Chương 64
Nghe thấy lời buộc tội của Kiều An Sâm, Sơ Nhất thực sự không biết phải nói gì.
Cô nghĩ lại, lẽ ra chuyện này đã qua lâu rồi, nhưng Kiều An Sâm vẫn nhớ như in.
Nói cách khác, từ rất lâu trước đó, trong lòng anh đã thầm ghen tị hả?
Thảo nào đêm đó anh giày vò cô ác liệt như vậy.
Sơ Nhất bất lực muốn cười, nhưng dưới ánh mắt lên án của Kiều An Sâm, cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, dịu giọng dỗ dành.
“Em cũng từng vẽ anh mà, em còn vẽ cho rất nhiều người nữa.”
Kiều An Sâm mím môi, quay đầu lại, sắc mặt vẫn kém như trước, không biết có nghe thấy không.
Sơ Nhất cúi đầu, hai ngón tay xoa xoa đầu lông mày, âm thầm thở dài.
Người đàn ông này một khi đã ghen thật sự rất khó dỗ dành.
Hai người về đến nhà, Kiều An Sâm không nói một lời đẩy cửa vào, Sơ Nhất đi theo phía sau, nhìn một loạt động tác trôi chảy của anh. Cởi áo khoác, thay giày và nhíu mày kéo cà vạt.
Sơ Nhất đứng im ở đó vài giây, đột nhiên nắm lấy vạt áo anh, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng đang mím chặt.
Kiều An Sâm sững sờ một lát, sau đó tùy ý để cô cạy mở hàm răng, đầu lưỡi mềm mại quét qua hàm trên của anh, từng đợt tê dại từ chỗ đó truyền đến não, lan tràn ra tất cả các giác quan.
Kiều An Sâm đáp lại cô theo bản năng.
Nụ hôn này còn nhiệt tình hơn vô số lần trước, trong trí nhớ của anh, hình như đây là lần đầu tiên Sơ Nhất chủ động hôn anh, nụ hôn đó rõ ràng mang theo nịnh nọt.
Kiều An Sâm rất hưởng thụ.
Nói là về nhà nấu cơm, nhưng cuối cùng cả hai lại lăn giường, đợi đến khi tiếng động lắng xuống, căn phòng đã tối om, bụng Sơ Nhất kêu ục ục.
“Em đói quá.” Cô xoa bụng nói với người bên cạnh. Tâm trạng của người được ăn no bụng hiển nhiên khác một trời một vực so với lúc trước, sắc mặt cũng dịu đi, trở lại bình thường.
“Anh đi nấu ít đồ.” Kiều An Sâm vén chăn đứng dậy, Sơ Nhất xoay người nhìn anh, khẽ nói: “Em muốn ăn mì sườn heo.”
“…” Kiều An Sâm đang mặc quần áo bỗng dừng lại, đảo mắt nhìn sang, Sơ Nhất vùi mình vào trong chăn, có chút chột dạ nói.
“Không có cũng không sao…”
“Nấu cho em.” Không thể nghe rõ cảm xúc trong giọng nói của anh, Kiều An Sâm bỏ lại ba chữ, đứng dậy đi ra ngoài.
Sơ Nhất nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, cô nằm ở trên giường một lát, ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng, nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy khá hơn một chút, cô mới chậm chạp rời giường.
Phòng khách sáng đèn, ánh sáng ấm áp, Kiều An Sâm mặc một bộ quần áo ở nhà đứng trước quầy bếp, chất liệu vải mềm mại thoải mái khiến anh trông rất đỗi dịu dàng.
Sơ Nhất đi tới, ân cần hỏi: “Anh có cần em giúp gì không?”
Kiều An Sâm khuấy mì trong nồi, liếc mắt nhìn cô một cái.
“Em rửa bát đi.”
“Vâng, tuân lệnh!”
Sơ Nhất nhanh chóng rửa sạch bát đĩa đặt ở bên cạnh anh, còn rất chu đáo chọn bát lớn bát nhỏ, sau đó nhìn Kiều An Sâm bỏ mì vào bát, xếp từng miếng sườn ngay ngắn lên trền
Cô nhìn chằm chằm vào cái bát, nuốt nước bọt ực ực.
Trong màn đêm yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng, Kiều An Sâm ngước mắt nhìn cô, sau đó nhanh chóng thu lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, Sơ Nhất cầm đũa cúi đầu hút mì trong bát, tiếng động rất nhẹ, vừa ăn vừa lén lút quan sát Kiều An Sâm.
Anh lặng lẽ ăn mì, động tác bình thường hơn cô, nhưng mặt mày lại khác trước rất nhiều.
Sơ Nhất cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, mang theo một bụng suy nghĩ miên man ăn xong bát mì, trước khi Kiều An Sâm đứng dậy, cô đã tranh đi rửa bát, còn ngẩng đầu cười ngây ngô với anh hai tiếng.
Kiều An Sâm chớp mắt, nhìn bóng lưng cô, mím môi không nói gì.
Buổi tối đi ngủ, Kiều An Sâm tắm xong đi ra, Sơ Nhất ân cần xắn cổ tay áo, muốn xoa bóp vai cho anh, trên môi vẫn mỉm cười.
“Để em bóp vai cho anh nhé, làm việc cả một ngày chắc anh mệt lắm đây.”
“Hôm nay quả thực rất mệt.” Cuối cùng Kiều An Sâm cũng mở miệng nói chuyện.
Cô không ngại gian khổ ngồi quỳ ở đó tỉ mỉ xoa bóp từ trên xuống dưới từ trái qua phải cho Kiều đại gia, từ cổ tới bả vai, lại từ lưng đến bên hông.
Lực tay lúc nhẹ lúc nặng, chậm hay nhanh, hai tay gần như biến thành máy mát xa, một giây cũng không dám thả lỏng.
Sơ Nhất lén nhìn sắc mặt của Kiều An Sâm, anh đang nằm đó, nhắm mắt lại, lông mi vừa dày vừa dài, tạo thành một bóng đen nhỏ trên khuôn mặt anh.
Vẻ mặt của anh rất bình thản, còn mang theo chút vui mừng.
Sơ Nhất nghiêng người nói nhỏ bên tai anh: “Kiều An Sâm, tâm trạng của anh đã tốt lên chưa?”
Hàng mi dài khẽ nhúc nhích, rung rung hai cái rồi mở hẳn ra, lộ ra con ngươi trong veo đen nhánh phía dưới, Sơ Nhất hít một hơi theo bản năng.
“Sao vậy?” Anh hỏi, Sơ Nhất im lặng, sau đó cúi đầu lẩm bẩm.
“Hôm nay anh không vui…”
Kiều An Sâm nhíu chặt mày, xoay người nằm ngửa, khoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, không vui nói: “Em còn biết sao?”
“Em cũng không mù…” Sơ Nhất lẩm bẩm, Kiều An Sâm nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía cô.
“Em sai rồi, lẽ ra em không nên vẽ cậu ra, sau này em chỉ vẽ mình anh thôi.” Sơ Nhất lập tức nịnh nọt, cô nằm xuống, lăn vào vòng tay anh, y như là chim nhỏ nép vào người ôm chặt anh.
Sơ Nhất không quen Kiều An Sâm trừng mắt, đối xử lạnh nhạt với cô, cô cảm thấy toàn thân sắp nghẹt thở, thấy mình bán rẻ nhan sắc cũng không dỗ được Kiều An Sâm, cô cảm thấy có lẽ bản thân nên đổi cách khác.
Kiều An Sâm nghe vậy cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt kia như thể muốn nói em mau tới dỗ dành anh đi.
Đầu nhỏ của Sơ Nhất xoay chuyển rất nhanh, cô liên tục cam đoan, hận không thể dựng thẳng ba ngón tay.
“Em hứa, từ nay em không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa, không xem bất kỳ tin tức gì của cậu ta, từ nay về sau trong mắt em không có Qúy Mộc Bạch…”
Cô ôm eo Kiều An Sâm cọ đầu vào ngực anh, nịnh nọt nói.
“Chỉ có anh, tất cả đều là anh, trong mắt trong tim chỉ chứa mỗi mình anh.”
Kiều An Sâm không biết cô đào ở đâu ra nhiều lời dỗ dành như vậy, như mật ong chảy ra từ cái miệng nhỏ bé đó, khiến anh muốn nghiêm mặt cũng không được.
Khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhịn không được cong lên, Sơ Nhất tận dụng triệt để, ngửa đầu hôn chụt lên môi anh một cái rồi rút lui.
“Đừng giận nữa mà.” Cô sờ sờ ngực anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Ngủ đi.” Kiều An Sâm kéo tay cô xuống, giả vờ nghiêm túc, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan hết, Sơ Nhất được đà tiến lên.
“Không, anh không vui em ngủ không được, em khó chịu đến nỗi ăn cơm cũng thấy không ngon nữa.”
“Lúc nãy em húp sạch cả nước mì.” Kiều An Sâm lạnh nhạt nói.
“… Hì hì, ai bảo anh nấu ngon quá làm gì.”
Kiều An Sâm không để ý đến cô, anh vươn tay tắt đèn, trong phòng tối om, Sơ Nhất không chịu thua, tiếp tục kịch bản nữa nãy.
“Em khó chịu quá.”
“Ngực như bị gì đó chặn lại, em không thở được, Kiều An Sâm, em sắp chết rồi sao?”
Cô cầm lấy tay Kiều An Sâm đặt lên ngực mình, đáng thương khó chịu rên rỉ, trong đêm tối nghe càng bi thương.
Kiều An Sâm thuận tay bóp hai cái rồi buông ra, lạnh nhạt nói: “Được rồi, không khó chịu nữa rồi.”
“…”
Sơ Nhất vươn tay che lấy ngực, vẻ mặt đau khổ vì bị sàm sỡ nhưng không nói ra được, hết sức tủi thân nhìn anh.
“Sao anh lại… lại…” Cô khó khăn nói ra mấy từ, thật sự không thể diễn tả được hành vi của Kiều An Sâm lúc này, cô thở dài một hơi, đau xót nói.
“Bị anh bóp còn khó chịu hơn, Kiều An Sâm, em cảm thấy mình sắp tắc thở rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Kiều An Sâm nể tình phối hợp hỏi một câu, lại giống như chút chút không để ý tới, Sơ Nhất không quản nhiều như vậy, tranh thủ nói.
“Anh không giận em sẽ không khó chịu nữa, hô hấp cũng thông thuận hơn, khẩu vị cũng tốt hơn, cả người đều vui vẻ.”
“Ừ, anh không giận nữa.”
Hạnh phúc đến quá nhanh, vừa giả vừa không chân thật, Sơ Nhất ngập ngừng hỏi: “Có thật không?”
“Thật.” Kiều An Sâm bình tĩnh trả lời, mắt Sơ Nhất lóe lên.
“Vậy anh hôn em một cái đi.”
Sự im lặng như trong dự liệu không xuất hiện, thay vào đó là hơi ấm quen thuộc áp xuống, chạm nhẹ vào môi cô rồi rời đi, giọng nói của Kiều An Sâm vừa trầm vừa thấp, từ tính dễ nghe.
“Mau ngủ đi.” Anh vỗ nhẹ đầu cô, lần này Sơ Nhất mới cảm thấy hài lòng.
“Có nụ hôn chúc ngủ ngon của Kiều tiên sinh, chắc chắn đêm nay em sẽ ngủ rất ngon.” Cô cười hì hì nói, khẽ cử động một cái, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Kiều An Sâm, yên tâm ngủ.
Trong màn đêm im ắng, Kiều An Sâm cười cong môi.
Sơ Nhất thức dậy, bài đăng thăm đoàn làm hôm qua trên Weibo đã lên hotsearch chỉ trong một đêm, Nhận xét, lượt thích và tin nhắn riêng tư đều hiện con số 99 đỏ tươi.
Cô hoang mang bấm vào thì phát hiện chính chủ đã xem bài đăng của cô, không chỉ like mà còn bình luận bên dưới.
“Rất hân hạnh được gặp chị Sơ Nhất/ cười híp mắt”
Quả nhiên tất cả các fan của Qúy Mộc Bạch đều tràn qua, lưu lượng gánh vác không phải là giả, nhiệt độ lớn nhất từ trước đến nay Sơ Nhất cảm nhận được chính là giờ phút nay.
“Cảm ơn chị Sơ Nhất đã chăm sóc cho Quý Bạch nhà tôi!”
“A a a Qúy Mộc Bạch nhanh cuốn gói về Weibo của mình đi!!! Bạn có biết rằng bạn đã không đăng bài viết mới trong một tháng mười lăm ngày sáu giờ không???”
“Đây là tác giả thần tiên gì vậy, tôi rất muốn phỏng vấn Đại Đại về cảm giác của cô khi được cấu kết với minh tinh được yêu thích ở ngoài đời.”
Bản thân Sơ Nhất: Run như cầy sấy, đồng thời cảm thấy rất vui vì Kiều An Sâm không có tài khoản Weibo.
Cô nhấp vào cột người hâm mộ, quả nhiên Qúy Mộc Bạch đã theo dõi cô
Ngoài ra, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, fan của cô đã tăng hơn một ngàn.
Ài.
Đúng là một sức nặng của tình yêu.
Sơ Nhất cảm thấy mình phải làm gì đó.
“Haha ~ Các bạn yêu quý, giàu sang phú quý không quên nhau! Sơ Nhất tôi là một người chính trực!!! Ting ting ting, đã đến giờ phát phúc lợi, chỉ cần share bài viết này, chỉ cần share bài viết này, hai mươi bạn may mắn bốc trúng thưởng sẽ được tặng một bức ảnh có chữ ký của Quý Mộc Bạch!!! (Lưu ý: Đây là bức ảnh có chữ ký thật, tôi tận tay xin chữ ký của em trai Quý Bạch, chính mắt tôi đã nhìn cậu ấy tự tay ký tên mà không chớp mắt)”
Chỉnh sửa xong, Sơ Nhất nhịn đau miễn cưỡng lấy hết ảnh có chữ ký nhận được hôm qua ra, một tờ cũng không dám giữ lại, chỉ chừa lại cho Tiểu Cao và Trình Lật, còn đâu cô mang ra tặng hết.
Cô vừa đăng lên Weibo, tất cả bình luận phía dưới biến thành gà lét, ngoại trừ những tiếng aaaaaa đầy kích động thì không còn âm thanh nào khác.
Tuy nhiên, trong vòng hai phút, điện thoại rung lên một tiếng.
Sơ Nhất ẩn mở.
Tin nhắn từ Qúy Mộc Bạch
Quý Mộc Bạch: “?”
Sơ Nhất: “… QAQ”
“Chữ ký của em?”
“Xin lỗi (Quỳ xuống) “
Bên kia đã gửi một biểu tượng ha ha cười lạnh.
Sơ Nhất lập tức nhắn lại một biểu tượng gập đầu cúi lạy
“Chồng tôi ghen.”
“…?”
“Từ nay về sau, phụ nữ có chồng mất tư cách đu Idol.”
“Hahaha…”
Qúy Mộc Bạch nhắn một loạt hahaha, ngay sau đó lại gửi cho cô một tin nhắn thoại, giọng nói tràn đầy vui vẻ.
“Chị Sơ Nhất, tình cảm vợ chồng hai người thật tốt.”
Sơ Nhất: “???”
Đối phương lại nói: “Xin lỗi, tất cả là lỗi của em, cũng tại em không có chỗ để xếp gọn sự quyến rũ của mình.”
“…”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, em đi quay phim.”
“Đúng rồi, xin lỗi chồng chị giúp em với, he he.”
“…”
Sơ Nhất cảm thấy cô bắt đầu thoát fan từ giây phút này rồi.
Quý Mộc Bạch quá tự ái.
Kiều An Sâm đẹp trai hơn cậu ta gấp trăm lần!!! Không! Một ngàn lần!!!
Đàn ông đẹp trai mà không biết mới thu hút người khác, một cậu nhóc tự luyến như cậu ta chỉ lừa được mấy cô gái ngây thơ thôi, bà cô như Sơ Nhất hoàn toàn vỡ mộng rồi.
Nghĩ đến đêm qua suy nghĩ nát óc, Sơ Nhất kiệt quệ, tại sao cô lại phải chịu đựng tất cả những chuyện này?
Buổi tối Kiều An Sâm về nhà, anh thấy căn nhà rất sôi động, trên bàn ăn có một bếp từ nhỏ, bên trên có một nồi lẩu gia đình đang bốc khói nghi ngút, bên trong có thịt bò, nấm kim châm, khoai tây, nấm hương…
Sơ Nhất vẫn còn ra ngoài bưng đồ vật.
“Sao hôm nay lại ăn uống thịnh soạn như vậy?” Anh thay giày bước vào, Sơ Nhất đã lấy sẵn bát đũa, ánh mắt nhìn anh không giấu nổi đắc ý.
“Anh đi làm vất vả như vậy, đương nhiên phải ăn ngon một chút, anh nhìn này, gầy đi rồi.” Sơ Nhất âu yếm sờ lên má anh, ánh mắt đầy xót xa, giống như anh gầy đi thật vậy.
Kiều An Sâm mím môi, vô cảm gỡ tay cô xa.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Anh bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên gắp đồ ăn đang sôi sùng sục trong nồi, Sơ Nhất theo sau anh ngồi vào chỗ.
“Em có bao giờ nói chuyện không đàng hoàng đâu, em đã tốt đến mức không thể tốt hơn nữa rồi, nào, ăn miếng thịt bò đi.”
Sơ Nhất gắp một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào trong bát anh, trên môi nở nụ cười mong đợi, Kiều An Sâm liếc cô một cái, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Ngon không anh?” Cô ôm má hỏi, Kiều An Sâm gật đầu.
“Ngon.”
“Vậy anh ăn thêm đi.” Cô liên tục gắp cho anh, Kiều An Sâm ngăn Sơ Nhất lại.
“Được rồi, em ăn đi, anh muốn ăn sẽ tự gắp.”
“Được thôi.” Cô có vẻ tiếc nuối rút tay lại, không cam lòng đáp.
Tuy nói vậy, Kiều An Sâm vẫn bị cô gắp cho rất nhiều thứ, đến cuối bữa ăn, anh cảm thấy bụng mình không thể chịu đựng được nữa.
Kiều An Sâm dọn dẹp bàn, định rửa bát để tiêu hóa thì bị Sơ Nhất giành lấy.
“Để em, để em.”
Anh nhìn bóng lưng cô, phiền não cau mày, cuối cùng nhìn xuống đất, đi vào phòng tắm lấy cây lau nhà, tiện thể tập thể dục để tiêu hóa.
“Để em, để em.” Vừa lau được hai cái thì bị Sơ Nhất nhìn thấy, cô vội vàng cướp lấy cây lau nhà trong tay anh, ân cần cười với anh.
“Anh làm việc cả ngày chắc mệt lắm rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“…” Kiều An Sâm bình tĩnh nhìn cô không nói gì, anh thả tay ra, đi vào phòng ngủ, vừa cầm đồ ngủ chuẩn bị tắm rửa đã thấy Sơ Nhất đứng ở cửa ra vào, cười nhiệt tình như một người phục vụ.
“Anh đi tắm đúng không, lần trước em mua tinh dầu để xoa bóp cho anh, nhiệt độ nước bồn tắm nên nóng một chút hay bình thường, em chuẩn bị nước giúp anh.” “
“…” Kiều An Sâm cau mày, có chút phiền muộn, nhịn không được nói.
“Sơ Nhất, nếu em còn như vậy…”
“Hả?” Sơ Nhất mở to mắt, mong đợi nhìn anh.
“Anh phải đưa em đến bệnh viện.”
“???”
“Kiểm tra xem đầu óc em có vấn đề gì không.”
“…”