Chương 63
Cùng thích đọc manga, thích lướt web, xem tác phẩm điêu khắc trên cát mỗi ngày, thỉnh thoảng chơi vài ba trò chơi, tất nhiên, trình độ cực kỳ cùi bắp.
Sơ Nhất rất tò mò không hiểu lý do Qúy Mộc Bạch lại đọc tác phẩm của mình, Qúy Mộc Bạch vò đầu bứt tóc, cảm thấy có chút xấu hổ.
“À thì, em thường thấy người hâm mộ tag em, tất cả đều là hình do chị vẽ, em thấy rất đẹp nên đã nhấp vào trang chủ Weibo của chị để xem.”
Kết quả phát hiện ra nghề nghiệp của người ta là họa sĩ truyện tranh.
Khi lướt qua các tác phẩm, thế mà lại bị thu hút.
Tuy nhiên, Qúy Mộc Bạch vẫn rất lý trí, dù có bị mê hoặc bởi truyện tranh của người khác đến mức kiềm chế được bản thân thì đầu óc vẫn tự nhắc nhở mình rằng, đối phương là fan của mình, nên giữ khoảng cách, không thể xin ký tên, không thể làm quen với cô ấy, không thể chủ động đến gần!
Mãi cho đến khi…
Nhận được bộ phim truyền hình này.
Khi biết đối phương là tác giả nguyên tác, trong lòng anh hồi hộp vừa có chút vui mừng, huống chi, hôm nay cô còn đến thăm đoàn làm phim, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy người thật trông như thế nào rồi.
Nhưng điều giúp Qúy Mộc Bạch buông lỏng đề phòng chính là việc Sơ Nhất đăng lên Weibo là mình đã kết hôn.
Đúng vậy, mặc dù anh không dám chủ động làm gì, nhưng vẫn có thể dùng acc clone theo dõi Weibo của cô, Qúy Mộc Bạch phát hiện, mỗi một bài viết trên Weibo của Sơ Nhất đều rất thú vị, cho thấy cô là một người yêu cuộc sống.
Hơn nữa, kể từ khi công khai kết hôn, thỉnh thoảng cô cũng chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với nửa kia trên Weibo, có thể thấy tình cảm của bọn họ rất tốt.
Quý Mộc Bạch dần coi cô như một tác giả và một blogger bình thường, thiện cảm thì vẫn còn đó, không chứa đựng thứ gì khác, chỉ là sự yêu thích và sự ngưỡng mộ thuần túy của độc giả dành cho tác giả, theo bản năng muốn gần gũi để hiểu hơn..
Hai người trò chuyện khá lâu, đạo diễn gọi Qúy Mộc Bạch đi quay phim, Sơ Nhất ngồi đó xem bọn họ diễn, thỉnh thoảng quay đi quay lại những cảnh chưa đạt, đoạn phim cuối cùng chỉ có vài chục phút, nhưng phải quay vỏn vẹn cả một buổi chiều.
Qúy Mộc Bạch quay xong lại chạy ra nói chuyện, dường như đã chuẩn bị từ trước, anh lấy cuốn Bạch Gian Hành đã cất kỹ ra, lại gần chỗ Sơ Nhất xin ký tin.
Nhìn trang bìa có phần sờn gáy và ố vàng, rõ ràng thường xuyên đọc, Sơ Nhất cong môi cười, cầm lấy bút ký tên.
To: Bạch Bạch.
Quần là áo lượt, tuổi trẻ tài cao.
Đừng quên sơ tâm (Ước mơ ban đầu), mọi sự đều thành.
… Sơ Nhất
Sau khi ký tên xong, Sơ Nhất đưa truyện tranh cho Quý Mộc Bạch, nhìn sườn mặt tập trung của đối phương, cô chợt nhớ ra gì đó.
“Đúng rồi, tôi có một người bạn rất thích cậu, cô ấy nhờ tôi chụp một bức hình chung với cậu để cho cô ấy xem.”
Sơ Nhất thản nhiên nói, tiện tay lấy máy ảnh đã chuẩn bị sẵn ra, mở nắp, bật nguồn, Qúy Mộc Bạch liếc cô một cái, chậm rãi kéo dài giọng điệu.
“Ồ……”
Anh phối hợp tới gần, chụp ảnh tự sướng với Sơ Nhất.
Không biết chụp bao nhiêu lần. Sơ Nhất tạo dáng hình chữ V đến bắn tin, cuối cùng còn nhờ người khác chụp giúp vài tấm ảnh cả người, mới mỹ mãn thu lại máy ánh, vừa xem ảnh vừa thầm đắc ý.
“Chị có muốn ký tên không?” Qúy Mộc Bạch lịch sử hỏi cô, Sơ Nhất nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó gật đầu liên tục.
“Muốn, muốn chứ, thật tốt quá!”
Cô tháo chiếc ba lô trên người, lấy mấy tấm ảnh chụp Qúy Mộc Bạch đã chuẩn bị sẵn ra, nghiêm chỉnh xếp lại rồi đưa cho đối phương, mỉm cười rạng rỡ nói.
“Chỉ có nhiêu đây thôi, làm phiền cậu rồi!”
“…” Nhìn độ dày của xấp ảnh trước mặt, Qúy Mộc Bác cắn nắp bút, điềm nhiên lần lượt ký tên của mình.
“Chị lấy đâu ra nhiều hình như vậy?”
“Tôi mua trên mạng.” Sơ Nhất để tay lên cằm, mong chờ nhìn theo động tác của đối phương.
“Muốn ký tên nhiều như vậy làm gì?” Quý Mộc Bạch lơ đãng hỏi, Sơ Nhất dứt khoát trả lời.
“Sưu tầm.”
“…” Bàn tay đang ký tên của Qúy Mộc Bạch khựng lại, ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
Sơ Nhất phản ứng kịp, cô ngồi thẳng dậy, đảo mắt vài lần.
“Cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Em không có.” Qúy Mộc Bạch tiếp tục cúi đầu, ký tên lên từng bức ảnh cho cô, sau đó bỏ bút xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức.
“Vất vả cho cậu rồi.” Sơ Nhất ân cần vặn nắp chai nước rồi đưa cho đối phương, cảm động nói: “Em trai Quý Bạch.”
Nghe cô gọi như vậy, Qúy Mộc Bạch đột nhiên bật cười, đôi mắt một mí cong lên thành một vòng cung, trong mắt có chút ý tứ không thể giải thích được.
“Đột nhiên nghe chị gọi vậy, em thấy không quen.”
“Sao lại vậy?”
“Trông chị quá nhỏ.”
Vừa nói dứt lời, Chu Dịch bật cười, mắt môi cong cong.
“Vị kia nhà tôi cũng nói như vậy.”
“Chồng chị?” Qúy Mộc Bạch có vẻ thích thú hỏi.
“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.
“Sao hai người lại quen nhau vâyj?” Trong mắt Qúy Mộc Bạch có chút tò mò, giống như một đứa trẻ hứng thú với thế giới của người lớn.
“Xem mắt nên quen.” Sơ Nhất cười nói, lần này Qúy Mộc Bạch ngạc nhiên thật, đuôi lông mày nhướng lên.
“Thật hay giả vậy!” Anh cảm thấy những điều hàng ngày cô chia sẻ trên Weibo rất ngọt ngào và tự nhiên, có đôi khi thẳng nam là anh đọc xong cũng mơ mộng về tình yêu, không hề giống xem mắt chút nào.
“Thật.” Sơ Nhất bị phản ứng của đối phương chọc cười, vừa định nói gì đó, điện thoại khẽ rung lên, là tin nhắn của Kiều An Sâm.
“Anh tan làm sẽ tới đón em, anh sắp tới quảng trường rồi.”
“Ồ.” Sơ Nhất ngạc nhiên thốt lên, Qúy Mộc Bạch tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Vị kia nhà tôi nói đến đón tôi.” Cô nhìn vào điện thoại khẽ cười.
“Thật sự rất hiếm khi.” Người cuồng tăng ca lại không tăng ca, còn có lòng tới đón cô.
Sơ Nhất trả lời tin nhắn của Kiều An Sâm.
“Vâng, em ở chỗ lần trước ấy, anh cứ đi thẳng qua đây.”
Trả lời xong, cô tắt máy, nhìn về phía Qúy Mộc Bạch.
“Tôi đi đây.”
“Được.” Anh có chút tiếc nuối, bỗng nhớ ra gì đó bèn kéo góc áo phông trắng.
“Đúng rồi, chị ký tên lên áo em đi.”
“Để làm gì?” Sơ Nhất ngạc nhiên nhướng mày.
“Lúc về nhà em sẽ để cùng chỗ với truyện tranh để làm kỷ niệm.” Qúy Mộc Bạch vui vẻ nói, trên mặt có chút trẻ con, Sơ Nhất bất lực lắc đầu, vừa cười vừa viết tên cô lên quần áo đối phương.
“Chúng ta kết bạn trên WeChat đi.” Qúy Mộc Bạch nói thêm: “Như vậy, lần sau chị nợ bản thảo, em có thể online thúc giục chị.”
“Cậu là ma quỷ sao?” Sơ Nhất trừng mắt nhìn hắn, nhưng môi vẫn mỉm cười, hai người cầm điện thoại của nhau, cúi đầu quét mã.
Vừa kết bạn, chợt nghe thấy cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc, ngữ điệu hơi cao, đang gọi tên cô.
“Sơ Nhất…”
Sơ Nhất quay đầu lại thì thấy Kiều An Sâm đang đứng ở đó, anh vừa tan làm, mặc một chiếc áo phao đen rộng bên ngoài bộ vest, dáng người cao ngất, khuôn mặt không rõ lắm.
Sơ Nhất mỉm cười, vẫy tay chào anh, lập tức nói lời tạm biệt với Qúy Mộc Bạch và các thành viên khác trong đoàn làm phim, vội vã cầm thấy túi xách, vui vẻ chạy bước nhỏ tới.
“Sao anh lại ở đây?” Sơ Nhất nhào vào ngực anh, ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng nhìn anh, vẻ mặt của Kiều An Sâm dịu đi rất nhiều, anh đưa tay xoa đầu cô.
“Đúng lúc đi ngang qua.”
“Trùng hợp vậy sao?” Sơ Nhất ngạc nhiên hỏi, sau đó hưng phấn nói với anh: “Hôm nay em thấy hai diễn viên chính trong đoàn phim, bọn họ diễn tốt lắm, chao ôi, còn trẻ tốt thật, em già rồi.”
“Ừ.” Kiều An Sâm nhỏ giọng đáp lại, sau đó nắm tay cô đi về phía trước, Sơ Nhất đi theo anh, vẫn đang nói về những kiến thức mình thấy hôm nay, Kiều An Sâm quay đầu lại nhìn Qúy Mộc Bạch vẫn đang ngồi ở đằng xa kia.
Đối phương đang nhìn về hướng này, ánh mắt hai người chạm nhau, Kiều An Sâm lập tức rời mắt.
“Anh không ngờ được đâu, Qúy Mộc Bạch là fan của em đó, cậu ta siêu thích truyện tranh của em! Còn bảo em ký tên cho cậu ta nữa, có phải khó khăn lắm đúng không? Khó tin phải không anh?”
Sơ Nhất vui mừng kéo tay anh, nhưng Kiều An Sâm lại cảm thấy nụ cười trên mặt cô rất chói mắt, anh cụp mắt xuống, không trả lời.
“Chúng em còn chụp chung một tấm hình! Cậu ta còn ký tên lên anh chụp cho em nữa, nhiều lắm, hì hì, về nhà em phải xem lại một lượt mới…”
“Sơ Nhất à.” Kiều An Sâm ngắt lời cô.
“Sao vậy anh?”
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
“A, sao tự nhiên lại nói đến chuyện này, anh muốn ăn gì? Về nhà nấu cơm hay ra ngoài ăn?”
“Ăn gì cũng được.”
“Ăn gì… ăn gì cũng được?!” Sơ Nhất giật mình ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Kiều An Sâm mím chặt môi, sắc mặt không tốt lắm.
“Anh… sao vậy?” Sơ Nhất ngập ngừng hỏi, trong đầu chợt lóe lên tia chớp, nghĩ đến cảnh tượng tương tự lúc trước.
Có vẻ như… lần nào…cũng nhắc đến Quý Mộc Bạch.
Cô không tin mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Kiều An Sâm, anh… ghen hả?”
“…”
Không khí dừng lại khoảng ba mươi giây, Kiều An Sâm liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, thoải mái nói.
“Không.”
“Thật sao?” Sơ Nhất không tin hỏi lại.
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp, nắm tay cô dẫn đến trước xe, mở cửa ghế lái phụ rồi đẩy cô lên.
“Về nhà nấu cơm.”
Sơ Nhất không rõ thái độ của anh lắm, cô cẩn thận đánh giá Kiều An Sâm, cảm thấy từ ghen đặt trên người anh không đúng lắm, cô không nghĩ nữa, vùi đầu sắp xếp lại đống ảnh chụp hôm nay.
Có lẽ minh tinh trời sinh ăn ảnh, tùy tiện chụp một tấm cứ như là hình nền đã chỉnh sửa kỹ càng, Sơ Nhất chọn hai bức ảnh của cô và Qúy Mộc Bạch chụp chung, rồi chọn một ảnh cậu ta và nữ chính đang diễn với nhau.
Tần Nguyên và Qúy Mộc Bạch kề vai sát cánh đứng đó, hai gương mặt trẻ trung không gì sánh bằng, tràn đầy cảm giác CP, vừa nhìn thấy cảnh đó, trái tim thiếu nữ của Sơ Nhất vỡ thành từng mảnh.
Cô chọn ba tấm ảnh để đăng và thêm vài dòng caption.
“Hôm nay tới thăm đoàn làm phim, hehe.” Đằng sau còn thêm một icon đắc ý, vẻ mặt hẹn hạ.
Quả nhiên, ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, khu bình luận bên dưới đã bùng nổ, một giây hơn mười bình luận, ngắn ngủi một phút đã hơn một trăm, phải biết, trước kia Sơ Nhất đăng bài lên Weibo tổng cộng lại cũng hơn mấy trăm nghìn bình luận.
Trong vài tháng trở lại đây, rất nhiều người hâm mộ của Qúy Mộc Bạch đã đổ xô vào Weibo của Sơ Nhất, ngoài ra, người hâm mộ nguyên tác lần đầu tiên được chứng kiến mẹ ruột và diễn viên chính trong cùng một khung hình, nhất thời kích động không thôi.
“Mẹ ơi!!!!! Sơ Đại của chúng ta đã gặp được em trai Quý Bạch!!! Thậm chí còn có ảnh chụp chung! Thân thiết quá đáng, hu hu hu.”
“Tử vong tại chỗ.jpg”
“Tôi cũng muốn chụp ảnh chung với em trai Qúy Bạch/ khóc thút thít”
“Cái này chứng tỏ điều gì? Muốn đu Idol thì trước tiên phải biết vẽ truyện tranh, biết đâu một ngày nào đó nhân vật chính của bạn cũng trở thành nam chính.”
“Chết tiệt! Qúy Mộc Bạch và Tần Nguyên quá xứng đôi! Người hâm mộ nguyên tác bày tỏ sự hài lòng.”
“Bạn gái chân chính của Qúy Mộc Bạch hâm mộ, ghen ghét, căm hận.”
Sơ Nhất lướt đọc bình luận, không nhịn được cười thành tiếng, Kiều An Sâm vốn dĩ đang kiềm chế bản thân để tập trung lái xe cũng không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Sơ Nhất không phát hiện ta, vẫn đang cúi đầu cười hết sức vui vẻ, gương mặt không giấu nổi vui sướng
Kiều An Sâm cảm thấy trong lòng như có một tảng đá nặng đè lên, giống như sắp tắt thở.
“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi, Sơ Nhất không ngẩng đầu, cười đáp: “Lướt Weibo.”
“Xem gì mà cười vui vẻ như vậy?”
“Em vừa đăng mấy tấm hình, những bình luận từ người hâm mộ rất thú vị.” Cô cất điện thoại, cười tủm tỉm với Kiều An Sâm, cả khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
Kiều An Sâm im lặng một lát rồi hỏi: “Có phải là ảnh chụp chung với Qúy Mộc Bạch không?”
“Sao anh biết?!” Sơ Nhất ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên xong, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Em vừa nhắc đến.” Kiều An Sâm trả lời, hoàn toàn mất kiên nhẫn, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng chiếc xe đang tăng tốc.
Sơ Nhất cảm nhận rõ ràng cảnh vật ngoài cửa xe thay đổi nhanh chóng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều An Sâm, nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng.
“Kiều An Sâm, anh ghen thật à?”
Kiều An Sâm mặc kệ cô, nhìn thẳng con đường phía trước, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt u ám, cảm xúc trên mặt đã không buồn che giấu.
Sơ Nhất: “…”
Cô thấp thỏm suy nghĩ, cẩn thận tìm từ ngữ trong đầu, sau đó lên tiếng giải thích.
“Kiều An Sâm, anh đừng suy nghĩ nhiều, em lớn hơn Qúy Mộc Bạch ba tuổi, trong lòng em, cậu ta như em trai em vậy.”
“Em chỉ đơn thuần thích phim truyền hình cậu ta đóng thôi, ngoài ra không có ý gì khác, huống chi em và anh đã kết hôn rồi, anh nghĩ gì vậy.”
“A, không đúng, ngay cả khi em không lấy anh cũng không liên quan gì đến Qúy Mộc Bạch cả, em không thích cậu ta.”
Sơ Nhất huyên thuyên một lúc, cố gắng tỏ ra thoải mái và đáng tin cậy, giống một người vợ cố gắng hết sức để chứng minh mình vô tội với chồng.
Kiều An Sâm im lặng không nói gì một lúc lâu, nghe thấy câu cuối cùng, anh mấp máy môi, dường như có chút tủi thân.
“Em vẽ cậu ta.”