Chương 43
Cô vẫn luôn theo dõi chương trình tạp kỹ dành cho vợ chồng minh tinh, mấy ngày hôm trước vừa ra tập mới, trong đó có một người vợ nhớ lại cảnh xa nhà của mình, lúc ấy chồng của cô ấy sẽ hôn môi tạm biệt cô ấy.
Lúc đó Sơ Nhất ấn tượng rất sâu, bởi vì bọn họ đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn có thể duy trì trạng thái thân mật này.
Sơ Nhất rất hâm mộ tình yêu của bọn họ.
Mạch suy nghĩ đột nhiên xuất hiện lỗ hổng, Sơ Nhất lập tức nghĩ đến những hành vi khác thường của Kiều An Sâm trong khoảng thời gian này.
Ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi video, chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt cho cô.
Người chồng trong chương trình tạp kỹ thường làm như vậy.
Ở đảo Bali, rõ ràng đang ăn ngon miệng, nhưng khi thấy cô lột vỏ tôm anh lại tranh lột.
Người vợ trong tiết mục này từng nói, nếu như chồng cô ấy không lột vỏ tôm cho cô ấy, cô ấy không muốn ăn nữa.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là chiếc máy bay kia.
Năm đó, có một người chồng đã cầu hôn vợ mình bằng cách này.
Anh học cách chụp ảnh cho cô, cứng nhắc gọi cô là bà xã, trước khi đi làm còn hôn môi cô… tất cả những gì Sơ Nhất cảm thấy xa lạ nhất lại là đoạn quen thuộc nhất.
Sau một quãng thời gian dài nghi ngờ, cuối cùng cô cũng tìm ra đáp an.
Sơ Nhất không dám tin nhìn Kiều An Sâm, cô ngập ngừng hỏi, “Anh…có phải anh học theo chương trình tạp kỹ đó không?”
Sắc mặt của Kiều An Sâm nhanh chóng thay đổi, gương mặt trở nên ngượng ngùng và mất tự nhiên, anh tránh ánh mắt cô cô, đúng lúc cửa thang máy mở ra.
Anh thở dài một hơi, giúp Sơ Nhất mang hành lý vào.
“Thang máy đến rồi, em đi đi.”
“Từ đã…anh phải nói rõ với em trước đã.” Sơ Nhất nắm lấy áo anh, Kiều An Sâm né ra, anh dặn dò Sơ Nhất.
“Đi đường cẩn thận.”
Nhìn biểu hiện lúc này của anh, không cần nói Sơ Nhất cũng biết, cô trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, nhìn gương mặt đang dần biến mất của Kiều An Sâm.
Taxi dừng ở trước cổng chung cư, Sơ Nhất nhìn biển số xe rồi đặt hành lý lên xe, chiếc xe dần lăn bánh, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng hành vi cử chỉ ngốc nghếch của Kiều An Sâm dần hiện lên trong đầu cô, phong cảnh bên ngoài thay đổi liên tục, Sơ Nhất đặt tay lên môi, mỉm cười một cách khó hiểu.
Cô nhớ lại khoảnh khắc hai người xem chương trình kia cùng nhau, lúc ấy Kiều An Sâm còn không tin, Sơ Nhất còn lừa gạt anh.
Cô nói hôn nhân chính là như vậy.
Vài phút sau, Kiều An Sâm đã quay về phòng.
Không ngờ anh lại lén xem hết chương trình này, sau đó còn bắt chước theo mấy cặp vợ chồng ở trong đó.
Sơ Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, cười chảy nước mắt, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô cúi đầu lau nước mắt, trong lòng có chút chua xót cũng có chút khổ sở, khi nhớ ra gì đó, cô lại mỉm cười.
Tài xế đằng trước lén lút đánh giá cô, nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười, đối phương định nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng vẫn chuyên tâm lái xe.
Cuối cùng cũng đến sân bay, nhìn thấy cô mở cửa xuống xe, tài xế thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hoàn tất thủ tục, trong lúc đang chờ lên máy bay, Sơ Nhất lấy bữa sáng Kiều An Sâm chuẩn bị cho cô ra.
Một phần sandwich và một chai sữa đơn giản vẫn còn hơi ấm.
Không hiểu sao cô lại nhớ anh.
Sơ Nhất vừa ăn vừa nghe tiếng chuông bên tai mình.
Một lát sau, điện thoại được kết nối, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Kiều An Sâm.
“Alo, Sơ Nhất?”
“Tới sân bay chưa?”
“Rồi, anh đang ở đâu vậy?”
“Anh vừa đến viện kiểm sát, chuẩn bị làm việc.”
“Vậy à.” Sơ Nhất cắm miếng sandwich, suy nghĩ một chút, cô cười ranh mãnh, cố ý hỏi anh.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em?”
“…” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, một lát sau, Kiều An Sâm mới nói, “Sơ Nhất, anh phải làm việc rồi, em nhớ chú ý an toàn.”
“Em…” Sơ Nhất còn chưa lên tiếng, anh đã cúp máy, cô chớp mắt nhìn màn hình điện thoại.
Thôi thì đợi anh gọi lại vậy.
Khi máy bay hạ cánh, Sơ Nhất thuê xe đến địa điểm đã hẹn.
Bên phía đối phương có hai người đến, một bà chủ và một người phụ trách, đối phương nói chuyện rất thoải mái.
Bọn họ muốn gặp Sơ Nhất là để thảo luận về kịch bản chuyển thể, nhân tiện còn trò chuyện với cô về linh cảm của câu chuyện.
Nhắc tới vấn đề diễn viên, bọn họ định tìm tiểu thịt tươi đang nổi tiếng trong nước, ngoại hình lưu lượng đều rất ổn.
Nữ chính hơi đặc biệt một xíu, dường như không có minh tinh nổi tiếng nào phù hợp với nhân vật, có lẽ bọn họ phải tìm người mới.
Đối phương đề cử vài diễn viên, trong đó cũng có mấy người Sơ Nhất thích, cô lập tức hỏi mình có thể đếm thăm đoàn phim được không.
“Đương nhiên là được, chúng tôi rất hoan nghênh cô.”
Ba người trò chuyện vui vẻ, sau bữa ăn, hợp đồng đã được ký kết thành công, bọn họ đề nghị đưa Sơ Nhất đi tham quan nhưng cô từ chối, cô bảo rằng mình đã hẹn với bạn.
Tiểu Cao đang đợi cô ở một quán cà phê.
Lúc Sơ Nhất đi đến đã là đầu giờ chiều, trong lòng cô có chút hồi hộp.
Mặc dù hai người rất thân quen, chuyện gì cũng kể cho nhau, nhưng ngoài đời, bọn họ còn không biết đối phương trông như nào.
Sơ Nhất đi theo sự chỉ dẫn của Tiểu Cao, lúc tới của quán cà phê, cô nhìn xung quanh thì thấy một cô gái tóc ngắn mặc áo hoodie màu vàng ở gần cửa sổ.
Trái tim đột nhiên nảy lên, rõ ràng là một gương mặt cực kỳ xa lạ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy quen thuộc, giống như đã quen biết từ lâu.
Sơ Nhất đi qua, cô gõ nhẹ lên mặt bàn, tươi cười giới thiệu.
“Xin chào Tiểu Cao, mình là Tiểu Sơ.”
…
Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, hai người lúng túng nhìn nhau vài giây, sau đó phì cười.
“Cậu giống y như trong tưởng tượng của mình.” Sơ Nhất nói.
Tiểu Cao là một cô nàng tomboy.
“Cậu cũng vậy.” Cô gái đối diện nhìn cô gật đầu, gương mặt trắng trẻo mang theo một chút hiên ngang.
“Đúng là kiểu em gái mềm mại mình thích.”
Hai người không nhịn được cười, Sơ Nhất uống một ngụm nước chanh, hắng giọng nói.
“Chúc mừng Tiểu Cao và Tiểu Sơ đã có buổi gặp mặt thành công ở Bắc Thành.”
“Cạn ly!” Hai người cùng nâng ly.
Mới đầu còn hơi lạ lẫm, nhưng khi tìm được cảm giác như lúc nói chuyện trên mạng, hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau.
Lúc bước ra khỏi quán cà phê, hai người nắm tay nhau, thân mật như chị em ruột.
Tiểu Cao dành cả một buổi chiều để đưa Sơ Nhất đi chơi, sau khi tham quan hai danh lam thắng cảnh nổi tiếng, hai người đi đến một con phố ăn vặt, sau khi ăn uống no say, hai người đến một quán bar.
Lúc đi ra đã khá muộn, cạnh cửa quán bar có một hồ nước lớn, hàng liễu rủ ven bờ, ca sĩ lang thang đang dựa vào tường hát, lúc này có rất nhiều người đang đi dạo quanh hồ, ánh đèn sáng như ban ngày.
Nơi này rất khác Lam Thành, sau một trận náo nhiệt, không hiểu sao Sơ Nhất lại hoài niệm sự yên lặng ngày trước.
Có lẽ nơi có nhà, nơi đó mới là nơi mình hướng về.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Cao kéo tay cô đi đến một sạp hàng.
“Mình đã nói với cậu rồi, bánh kẹp ở đây ngon nhất Bắc Thành, lần nào mình cũng tới đây mua một phần, cậu nhất định phải thử một lần!”
“Thật sao? Mình rất muốn ăn!” Sơ Nhất nuốt nước bọt, tâm trạng phức tạp ban nãy đã bị gạt ra sau đầu.
Hai người nhanh chóng chạy ra sạp bánh.
Sau khi ăn uống no say, hai người quay về khách sạn, Tiểu Cao đặt phòng đôi, sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trên giường của mình nói chuyện.
Đang trò chuyện hăng say, điện thoại của Sơ Nhất đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Kiều An Sâm gọi video cho cô.
Lúc này Sơ Nhất mới nhớ ra Kiều An Sâm đã gửi tin nhắn cho cô lúc cô đi dạo phố, lúc đó cô không kịp nhắn lại, sau này cũng quên luôn.
Sơ Nhất nghe máy, vẻ mặt có chút chột dạ.
Kiều An Sâm mặc đồ ngủ, anh đang tựa ở đầu giường, ánh đèn làm nổi bật lên đường nét của anh.
“Về khách sạn rồi à?” Anh hỏi, Sơ Nhất gật đầu.
“Ừ, em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.” Cô cười với anh.
Ánh mắt Kiều An Sâm khẽ động, anh không truy cứu.
“Hôm nay chơi vui không?”
“Vui lắm!” Sơ Nhất gật đầu, sau đó kể với anh cô đi những đâu, chơi cái gì, sau đó nhắc đến Tiểu Cao.
“À, đúng rồi, cho anh gặp cô ấy.” Sơ Nhất nói với Tiểu Cao, sau đó chĩa màn hình vào người cô ấy, Tiểu Cao nhìn vào màn hình, vẫy tay chào hỏi.
“Xin chào, tôi là Tiểu Cao.”
“Xin chào.” Nhìn quả đầu trước mặt, vẻ mặt của Kiều An Sâm có chút căng thẳng, anh khẽ gật đầu, Sơ Nhất mỉm cười rồi quay điện thoại về phía mình.
“Sao mặt mày anh nghiêm túc thế?”
“Có sao?” Kiều An Sâm hoàn hồn, vẻ mặt giãn ra không ít, nhưng có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Có.” Sơ Nhất gật đầu, Kiều An Sâm nói đến chuyện khác.
“Ngày mai hai người định đi đâu chơi?”
…
Sơ Nhất lải nhải nói chuyện với anh một hồi, đến lúc không còn chuyện gì để nói nữa mới miễn cưỡng cúp máy.
Thấy cô cúp mày, Tiểu Cao đột nhiên đặt điện thoại di động xuống, kích động sáp lại gần cô.
“Tiểu Sơ, chồng cậu đẹp trai quá!”
“Có một ông chồng như vậy, cho dù đêm thất tịch có đưa mình đi ăn đồ ăn Hồ Nam, mình cũng nguyện ý!”
“Huống chi, vừa nãy hai người trò chuyện rất vui vẻ! Nói cả buổi cũng không nỡ cúp máy!”
Có chuyện gì Sơ Nhất cũng kể với Tiểu Cao, bao gồm cả việc cô coi mắt, kết hôn, kể cả cuộc sống sau hôn nhân, cái gì Tiểu Cao cũng biết.
Lúc đầu cô còn tưởng chồng của Sơ Nhất là một người chồng không tốt, cô cũng đã sỉ vả anh vô số lần sau lưng Sơ Nhất, nhưng không ngờ, hôm nay vừa nhìn thấy đã…
Tiểu Cao cảm thấy, cô cũng muốn có một người chồng như vậy.
“Lần đó chúng mình cãi nhau một trận, không phải mình đã nói rồi sao, dạo này anh ấy thay đổi rồi.” Sơ Nhất dùng ngón tay ra hiệu, Tiểu Cao gật đầu.
“A a a a, mình đã nghe cậu nói rồi, nhưng mình cảm thấy anh ấy…”
Cô dừng lại, xấu hổ nhìn Sơ Nhất, ngượng ngùng nói, “Cho dù làm gì cũng có thể tha thứ được, đừng nói là đồ ăn Hồ Nam, cho dù thất tịch có đưa mình đi ăn malatang mình cũng thấy vui…”
“….”
“Sơ Nhất, cậu tìm ở đâu ra một người chồng như vậy thế? Anh ấy có anh em bạn bè gì không? Cậu giới thiệu cho mình một người đi, mình yêu cầu không cao, kém hơn anh ấy một chút cũng được…a…a…”
Sơ Nhất lấy gối bịt miệng cô lại, sau đó kéo chăn nằm xuống.
“Ngủ đi, chúc cậu ngủ ngon mơ đẹp!!!”