Chương 41
Lúc đến rạp phim, bên trong rất đông người, có lẽ do hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều gia đình dẫn con cái đi xem phim.
Kiều An Sâm đi mua vé, tiện thể mua bỏng ngô và coca, Sơ Nhất ngồi đợi anh thì thấy Kiều An Sâm ôm một bịch bỏng ngô lớn đến.
Bịch bỏng ngô kia không hợp với khí chất của anh, giờ phút này, Kiều An Sâm như một người đàn ông bình thường, anh mặc áo phông và quần dài, nhưng có lẽ gương mặt đó đã quen với sự nghiêm túc, luôn khiến người ta cảm thấy kính nể anh.
Sơ Nhất nhớ tới lần đầu hai người đi xem phim, hình như anh cũng như vậy, nhưng phim chưa kịp chiếu, anh nhận được một cuộc điện thoại nói bà nội anh bị bệnh.
Sau đó, hai ngươi đương nhiên là không xem nữa, Sơ Nhất và Kiều An Sâm vội vàng đến bệnh viện, trong lúc đang vội thì gặp bố mẹ và bà nội anh.
Gương mặt bà nội anh đầy nếp nhăn, lòng bàn tay ấm áp, trong mắt ngàn ngập yêu thương, bà run rẩy nắm lấy tay cô, vỗ nhè, mỉm cười dịu dàng.
“Cháu ngoan, bà nội rất thích….”
Đó là lần đầu cũng như lần cuối Sơ Nhất nhìn thấy bà, đó cũng là lần đầu tiên Sơ Nhất nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của Kiều An Sâm.
“Còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu, em ăn gì trước đi.” Kiều An Sâm đưa bịch bỏng ngô cho cô, Sơ Nhất ngẩng đầu nhận lấy.
“Cảm ơn anh.” Cô ôm bịch bỏng, ăn hai miếng, sau đó cầm một miếng bỏng ngô lên rồi hỏi Kiều An Sâm.
“Anh có muốn ăn không?”
Kiều An Sâm hơi do dự một chút, sau đó cúi đầu xuống, “Cũng được.”
Sơ Nhất bón cho Kiều An Sâm.
Lúc nhét vào trong miệng, đầu ngón tay cô sơ ý đụng phải môi anh, cảm giác mềm mại nóng bỏng truyền đến, vẻ mặt Sơ Nhất hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc.
Chỉ là mỗi lần ăn một miếng bỏng ngô, khóe môi cô lại cong lên, mỗi một lần đụng phải ngón tay mình, cô cảm thấy hai người giống như đang hôn gián tiếp.
Một lát sau, nhân viên bắt đầu kiểm tra vé, hai người đi qua xếp hàng, sau đó tiền vào bên trong.
Bộ phim Kiều An Sâm chọn đang rất hot, doanh thu phòng vé rất cao, Sơ Nhất định dủ Trình Lật đi xem, không ngờ Kiều An Sâm lại dẫn cô đi.
Cô vô cùng bất ngờ.
Hai người ngồi vào đúng vị trí của mình, mọi người bắt đầu ngồi vào những ghế xung quanh.
Sơ Nhất ngồi cạnh Kiều An Sâm, bỏng ngô đặt giữa hai người, màn hình lớn trước mặt đang chiếu quảng cáo.
Cô vừa ăn bỏng vừa xem, Kiều An Sâm yên lặng ngồi một bên.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chợt tắt, xung quanh trở nên yên tĩnh, bộ phim bắt đầu chiếu.
Đây là phim khoa học viễn tưởng, cốt truyện rất khó đoán, hoàn toàn khác bộ phim tình cảm lần trước hai người xem, Sơ Nhất cho rằng con trai sẽ thích mấy kiểu phim như vậy.
Sau khi chiếu được vài phút, Sơ Nhất lén nhìn trộm Kiều An Sâm, anh đang chăm chú nhìn vào màn hình, xem rất say mê.
Sơ Nhất thò đầu qua hỏi, “Phim hay không anh?”
“Cũng được.” Kiều An Sâm quay qua nhìn cô.
“Em thấy sao?”
“Em cũng thấy vậy.” Sơ Nhất cười ngây ngô, sau đó ngồi thẳng lưng xem phim.
Bỏng ngô đang tụt dần, Sơ Nhất ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa, nhưng lại không muốn lãng phí, cô nhét bịch bỏng ngô vào tay Kiều An Sâm.
“Em không ăn nổi nữa, anh ăn đi.”
Kiều An Sâm: “…”
Anh không nói gì, chỉ yên lặng ăn bỏng ngô cô ăn dở.
Bộ phim kéo dài hai tiếng, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc chiếu đến mấy đoạn đặc sắc, Sơ Nhất thảo luận nội dung bộ phim với Kiều An Sâm, chẳng biết từ bao giờ, bộ phim đã kết thúc.
Đèn sáng lên, màn hình hiện lên tên đạo diễn, tên ekip sản xuất, mọi người xung quanh bắt đầu đứng dậy.
Sơ Nhất cũng đứng lên, kéo tay Kiều An Sâm ra ngoài.
“Anh thấy bộ phim này với bộ anh xem với em ở nhà, bộ nào hay hơn?”
“Bộ này hay hơn.” Kiều An Sâm trả lời.
“Vì sao?”
“….Nội dung hấp dẫn hơn một chút.” Kiều An Sâm trả lời, Sơ Nhất miễn cưỡng chấp nhận đáp án này.
“Xem ra đàn ông các anh đều thích thể loại này.”
Kiều An Sâm im lặng.
Rạp phim ở tầng năm, phía dưới trung tâm thương mại rộng lớn, không chỉ có nhiều khu vui chơi giải trí, còn có đủ cửa hàng ăn.
Buổi chiều hai người đều rảnh, Sơ Nhất và Kiều An Sâm đi dạo, có một hàng máy gắp thú ở cửa ra vào, Sơ Nhất vội vàng kéo Kiều An Sâm lại.
“Anh biết gắp thú không?” Sơ Nhất hỏi xong, cô chợt nhớ ra điều gì, sau đó lắc đầu.
“Em đoán là anh không biết chơi, em tự chơi vậy.” Sơ Nhất lấy tiền xu trong túi ra rồi nhét vào máy.
Máy móc bắt đầu chuyển động, Sơ Nhất điều khiển tay cầm, cái kẹp lớn lắc lư di chuyển ra chính giữa.
Sơ Nhất nhanh chóng ấn nút đỏ trên máy, cái kẹp duỗi xuống dưới, mở ra, chậm chạp kẹp lấy con heo màu hồng bên dưới, Sơ Nhất nín thở nhìn chăm chú, lúc sắp thành công, con heo đột nhiên rớt xuống.
“A a a!” Sơ Nhất tức giận dậm chân, không cam lòng nhét thêm xu vào máy, chuẩn bị rửa nhục.
Nhưng mà.
Một lần, hai lần, ba lần, Sơ Nhất đã tiêu hết tiền xu trong túi, nhưng con heo kia vẫn nằm bên trong.
Sơ Nhất nhìn xung quanh, cô chuẩn bị chạy đi đổi tiền.
“Hay là, để anh thử xem.” Kiều An Sâm nãy giờ vẫn đứng quan sát cô, anh chần chừ lấy tiền xu trong túi ra, thăm dò hỏi.
Sơ Nhất nhìn anh rồi tránh ra.
“Được thôi.”
“Cho anh trải nghiệm một chút.”
Kiều An Sâm không lên tiếng, anh mấp môi, đi đến trước máy.
Nhét xu xong, anh cẩn thận quan sát mấy giây rồi bắt đầu điều khiển tay cầm.
Sơ Nhất thấy anh tập trung nhìn vào trong, giống như đang nghiên cứu gì đó, cô bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Sau một hồi xác nhận được vị trí của con heo, Kiều An Sâm điều chỉnh lại rất lâu, mãi cho đến khi gần hết giờ, anh mới ấn nút.
Trái tim Sơ Nhất nảy lên theo nút bấm kia.
Cái kẹp đung đưa hạ xuống dưới rồi lại lên trên, con heo hồng bị kẹp hai chân, thời gian dần trôi qua, con heo đang ở rất gần lối ra.
“Cạch” một tiếng, hai giây sau, con heo xuất hiện trước mặt hai người.
Sơ Nhất kích động nhặt lên, hết bóp bên trái lại bóp bên phải, trên mặt không giấu được vui mừng.
“Kiều An Sâm, anh giỏi quá đi mất! Sao anh làm được hay vậy!” Ánh mắt cô nhìn Kiều An Sâm tràn ngập sùng bái, là ánh mắt là fan nữ nhìn thấy thần tượng, Kiều AN Sâm đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.
“Anh chỉ tính thử góc độ một chút, ai ngờ lại thành công.”
“Em mặc kệ, em gắp thú hai mấy năm còn chưa thành công lần nào, anh gắp giúp em thêm mấy con nữa đi.” Sơ Nhất dắt tay anh ra trước máy gắp thú, sau đó vội càng chạy đi đổi tiền xu.
Xác xuất thành công của Kiều An Sâm quả nhiên rất cao, mười lần gắp thì được tám lần, cuối cùng hai người cũng rời đi, còn nhân viên bên cạnh thì tái cả mặt.
Sơ Nhất không quan tâm nhiều như vậy, cô vui vẻ ôm một đống thú bông.
“Để anh tìm giúp em túi đựng mấy con này.” Kiều An Sâm nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy cái túi nào, nhưng lại tìm thấy một sợi dây.
Anh nhặt nó lên, cẩn thận buộc từng con thú bông trên tay cô rồi xâu chúng lại
Mấy con thú bông được buộc ngay ngắn trên sợi dây, giống như chín trái hồ lồ trên một dây.
Sơ Nhất thích thú nhìn những con thú bông với nhiều hình hình dạng và màu sắc khác nhau.
“Đáng yêu quá!” Sơ Nhất nóng lòng đeo sợi dây lên người, vui vẻ xoay vòng vòng.
“Kiều An Sâm, mau mau, chụp cho em tấm hình, em muốn khoe với bạn bè.”
Trên người Sơ Nhất treo đầy thú bông, đang cười híp mắt, đáng yêu hơn mất con thú trên người cô gấp trăm lần.
Kiều An Sâm nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này.
“Chồng em thật tuyệt!” Sơ Nhất vui mừng ôm lấy Kiều An Sâm mà không hề nghĩ ngợi gì, một lúc sau mới phản ứng kịp, cô nhìn trộm anh một cái, Kiều An Sâm có chút sững sờ.
Sơ Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, giả bộ mình chưa từng nói gì.
Hai người ra khỏi tòa nhà, bên ngoài quảng trường đầy nắng ấm, rất nhiều người đang thả diều trên đó.
Thú bông trên người Sơ Nhất thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng hâm mộ, nhất là mấy đứa trẻ, chúng lập tức quay lại đòi bố mẹ mua.
Sơ Nhất cảm thấy rất vui, càng nhìn cô càng thấy Kiều An Sâm thuận mắt, tình cảm trong lòng đang bành trướng, cô cũng rất muốn làm một thứ gì đó.
Sơ Nhất giật giật tay Kiều An Sâm.
“Chuyện gì vậy?” Anh quay đầu, nghi ngờ nhìn cô, làn gió thổi bay mái tóc của hai người, dòng người đi qua đi lại như làm nền cho bọn họ.
Sơ Nhất kiễng chân hôn lên môi anh.
“Thưởng cho anh đấy.” Cô vừa cười vừa nói, đuôi mắt cong cong, trong đó còn phản chiếu hình bóng của anh.
Vẻ mặt Kiều An Sâm hơi thay đổi, anh chăm chú nhìn cô, sau đó xoay người dắt cô đi về phía trước, Sơ Nhất thấy phản ứng của anh cũng hơi mất hứng.
Hai người nắm tay nhau, cô cố ý cọ cọ vào lòng bàn tay anh, Kiều An Sâm siết chặt tay cô.
“Đừng nghịch.” Giọng nói nặng nề, nghiêm túc, Sơ Nhất bất động, cô cúi đầu, cắn chặt môi, niềm vui vừa rối nhanh chóng biến mất.
Cô nhìn xuống chân mình, do đang buồn và thất vọng nên không biết Kiều An Sâm dẫn cô đi đâu, cho đến khi một bóng đen hiện ra trước mắt.
Dưới bóng cây bên cạnh quảng trường chỉ có lác đác vài người, Kiều An Sâm chặn Sơ Nhất trước thân cây, ánh mắt rất âm u.
Cô đang định lên liếng, anh đột nhiên nâng cằm cô lên rồi cúi người cắn môi cô.