Chương 60
Đổi tên thành “Trái tim thiếu nữ của tôi”
Ngay ngày hôm ấy, Sơ Nhất nhìn thấy buổi họp báo và lễ khai máy trên mạng, cô phấn khích đến mức đăng liên tiếp ba bài lên Weibo.
Trước đó, người hâm mộ đều biết tin Qúy Mộc Bạch sẽ đóng chính, cũng đã cuồng nhiệt chúc mừng cô từ lâu, giờ phút này càng không giấu nổi sự phấn khích, họ gọi Sơ Đại là người đầu tiên du idol thành công, vậy mà có thể khiến cho nam thần diễn tác phẩm của mình, đúng là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều fan của Qúy Mộc Bạch không giấu nổi sự lo lắng, sợ rằng Sơ Nhất sẽ phá nát đóa hoa, bôi nhọ em trai Qúy Bạch của bọn họ, thậm chí một số fan nữ quá khích đã inbox riêng để cảnh cáo cô.
Vì lý do này, Sơ Nhất đã đăng một bài viết lên Weibo để xoa dịu mọi người
“Mọi người yên tâm, tuy tôi vừa trẻ lại vừa đẹp, nhưng đã kết hôn sớm mất rồi, tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt, mong mọi người buông lỏng đề phòng, tôi chỉ đơn thuần muốn thưởng thức cái đẹp thôi.”
PS: mấy năm gần đây, phụ nữ đã kết hôn không thể đu idol, thưởng thức mỹ mạo của các em trai nữa sao, tức giận!
Quần chúng liên tiếp thả một loạt icon hahaha, khói thuốc súng vừa nổi lên đã bị thân phận phụ nữ đã có chồng của Sơ Nhất bóp tắt.
Hiện giờ, Weibo đã sóng yên biển lặng.
Sau khi Sơ Nhất đăng bài viết đó, tất cả các bình luận đều là lời chúc mừng cô, la hét bày tỏ sự phấn khích, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả người trong cuộc là cô đây.
Sơ Nhất trả lời bình luận mấy người hâm mộ cũ, sau đó tiếp tục lướt bảng tin liên quan đến lễ khai máy.
Vốn dĩ bên điện ảnh và truyền hình đã mời cô qua, nhưng Sơ Nhất không quen lộ diện trước giới truyền thông, cô cảm thấy đợi sau khi lễ khai máy kết thúc, bản thân có cơ hội sẽ bí mật đến thăm đoàn làm phim sau.
Tin vui lớn như vậy, đương nhiên Sơ Nhất phải thông báo cho tất cả mọi người rồi, Tiểu Cao và Trình Lật đều gửi tin nhắn chúc mừng cô, khi Kiều An Sâm mở cửa bước vào, cô đang nằm trên ghế sô pha nhắn tin tâng bốc lẫn nhau với Tiểu Cao, vừa gõ chữ vừa lăn qua lăn lại, mặt cười thành một đóa hoa.
“Em đang làm gì vậy? Vui vậy ư?” Kiều An Sâm chau mày hỏi, Sơ Nhất nhìn anh một cái, thuận miệng đáp.
“Em đang nói chuyện với Tiểu Cao.”
“Ồ.” Kiều An Sâm lại hỏi.
“Nói về chuyện gì?”
“À thì, nói về chuyện…” Sơ Nhất nhớ tới bài học lần trước, nói được nửa chừng thì sửa miệng.
“Tùy tiện tâm sự thôi.” Cô úp úp mở mở nói, giống như đang che giấu bí mật gì đó, Kiều An Sâm đè nén cảm xúc trong mắt, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Hai người thường xuyên tán gẫu với nhau hả?” Anh tháo cà vạt đi vào phòng bếp rót một cốc nước, giọng nói truyền từ xa tới, Sơ Nhất không hề phòng bị đáp.
“Thỉnh thoảng thôi, bình thường có việc tụi em mới trò chuyện.”
Kiều An Sâm bưng cốc nước đi tới, Sơ Nhất đưa lưng về phía bếp nên không rõ tình huống phía sau.
Kiều An Sâm bước nhẹ cho đến khi tới gần Sơ Nhất, ánh mắt có thể trông thấy nội dung trên màn hình điện thoại của cô
Anh lén lút nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc và ngay thẳng.
“Sơ Nhất.”
“Hả?” Nghe được giọng anh đột ngột vang bên tai, Sơ Nhất có chút giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, cô quay đầu lại nhìn.
“Vừa rồi anh vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện của em.” Kiều An Sâm nghiêm túc nói, Sơ Nhất bị thái độ của anh làm cho hoảng sợ, hơi ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
“Rồi sao nữa?”
“Không có gì, anh chỉ muốn nói với em vậy thôi.” Kiều An Sâm mím môi, bình tĩnh nói.
Sơ Nhất: “???”
“…”
Dưới ánh mắt như ngọn đuốc của cô, Kiều An Sâm điềm nhiên xoay người, quay lại bếp uống cạn cốc nước, sau đó rửa sạch.
Sơ Nhất ngây người mất giây, cho đến khi điện thoại rung lên nhắc nhở, cô cụp mắt xuống thì thấy là tin nhắn mới của Tiểu Cao.
“Gì mà mới nói một nửa đã ngừng rồi! Mình hỏi cậu chiếc váy mình mới mua có đẹp hay không!”
“Đẹp.” Sơ Nhất nhấp vào tấm hình nho nhỏ đối phương gửi, phóng to thu nhỏ đánh giá một lượt. Tiểu Cao lập tức hồi âm.
“Ha ha ha, mình cũng thấy đẹp, mình phải mặc chiếc váy này đến gặp em trai Qúy Bạch của mình mới được!!!!”
“…”
Kiều An Sâm cất cốc đã rửa sạch vào tủ, sau đó đi xuyên qua phòng khách đến phòng ngủ, Sơ Nhất vẫn đang mai mê gõ điện thoại.
Anh nghĩ lại nội dung vừa nhìn thấy, chiếc váy kia khiến Kiều An Sâm có chút xấu hổ.
Chính trực như anh tất nhiên sẽ không làm ra ba cái chuyện như lén lút nhìn trộm cuộc trò chuyện của người khác, vì vậy Kiều An Sâm đã thẳng thắn nhắc nhở Sơ Nhất.
Anh chỉ vì không cẩn thận mới nhìn thấy thôi.
Sơ Nhất trước khi ngủ giữ miệng kín như bưng,không hề nhắc đến chuyện hôm nay là lễ khai máy bộ truyện tranh của cô, bài học lần trước vẫn còn vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô, tuy cô không biết lời nào của mình đâm chọt đến Kiều An Sâm, nhưng trực giác của phụ nữ bao cô phải im lặng
Ai mà ngờ, Kiều An Sâm đột nhiên nổi hứng nói chuyện phiếm với cô ngay trong đêm.
“Hình như dạo này em không mua quần áo mới thì phải?” Căn phòng sau khi tắt đèn rất tối, giọng nói của Kiều An Sâm cạnh bên tai truyền đến, hết sức dịu dàng, êm tai.
Sơ Nhất phồng má nói: “Vâng, dạo này em chỉ ở nhà, mua cũng không có cơ hội mặc nên không mua nữa.” Trong tủ đồ của cô vẫn còn nhiều quần áo mới, thậm chí còn có cái chưa xé.
Nghe thấy câu trả lời của cô, suy nghĩ của Kiều An Sâm chuyển từ bộ váy sang hướng khác, anh tò mò hỏi: “Trình Lật đâu, sao không ra ngoài chơi với cô ấy.”
“Nó á.” Vừa nhắc đến tên Trình Lật, Sơ Nhất hăng hái hẳn lên, cô quay người về phía Kiều An Sâm.
“Lúc trước nó đi xem mắt ấy? Lần đầu tiên gặp mặt, nó định nhảy disco dọa người ta, kết quả không dọa được người ta mà còn dính lấy người ta đó.”
Sơ Nhất mở to hai mắt, con ngươi tròn xoe.
“Người nọ là giáo sư đại học, áo sơ mi trắng, cúc áo cài tới tận nút trên cùng, Trình Lật vừa gặp đã hồn phi phách tán.”
“Là giáo viên đại học của cô ấy sao?” Kiều An Sâm cố gắng đoán, Sơ Nhất dở khóc dở cười.
“Dĩ nhiên là không rồi!”
“Là vì người kia quá đẹp trai! Trình Lật vừa gặp đã yêu anh ta, muốn ngừng cũng không được, hiện giờ ngày nào cũng đến trường học chặn người ta, nào có thời gian rảnh để ý tới em.”
“…” Sau khi Kiều An Sâm im lặng một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn hỏi cô.
“Em thì sao, lần đầu tiên gặp anh, em cảm thấy thế nào?”
Sơ Nhất: “…”
Cô mím chặt môi, im lặng.
“Hửm?” Kiều An Sâm thúc giục, không chỉ có khoang mũi tràn ra một tiếng hỏi thăm, mà còn quay mặt về phía cô, ánh mắt của anh dính trên khuôn mặt của cô.
Sơ Nhất nuốt nước miếng, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ nhanh nhất có thể
“Ờ thì, em cảm thấy anh đẹp trai.” Cô phác họa hình ảnh sao Hỏa va vào trái đất trong tâm trí mình lúc đó bằng một ngôn ngữ cực kỳ đơn giản.
Sơ Nhất còn lâu mới nói cho anh nghe, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã mê anh như điếu đổ, muốn ngừng mà không được y như Trình Lật, đã hãm sâu xuống bùn rồi.
“Vậy thôi sao?” Kiều An Sâm nghe xong câu trả lời có vẻ hơi bất mãn, Sơ Nhất kiên quyết ừ một tiếng, cắn chặt răng không chịu buông ra.
Lại là một sự im lặng đến thót tim, trong đầu Sơ Nhất lóe lên một tia sáng, đẩy ngược thế khó lại cho anh.
“Vậy lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì sao? Anh cảm thấy thế nào?” Sơ Nhất rất muốn biết bất quá, lúc trái tim trúng mũi tên của thần tình yêu, đối phương có cảm thấy giống như mình không.
Kiều An Sâm cẩn thận nhớ lại, sau đó chậm rãi nói: “Ừm… màu hồng phấn, có chút đáng yêu, không ghét.”
“Chỉ nhiêu đây thôi á?” Sơ Nhất phản ứng y như anh vừa nãy, giống như buột miệng hỏi ngược lại.
Cả hai nhìn thẳng vào nhau trong bóng tối, không hẹn mà cùng nhớ lại hồi mới quen, Sơ Nhất nhớ đến khoảnh khắc vừa nhìn thấy đã thích anh, nhớ cô đã nắm tay, ôm anh, hôn anh sau đó, những điều này toàn là cô chủ động trước.
Ngay lập tức, sự bất mãn và tủi thân cứ thế dâng lên.
Cô tức giận hừ một tiếng, kéo chăn lăn đến mép giường, khoảng cách với Kiều An Sâm xa bằng một dải ngân hà.
Kiều An Sâm hiển nhiên cũng nghĩ đến những điều này, trong mắt ánh lên sự bất lực, anh cười khổ một tiếng, vươn tay về phía cô.
“Thực ra đó là lần cuối cùng anh đi xem mắt.” Anh ôm lấy Sơ Nhất dỗ dành.
“Anh còn có thể tính ra lần đó có phải là lần cuối cùng hay không nữa cơ.” Sơ Nhất hờ hững nói, thái độ không tốt lắm.
“Bởi vì anh đã nói với người nhà rằng anh không có ý định xem mắt nữa, sau đó bọn họ lại hẹn em, anh đành phải giữ lời qua đó, bây giờ anh cảm thấy rất may mắn vì mình là một người coi trọng lời hứa.”
“Tại sao?” Sơ Nhất kiềm chế sự sung sướng trong lòng, ngoài mặt vẫn giả bộ nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì anh đã gặp được em.” Kiều An Sâm nói những lời này bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và thâm tình. Sơ Nhất nhịn không được nâng cao giọng.
“Em hỏi anh vì sao không định đi xem mắt nữa!”
“…” Kiều An Sâm im lặng một lúc, sau đó hậm hực nói.
“Cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn lãng phí thời gian của mình..”
“Nhỡ về sau anh vẫn không gặp được người phù hợp thì sao?”
“Vậy thì không kết hôn nữa.” Kiều An Sâm không chút do dự nói: “Anh cảm thấy ở một mình cũng tốt, là vì người nhà thúc giục nên mới đi xem mắt.”
“Vậy anh quả là may mắn khi gặp được em.” Sơ Nhất quay lại ôm anh, giọng điệu tràn đầy yêu thương, vỗ vỗ đầu Kiều An Sâm.
“Nếu không anh phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi.”
“…”
Tối hôm ấy Sơ Nhất mơ thấy một giấc mơ, trong giấc cô quay về thời điểm hai người lần đầu đi xem phim, lúc đó hai người vừa mới lấy vé chưa vào rạp phim, Kiều An Sâm đã bị gọi tới bệnh viện.
Bà cụ đang trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, bà nằm đó, yếu ớt như một tờ giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Chỉ có sự hiền lành trong ánh mắt và độ ấm trong lòng bàn tay vẫn để lộ ra sự ấm áp thuộc về người lớn tuổi.
Kiều An Sâm và cô ở trong phòng nói chuyện một lúc, khi họ bước ra, khuôn mặt của anh trầm xuống, giọng nói khàn khàn, bố Kiều và Điền Uyển không kịp nhìn kỹ, vội vàng bước vào phòng bệnh.
Sơ Nhất nhìn bóng lưng anh biến mất ở lối vào hành lang, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi theo.
Trong cầu thang mờ tối và yên tĩnh, Kiều An Sâm dựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẽo, anh cúi đầu, lấy tay che trán, che khuất tầm mắt.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đỏ hoe ướt át.
Trái tim Sơ Nhất run lên, nhất thời không biết nên tiến lên hay quay đầu lại.
“Tại sao em lại ra đây?” Rõ ràng, Kiều An Sâm đã điều chỉnh cảm xúc của mình ngay khi nhìn thấy cô, sắc nơi đáy mắt anh mờ dần, chỉ còn lại một chút dấu vết mờ nhạt.
Sơ Nhất do dự đi tới gần anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Nghe nói khi một người cảm thấy đau khổ, chỉ cần một cái ôm sẽ cảm thấy khá hơn…”
Cô dang rộng vòng tay, vụng về lại dũng cảm ôm lấy Kiều An Sâm, bao bọc lấy hai cánh tay anh, giống như ôm một con búp bê lớn.
Kiều An Sâm nghe thấy cô nói nhỏ: “Anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Rồi.” Anh nhỏ giọng đáp lại, rút tay ra khỏi vòng tay cô, dịu dàng ôm lấy cô.
“Khá hơn một chút rồi.”