Chương 73
“Tuy là vậy, nhưng ít nhất tâm anh ấy tốt.” Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Sơ Nhất, Trình Lật nhịn không được nói đỡ thay cho Kiều An Sâm.
“Có điều, dựa vào đạo đức của vị kia nhà cậu, mình tin anh ấy sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cậu, yên tâm đi.”
“Mình biết.” Sơ Nhất cũng rất chán nản.
“Mình chỉ giận vì anh ấy chậm hiểu quá thôi.”
“Lúc trước mới quen nhau, có lần mình về nhà anh ấy, nghe nói nhà hàng xóm có cô gái yêu thầm anh ấy mấy năm, Kiều An Sâm còn chẳng nhận ra, cô gái đó rất đau lòng, lúc ấy mình còn cảm thấy như vậy thật tốt.”
“Không ngờ bây giờ cái xấu mới lòi ra.”
“Ánh mắt của cô gái đó rõ ràng không bình thường, anh ấy còn thân thiết với người ta như vậy!”
“Có gì đâu.” Trình Lật cau mày, chậm rãi nói.
“Chỉ che ô cho người ta thôi mà.”
“Lúc trời mưa, có người đàn ông cậu quen đưa ô cho cậu, cậu có từ chối người ta rồi dầm mưa về nhà không?”
“Tách riêng lẻ chuyện này ra đúng là chẳng có gì, nhưng khi gộp lại với nhau thì có chút đang giận thật.” Thấy vẻ mặt hầm hầm của Sơ Nhất, Trình Lật lập tức đổi giọng, nhéo má cô cười nói.
“Quá đáng thật, lại để cho Tiểu Sơ Nhất của chúng ta đau lòng như vậy!”
“Hừ.” Sơ Nhất đẩy tay cô ra, mệt mỏi chọc vào má.
“Thật ra mình chỉ ghen tị thôi, cậu không biết đâu, lúc nhìn thấy cảnh đó, hai mắt mình tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. “
“Có nghĩa là cậu yêu anh ấy sâu đậm.” Trình Ly gật đầu, dùng giọng điệu của người đã từng trải cố tỏ ra bí ẩn.
“Đúng vậy.” Sơ Nhất lặng lẽ thở dài.
“Thật ra, sau khi Kiều An Sâm giải thích với mình đó là hiểu lầm, lúc đó mình thực sự mất hết sức lực, chỉ muốn ôm anh ấy khóc một trận vui vẻ.”
“Lúc đó mình còn nghĩ, chỉ cần anh ấy không làm điều gì có lỗi với mình thì chuyện gì mình cũng có thể tha thứ cho anh ấy.”
“Chỉ cần bọn mình vẫn có thể ở bên nhau là được.”
“Vậy bây giờ cậu đang tức giận cái gì?” Trình Lật khinh thường nhìn cô.
Sơ Nhất nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: “Để anh ấy nhớ lâu một chút, xem lần sau còn dám tái phạm không.”
Buổi tối Kiều An Sâm lại tăng ca, ngay lần đầu anh miêu tả cho cô biết anh đang ở đâu và làm gì, Sơ Nhất nhịn không được lên tiếng.
“Anh nói với em nhiều như vậy làm gì, em không có hứng thú với những thứ này.”
“…Không phải em nói anh không được giấu giếm em nữa còn gì.”
“Đừng lén lút đánh tráo khái niệm!” Sơ Nhất khiển trách.
“Ý em là những chuyện cần thiết, tình huống đặc biệt, những chuyện em hỏi!”
“Em không yêu cầu anh phải báo cáo với em mọi chuyện anh làm.”
“Ồ…” Kiều An Sâm ở đầu bên kia ủ rũ đáp, không biết anh có hiểu thật không.
Sơ Nhất hít sâu, kiên nhẫn giải thích, lấy ví dụ cho anh hiểu.
“Ví dụ nếu em hỏi anh ai gọi điện thoại, anh đang nhắn tin với ai hoặc phải đi xã giao với ai đó những chuyện không liên quan đến công việc của anh sau giờ làm việc, giống như đến nhà Bạch Lan ăn tối, anh cần phải nói cho em biết trước.”
“Anh hiểu rồi.” Kiều An Sâm hắng giọng, trịnh trọng trả lời.
Cuối tuần, Kiều An Sâm không phải tăng ca, anh chủ động rủ Sơ Nhất đi xem phim, liếc nhìn tựa phim, đây là một bộ phim được giới trẻ yêu thích gần đây.
Sơ Nhất giả bộ nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
“Được thôi.”
Rạp chiếu phim cách nhà không xa, lái xe ước chừng mười phút, có hai trạm dừng tàu điện ngầm, xe của Kiều An Sâm đã được đưa đi bảo dưỡng, hai người chỉ có thể đi tàu điện ngầm.
Cuối tuần nên có nhiều người xếp hàng, lên tàu, những toa tàu chật kín người, hầu như không chừa một góc nào để đứng.
Cả hai người đều hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, dù sao một người rất ít khi ra ngoài còn người kia tự mình lái xe.
Sơ Nhất loay hoay tìm một chỗ trống người để đứng, Kiều An Sâm đứng trước mặt cô, tàu điện ngầm chạy rất êm, chỉ thỉnh thoảng có rung lắc kèm với tiếng động tốc độ cao.
Đột nhiên, toa tàu điện ngầm rung chuyển, một cô gái bên cạnh đang cúi đầu nghịch điện thoại di động vì không có chỗ dựa nên lảo đảo sắp ngã.
Kiều An Sâm lẹ mắt, nhanh chóng tránh sang một bên, cô gái ngã vào người khác, được đối phương đỡ dậy, cô gái vội vàng cảm ơn, sau khi đứng vững, cô gái lẳng lặng nhìn Kiều An Sâm, ánh mắt kia như muốn nói “Sao lại có người đàn ông như vậy cơ chứ”
Mọi người xung quanh nhìn anh bằng ánh mắt không đồng tình hoặc lên án, Sơ Nhất cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nghiêng mặt sang chỗ khác.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kiều An Sâm đứng lù lù không cử động, khóe môi mất tự nhiên mấp máy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
May mắn thay là có hai trạm dừng tàu điện ngầm, không lâu sau, cửa mở ra, hai người bước ra ngoài như được ân xá, khi lên thang cuốn, Sơ Nhất trợn mắt nhìn Kiều An Sâm.
“Anh làm gì cái vậy?”
“…Không làm gìcả.” Sắc mặt anh trông bình thường, nhưng ánh mắt hơi tránh né.
“Người ta sắp ngã xuống rồi, anh tránh cái gì?” Sơ Nhất khó chịu, Kiều An Sâm im lặng, lát sau mới lên tiếng.
“Anh sợ cô ấy đụng vào người anh.”
“…”
“Anh sợ em tức giận.” Anh nhìn trộm Sơ Nhất một cái, ý là toàn bộ cơ thể anh đều là của em, không ai khác có thể chạm vào.
Sơ Nhất bị hình ảnh xuất hiện trong đầu chọc cười, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Kiều An Sâm, oán trách.
“Sao anh không làm vậy sớm hơn?” Hiện giờ phạm sai lầm rồi mới mù quáng sửa chữa.
“Sớm hơn anh lại không biết…” Anh cụp mắt lẩm bẩm, Sơ Nhất tức giận không muốn để ý đến anh, cô bước nhanh về phía trước, bước chân cuốn theo cả gió, vô cùng khí thế.
“Là lối D, bên này…” Kiều An Sâm vội vàng kéo cô lại, đổi hướng, Sơ Nhất dừng lại, đỡ trán.
“Biết rồi!”
Cả hai người đều có ý thức rất cao về thời gian, chỉ khoảng mười phút nữa là phim bắt đầu chiếu, họ mua bỏng ngô và nước trái cây rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Phim rất hay, đúng phong cách Sơ Nhất thích, hình ảnh đẹp, diễn viên cũng đẹp, cốt truyện hợp lý, chặt chẽ, ngọt ngào.
Xem phim xong, tâm trạng cô rất tốt, như đang ăn một chiếc kem ốc quế vị dâu, mát lạnh, sảng khoái và ngọt ngào.
Lúc về, Kiều An Sâm bàn bạc với cô muốn bắt taxi, Sơ Nhất cũng không phản đối.
Từ rạp chiếu phim đi ra là một đoạn bậc thang khá dài, cao và lộng gió, có thể nhìn xuống người đi bộ trên con đường bên dưới.
Bên cạnh cô có một đôi tình nhân trẻ, cô gái đứng phía trên, dang rộng hai tay, bạn trai ở bậc thang phía dưới dang rộng vòng tay về phía cô gái, cô gái nở nụ cười hạnh phúc lao vào vòng tay chàng trai, giống như chim về tổ, thân mật quyến luyến.
Cảm giác có lẽ rất thú vị.
Trong mắt Sơ Nhất trần đầy hâm mộ, không khỏi nhìn sang bên đó thêm vài lần.
Kiều An Sâm nhận ra, anh nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, sau đó bước nhanh hai bước, đứng dưới bậc thang cách cô hai bậc, đưa tay về phía cô.
“Sơ Nhất, tới đây, anh đỡ em.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, cộng với động tác của anh lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là đôi bạn trẻ còn đứng đó ôm nhau.
Bọn họ ngạc nhiên lẫn ẩn ý nhìn nhau một cái, nụ cười đầy vẻ ăn ý, có thể đang nói chuyện trong im lặng…
Ai da, nhìn kìa, đôi tình nhân kia đang bắt chước tụi mình!
Sơ Nhất: “…”
“Đi thôi.” Cô xấu hổ nắm lấy cổ tay Kiều An Sâm, bước nhanh xuống bậc thang không dám quay đầu lại.
Mùa hè ở Lam Thành mưa nhiều, có lúc nóng như lồng hấp, có lúc mưa to như trút nước, nhiệt độ đột nhiên lạnh buốt, mấy ngày nay trời mưa, Sơ Nhất không để ý đến sự thay đổi nhiệt độ, cô mặc rất ít quần áo, tay chân có khả năng bị lạnh.
Bình thường tới tháng hầu như không có cảm giác gì, nhưng thỉnh thoảng cũng đau đớn không chịu nổi.
Nhìn hộp kem trong tủ lạnh còn một nửa, gió lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào từ cửa sổ, Sơ Nhất nghĩ, lẽ ra cô đã tìm ra nguyên nhân.
Kiều An Sâm tăng ca chưa về, Sơ Nhất đặt mua một bát cháo nóng, ăn qua loa vài miếng, tắm nước nóng rồi nằm trên giường, ôm túi chườm nóng đặt lên bụng.
Trong cơn mơ màng, cơn đau âm ỉ từ vùng bụng dưới truyền đến khiến cô không sao ngủ được, Sơ Nhất cuộn tròn như quả bóng để cố gắng giảm thiểu cơn đau.
Trong phòng có tiếng động, bên tai có người đang gọi tên cô, hình như Kiều An Sâm đã tan làm, Sơ Nhất nhắm mắt ngủ, không trả lời, một lúc sau, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, có người sờ vào bụng cô, lấy mất túi chườm nóng của cô, Sơ Nhất khó chịu rên rỉ hai tiếng, Kiều An Sâm vội vàng an ủi cô.
“Cái này không còn nóng nữa, anh đi nạp điện rồi mang tới cho em.”
“Đau bụng…” Sở Nhất ôm bụng rên rỉ, một lúc sau, có người vén chăn nằm xuống, Kiều An Sâm từ phía sau ôm cô, lòng bàn tay đặt lên bụng cô xoa nhẹ.
“Được rồi, ngoan nào, lát nữa sẽ hết đau.”
Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai, như đang dỗ dành một đứa trẻ, lòng bàn tay vừa rộng vừa nóng hổi, xoa đi cái lạnh lẽo dưới làn da.
Sơ Nhất bị cơn đau hành hạ nên vô cùng yếu ớt, sống mũi cay cay, bụng đầy tủi thân, không nhịn được mà đá anh một cái.
“Ghét anh lắm.” Cô nói bằng giọng mũi nặng nề, mềm nhũn, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Kiều An Sâm cười khổ, ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ xinh trong lòng, anh hận không thể trao cả trái tim mình cho cô.
“Em đúng là cô nhóc nhỏ mọn.” Anh hôn lên má cô thì thầm.
Sơ Nhất đau mất hai ngày, sau đó lại vui vẻ trở lại, có lẽ là vì nhớ đến tình nghĩa của người truyền hơi ấm cho cô vào đêm khuya nên thái độ của cô đối với Kiều An Sâm cũng mềm mại hơn một chút.
Lam Thành vẫn mưa không ngừng, không biết khi nào mới tạnh, Kiều An Sâm về nhà bị dính mưa, áo dính vào da thịt, tóc như vừa mới gội xong vội vàng lấy khăn lau qua vài cái, ẩm ướt dính cả vào nhau.
Sơ Nhất đang ngồi xem tivi trên sô pha, trước ngực ôm một chiếc đĩa sứ trắng to, miệng ngậm một quả cherry, nghe thấy tiếng động bèn nhô đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Anh không mang theo ô à?”
“Anh quên mất.” Kiều An Sâm thuận miếng trả lời, cởi cà vạt chuẩn bị đi tắm.
“Đồng nghiệp cũng không có sao? Không mượn được cái nào à.” Sơ Nhất thấy anh bị mưa xối ướt sũng bèn nói.
Kiều An Sâm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt như được mưa rửa sạch, trong veo, đen nhánh, sáng ngời.
Anh chậm rãi nói: “Không có ai có, có một đồng nghiệp nữ tiện đường muốn che cho anh một đoạn nhưng anh đã từ chối.”
“…” Sơ Nhất im lặng nhìn anh.
“Cho nên anh dầm mưa về.”
“Ừ.” Kiều An Sâm vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi, thản nhiên đáp.
“Dù sao cũng không xa lắm.”
Nhìn anh bước vào phòng ngủ, trong lòng Sơ Nhất có chút rối bời.
Buổi tối, Kiều An Sâm kéo cô vận động, giới hạn là ở trên giường, trước đó Sơ Nhất bị cảm, sau đó lại tới tháng, nên cũng trống trải đã lâu.
Có điều anh quá hăng hái, bị lật qua lật lại vài vòng, Sơ Nhất yết ớt kêu lên.
“Xong chưa…”
Kiều An Sâm không trả lời, động tác của anh cũng không có dấu hiệu sẽ dừng lại, Sơ Nhất duỗi chân đá vào lưng anh một cái, giống như gãi ngứa, giọng nói hổn hển.
“Lâu quá… em không được.”
“Hôm nay anh bị dính mưa…” Kiều An Sâm cắn vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn ngắt quãng.
“Để tránh bị cảm lạnh, phải vận động cho ra mồ hôi.”
“…”
Vận động cho ra mồ hôi cái khỉ khô ấy.
Sơ Nhất nhắm mắt lại, từ bỏ hy vọng, mặc anh chơi đùa.
Cuối hè ở Lam Thành xảy ra một vụ việc lớn, thi thể của một phụ nữ bị vứt vào thùng rác trong một con hẻm hẻo lánh, được nhân viên vệ sinh tìm thấy vào buổi sáng, đối phương gần như ngất đi vì sợ hãi.
Kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt, các vụ án lần lượt xảy ra, đều là những phụ nữ trẻ bị sát hại khi về nhà một mình vào đêm khuya, thủ đoạn phạm tội vô cùng tàn ác.
Phương tiện truyền thông đã đưa tin hai ngày liên tục, những người không quan tâm đến tin tức xã hội như Sơ Nhất cũng tò mò theo dõi diễn biến của vụ án, thậm chí còn trở thành tin tức nóng ở địa phương.
Lòng người hoảng loạn, vô số cư dân mạng kêu gọi các cô gái độc thân chú ý đến an toàn cá nhân, tối muộn không về nhà một mình, mong cảnh sát sẽ bắt được kẻ sát nhân càng sớm càng tốt.
Khi hung thủ gây án lần thứ tư, lần này cuối cùng gã cũng lộ diện và bị camera hành trình của một chiếc ô tô nhỏ đậu bên đường ghi lại.
Không có quá trình phạm tội, chỉ có một người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ con hẻm, lộ gần hết khuôn mặt.
Cảnh sát ngay lập tức tìm kiếm, đối chiếu thông qua cơ sở dữ liệu và cuối cùng đã xác định được nghi phạm.
Cư dân mạng và người dân chú ý đến vụ việc này đều thở phào nhẹ nhõm, nếu để một người giống như quả bom vô hình như vậy lởn vởn ở bên cạnh sẽ rất đáng sợ.
Kẻ sát nhân đã thú nhận hành vi phạm tội của mình và sớm bước vào quá trình xét xử, vào ngày xét xử, nhiều phương tiện truyền thông đã xôn xao đón đầu.
Kiều An Sâm là người phụ trách vụ án này, hôm nay anh sẽ ra hầu tòa, buổi sáng khi đi ra ngoài, Sơ Nhất cố ý dậy sớm để chỉnh sửa lại cổ áo cho anh, nắm tay động viên anh.
“Cố lên!”
Kể từ khi chú ý tới chuyện này, cô không khỏi quan tâm đến nó, một buổi tối thuận miệng trò chuyện, Kiều An Sâm nói rằng thông tin vụ án đã đến tay anh, mấy ngày nữa anh có thể khởi kiện ra tòa.
Đây là lần đầu tiên Sơ Nhất cảm thấy tin tức này gần gũi với mình đến vậy, nhưng mặc dù vô cùng tò mò nhưng cô vẫn nhịn không hỏi, nhưng Kiều An Sâm đã nhận thấy điều đó từ đôi mắt mở to muốn hỏi nhưng lại thôi của cô, anh chủ động kể cho cô nghe những tin tức có thể công khai.
Sau cùng Sơ Nhất hỏi: “Vậy gã ta có bị tử hình không?”
“Bình thường thì sẽ như vậy.” Kiều An Sâm nói: “Hơn nữa nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ lập tức thi hành.”
“Tuy nhiên, cụ thể vẫn phải phụ thuộc vào quyết định của tòa án, đánh giá từ những thông tin anh có được cho đến nay, có lẽ bất ngờ sẽ không lớn.”
Đại khái Sơ Nhất cũng biết tử hình chia thành xử tử ngay lập tức và tử hình treo, loại trước tàn nhẫn hơn, trực tiếp tước đoạt mạng sống, nhưng cô lại không hề có chút thông cảm, những sinh mạng vô tội chết dưới tay gã càng đáng thương hơn.
“Anh phải cố gắng lên.” Sơ Nhất xoa đầu Kiều An Sâm, nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải để gã nhận sự trừng phạt xứng đáng.”
“Anh biết rồi.” Kiều An Sâm ôm chặt cô, vẻ nghiêm túc hiếm có.
“Đó là trách nhiệm của anh mà.”
Vào ngày tòa tuyên án, trên tivi có mấy kênh phát sóng, khi nghe tin kẻ sát nhân bị kết án tử hình, vô số người đã vỗ tay hoan hô, cho rằng ác báo ác báo, trừng phạt đúng tội.
Sơ Nhất mua trái cây ở cửa hàng trái cây ngoài khu dân cư, ông chủ biết cô, lấy hết những quả cherry vừa nhập vào hôm nay ra, tất cả đều tươi mới, căng mọng, màu sắc tươi sáng.
Bên cạnh cũng có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang mua hàng, anh ta chọn đi chọn rất lâu, hai túi lớn của Sơ Nhất đã đầy rồi mà đối phương còn đứng đó, điều này khiến Sơ Nhất nhìn đối phương lâu hơn một chút.
Một khuôn mặt rất bình thường, nước da ngăm đen, quai hàm gầy, mặc quần áo màu đen.
Sơ Nhất nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, kêu ông chủ cân lên rồi trả tiền, sau đó xách vào khu dân cư.
Về nhà rửa sạch một đĩa cherry, số còn lại cho vào tủ lạnh, Sơ Nhất mở tivi, kênh địa phương đang phát sóng thời sự buổi trưa, trùng hợp đưa tin về vụ án giết người hàng loạt mới nhất.
Cô ngồi trên sô pha, cầm một quả cherry cho vào miệng, cắn nát vỏ, nước ngọt lập tức trào ra, lan tỏa trong miệng, cô nheo mắt hài lòng.
“Vụ án giết người hàng loạt có tầm ảnh hưởng lớn gần đây cuối cùng đã được giải quyết. Hung thủ Tạ Hân đã bị Tòa án Nhân dân tối cao kết án tử hình, phải mất hai tháng…”
Bản tin đang phát sóng diễn biến vụ án, Sơ Nhất nhìn người đàn ông trên màn hình, đối phương cúi đầu xuống xe cảnh sát, hai tay bị còng sau lưng, vây quanh là phóng viên và đám đông, trong lúc chen lấn xô đẩy, gã ta vô tình ngẩng đầu lên, ngẩng mặt nhìn vào ống kính, gương mặt ngăm đen không có gì khác thường.
Sơ Nhất sững sờ, quả cherry trong tay rơi xuống đĩa, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
Ps: Thêm 1 chương như đã hứa nhé, chúc mọi người đọc truyện vui, nếu có lỗi chính tả thì mách tui với nha.