,
anh muốn tìm đủ mọi lý do để được ở lại, hết hỏi han sức khoẻ của bà cụ, lại tìm tòi về phương pháp học chữ nổi của ** Long, sau cùng anh bắt
Miên phải nấu cơm cho anh ăn, giằng co mãi không chịu về nhà, đến Miên
cũng lắc đầu ngao ngán.
– Chủ Tịch Sơn mà có lúc rảnh rỗi thế này sao?
– Nói thật với cô Miên, tôi chỉ rảnh với mỗi cô thôi đó.
Không biết là anh nói đùa hay nói thật, nhưng đối với Miên lời nói này của
Sơn, khiến cô vui 3 ngày 3 đêm còn không hết, bữa cơm tràn ngập tiếng
nói cười, với những suy nghĩ những ước muốn giấu kín và sâu tận đáy lòng cả Miên và Sơn đều mong điều đó có thể thành sự thật.
Phương
Oanh chờ đợi quá lâu, đói mệt, và tức giận, ả ta quyết định chụp lại địa chỉ nhà của Miên và ra về, trong đầu luôn tràn ngập những ý nghĩ, âm
mưu xấu xa, luôn tìm cách để hãm hại Miên, và cô gái miền núi ngây thơ,
đâu có biết sóng gió sắp xảy đến với cô.
Ở một góc nhỏ của quán
cơm bình dân, Quân đang lên những cơn ho dai dẳng, tác dụng của thời
gian bê tha, chán đời, cả cuộc đời này anh chỉ đau khổ vì phụ nữ, hết vợ cũ rồi đến Miên, ai cũng đến gieo cho anh niềm tin, tình yêu rồi phũ
phàng rời đi, cách đây không lâu, thấy sức khoẻ không ổn, anh mới quyết
định đi khám bệnh, đọc xong bệnh án anh anh chết sững, khi biết mình mắc bệnh nan y, căn bệnh ung thư Phổi đeo bám và hành hạ anh trong suốt
thời gian qua, vậy mà anh chủ quan không để ý đến nó.
Giờ đây nó
hiện hữu, và sẵn sàng cướp đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào, từng cơn ho hành hạ, từng lần nhói tim, khó thở khiến anh bất mãn, và hận đời.
Cuộc đời này… anh đã sinh ra và sống đến nay là một sai lầm, sai lầm không thể dung thứ?
Nghĩ đến lời đề nghị của Phương Oanh, Quân lấy nước vỗ lên mặt, bước vào phòng lấy điện thoại gọi cho cô ta.
– Cô muốn tôi làm gì cô gái kia, thì nói luôn đi.
– Ôi bất ngờ quá, không tin là anh gọi cho em nhanh đến như vậy.
– Tôi không còn nhiều thời gian, cô nói ngay đi.
– Làm sao mà không đủ thời gian chứ, anh nói như anh sắp chết đến nơi vậy.
– Nếu tôi chết, cô hứa với tôi, sẽ chăm sóc cho mẹ tôi, và thằng Ruồi chứ?
Vì có thêm đồng minh, và ý nghĩa hãm hại Miên dâng cao trong cõi lòng,
Phương Oanh không 1 chút chần chừ đồng ý ngay với Quân, dù cô ta đang
đắc ý với âm mưu của chính mình, sau khi có tiền, sau khi xong việc ả sẽ cao chạy xa bay với người tình, nghĩ đến đây lại thấy lòng rạo rực khôn xiết.
– Dĩ nhiên rồi, nó là con trai của tôi, tôi phải có trách nhiệm chứ? anh cứ yên tâm làm theo tôi là được.
– Vậy, cô muốn tôi làm gì, chỉ cần không làm hại đến Miên, tôi đồng ý.
– Đến bây giờ anh còn lo cho cô ta sao, mồm thì nói thời gian không còn
nhiều, nhưng lại còn nghĩ cho cô ta, tôi thấy ghen tị rồi đấy.
– Cô thôi đi, cô có hạnh phúc thì phải biết nghĩ cho người khác chứ?
– Thôi được rồi, anh đừng rao giảng đạo đức với tôi. Tôi sẽ gọi lại cho
anh sau, thiếu tiền chứ gì, tôi sẽ gửi cho anh, lo mà chăm thằng Ruồi
cho tốt đi.
Không để cho Quân nói thêm, ả ta cúp máy, hậm hực
bước về nhà, đêm đó nằm bên cạnh con gái, thế nhưng cả trái tim và khối
óc của ả, đều hướng đến Quang, trằn trọc băn khoăn với thứ ham muốn thể
xác.
Ả ta nhìn con búp bê nằm chỏng trơ trên mặt bàn, mua cho con gái đấy, mà nó có thèm đụng vào hay vui vẻ chơi đùa đâu, đến cả Lan Anh cũng không mặn nồng gì với ả rồi, thì ả phải tìm cách khác thôi.