Chương 31
“Em dậy làm gì?”
“Hôm nay Tiểu Ngôn đi học, em không yên tâm lắm.” Sơ Nhất vén chăn xuống giường, lững thững đi vào phòng tắm, Kiều An Sâm nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng có chút kỳ lạ.
Kết hôn lâu như vậy, Sơ Nhất chưa từng tiễn anh đi làm, lần này là lần đầu tiên cô thức dậy cùng lúc với anh, nhưng lý do lại là lo cho đứa bé.
Kiều An Sâm thở dài, đè xuống tâm tình phức tạp của mình.
Sơ Nhất chỉ đánh răng rửa mặt mà không thay quần áo.
Bình thường Kiều An Sâm không ăn sáng ở nhà, trên đường đi anh sẽ mua đồ ăn sáng cho Tiểu Ngôn, Sơ Nhất mở cặp sách của cậu bé rồi nhét bánh bích quy ngày hôm qua làm vào.
Tiễn hai người ra cửa, Sơ Nhất ngồi xổm xuống, dặn dò Lê Ngôn: “Ở trường nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, đùng suy nghĩ quá nhiều, buổi chiều chị sẽ tới đón em.”
Lê Ngôn nhìn cô gật đầu.
Sơ Nhất đưa tay ra xoa đầu cậu bé.
Cô đứng dậy, Kiều An Sâm cầm tay Lê Ngôn, định bước đi thì bị cô gọi lại.
“Đợi một chút.”
“Sao vậy?” Kiều An Sâm nghi hoặc quay đầu, anh nhìn Sơ Nhất đang tiến lại gần, cô nhìn chằm chằm vào cằm anh, sau đó đột nhiên vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh.
“Cà vạt của anh bị lệch rồi.” Sơ Nhất nói, vì hôm nay phải ra tòa nên Kiều An Sâm mặc đồng phục, anh cảm thấy chỗ bị Sơ Nhất chạm vào dường như không ổn lắm.
Kiều An Sâm mím môi, sắc mặt không đổi gật đầu với cô, sau đó nắm tay Lê Ngôn đi ra ngoài.
Trên đường đi, Kiều An Sâm im lặng không nói, gương mặt vô cùng lạnh lùng, Lê Ngôn lén nhìn anh một cái, đầu nhỏ cúi xuống, không dám thở mạnh.
Cho đến khi bước vào thang máy, Kiều An Sâm không nhịn được thò tay sờ cà vạt trên cổ, tấm gương cho thấy bộ dạng hiện tại của anh, người đàn ông bên trong không nhịn được cong khóe môi.
Lê Ngôn mở to hai mắt, nghi ngờ bản thân bị hoa mắt.
Sau khi tiễn hai người ra ngoài, Sơ Nhất ngáp một cái sau đó đi nấu đồ ăn sáng.
Trong nhà chỉ còn một mình nên cô ăn uống khá tùy tiện, buổi chiều phải đi đón Lê Ngôn nên cô tranh thủ vẽ tranh trước.
Vùi đầu vào công việc mất nửa ngày, Sơ Nhất ngẩng đầu duỗi lưng một cái, mấy bản phác thảo trên Ipad dần hiện ra hình dáng, hiệu suất làm việc ngày hôm nay cũng không tệ.
Cô đứng dậy vươn vai một cái, sau đó đến tủ lạnh lấy một lọ sữa chua ra uống.
Đến giữa trưa vẫn kêu đồ ăn bên ngoài, ăn xong, cô ngồi trên ghế sopha nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục vẽ bản thảo, lúc nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ Lê Ngôn tan học.
Cô xuất phát sớm hơn một chút, lúc ngồi trên xe taxi, cô nghĩ mình nên mua một chiếc xe.
Lúc học đại học Sơ Nhất đã thi bằng lái xe rồi, nhưng chỉ là trên lý thuyết, không có kinh nghiệm thực tế, vì vậy tự mình lái xe vã rất nguy hiểm.
Trước kia cô không đi ra ngoài nhiều nên không có nhu cầu, nhưng gần đây cô cảm thấy mình cần dùng đến cái kỹ năng này rồi.
Lúc đến trường học, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi, Sơ Nhất tìm một vị trí tốt đứng đợi, không lâu sau đó đã nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Một đám học sinh đeo cặp sách chạy nhào ra bốn xung quanh, Lê Ngôn lẫn ở trong đám trẻ, cúi đầu đeo cặp sách lặng lẽ bước đi, nhìn rất cô đơn lạc lõng.
Sơ Nhất liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu bé.
“Tiểu Ngôn.” Cô la lên, cậu bé ngẩng đầu, trông thấy cô thì nở nụ cười thật tươi.
“Chị.” Cậu bé đi đến khẽ nói nhỏ, Sơ Nhất xoa đầu cậu rồi cầm lấy cặp sách trên lưng cậu.
“Hôm nay đi học có vui không?” Sơ Nhất dắt tay cậu bé vừa đi vừa hỏi.
Lê Ngôn gật đầu, ngẩng mặt lên trả lời: “Vui lắm ạ.”
“Có ăn no ngủ ngon không? Có nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài không hả?”
“Có ạ.” Cậu bé lại gật đầu, Sơ Nhất đung đưa cánh tay của cậu, cười nói: “Tiểu Ngôn ngoan quá! Hôm nay chị làm bánh ngọt cho em ăn nha.”
“Vâng.” Cậu bé vui vẻ ra mặt, khuôn mặt sạch sẽ non nớt tràn ngập niềm hạnh phúc, Sơ Nhất nhìn cậu, trong lòng giống như bị người ta nhéo một cái, đau xót đến nỗi suýt khóc.
“Tiểu Ngôn thích bánh ngọt vị Matcha, xoài hay dâu tây đây?”
Cô hít mũi nói, hai người vừa đi vừa nói chuyện đến khi về nhà, bàn tay cậu bé bị cô nắm trong lòng bàn tay, vừa mềm lại vừa ấm, giống ý hệt cảm giác trong lòng cô lúc này.
Buổi tối lúc Kiều An Sâm trở về liền mang theo một tin không tốt lắm.
Bên phía người thân của Lê Ngôn đột nhiên xảy ra chút chuyện, một tuần sau mới có thể về nước.
Cậu bé nghe xong cúi đầu không nói lời nào, Sơ Nhất và Kiều An Sâm nhìn nhau một cái, cô đi đến vỗ bả vai cậu bé, dịu dàng an ủi.
“Tiểu Ngôn, nghe nói công ty của dì em xảy ra tình huống khẩn cấp, cô ấy phải xử lý xong mọi chuyện mới có thể về đón em được, em đợi cô ấy thêm mấy ngày nữa có được không?”
“Không sao đâu ạ.” Cậu bé ngẩng mặt lên, cười với cô một cái, khẽ nói.
“Chị ơi, em có thể chờ được.”
Nói xong lại bổ xung thêm một câu rất nhỏ.
“Chỉ cần dì có thể đến là được.”
Đêm nay Sơ Nhất ở trong phòng của Lê Ngôn, giúp cậu bé tắm rửa, trò chuyện với cậu bé, kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe.
Là chuyện hoàng tử bé.
“Cuối cùng, hoàng tử bé cũng tìm được hoa hồng và về tới hành tinh của mình.”
Vừa kể xong câu này, cậu bé đã buồn ngủ, lúc nhắm mắt lại, cậu lẩm bẩm nói: “Chị ơi, hoàng tử bé về nhà rồi.”
“Đúng vậy, Lê Ngôn bảo bối của chúng ta cũng sẽ về nhà.” Sơ Nhất sờ đầu cậu bé khẽ nói.
“Vâng.”
Cậu bé đã ngủ say.
Một lát sau, Sơ Nhất khép cuốn sách trong tay, nhẹ nhàng tắt đèn, đóng cửa rồi quay về phòng mình.
Lúc đồng hồ trên tường chỉ đúng mười một giờ, Kiều An Sâm nhìn sang bên cạnh, Sơ Nhất im lặng nằm quay lưng về phía anh, từ lúc về phòng đến giờ cô chưa nói một lời nào.
Kiều An Sâm gập sách, đưa tay ra tắt đèn.
“Tâm trạng không tốt sao?” Anh nằm xuống, kéo người bên cạnh ôm vào trong ngực, Sơ Nhất vẫn quay lưng về phía anh, một lát sau mới ừ một tiếng.
Kiều An Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Lo lắng về chuyện của Lê Ngôn sao?”
“Vâng.”
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình.” Kiều An Sâm suy tư một lát rồi chậm rãi nói: “Em không thể nào chịu trách nghiệm về vận mệnh của người khác được.”
“Nhưng mà trong lòng em vẫn rất khó chịu.” Sơ Nhất xoay người lại, trong bóng tối chăm chú nhìn anh.
“Em không thể ngừng nghĩ về nó.”
“Vậy mấy ngày này chúng ta đối xử tốt với thằng bé một chút.” Kiều An Sâm nói, Sơ Nhất đột nhiên thấy nản lòng.
“Việc này còn cần anh nói nữa sao.”
Kiều An Sâm trầm mặc, quả thực Sơ Nhất đối xử với cậu bé rất tốt, tốt đến nỗi anh có chút ghen tị.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi.” Kiều An Sâm khẽ nói rồi hôn lên trán cô một cái, Sơ Nhất không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực anh.
Hai ngày sau, học sinh tiểu học được nghỉ tết Đoan Ngọ, Sơ Nhất muốn đưa cậu bé ra ngoài chơi, lúc hỏi Kiều An Sâm, anh nhanh chóng đồng ý.
Sơ Nhất đưa cậu bé đi công viên giải trí, trẻ con rất thích nơi đó, vừa náo nhiệt lại vừa xinh đẹp.
Không nói những người khác, ngay cả bản thân Sơ Nhất lúc nhỏ cũng thích đi công viên trải trí.
Xe điện đụng kích thích mới lạ, vòng xoay ngựa gỗ giống như trong cổ tích, những que kem ngọt ngào, rất nhiều món đồ chơi đáng yêu.
Mười giờ sáng, Sơ Nhất sửa sang lại quần áo cho Lê Ngôn, hai người đeo balo đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, Lê Ngôn hiếm khi cười vui như vậy, có thể thấy hôm nay cậu bé vô cùng hạnh phúc, trên đường đi nhảy nhót không ngừng.
Sơ Nhất cầm tay cậu bé, cô cảm thấy mình cũng vui theo cậu bé,
Mới sáng sớm Kiều An Sâm đã nhận được một cuộc gọi từ viện kiểm sát, hình như liên quan đến một số tài liệu nào đó, lúc cô còn chưa thức dậy anh đã lái xe đi làm rồi.
Trước khi đi, anh còn dặn dò cô, bảo cô và Lê Ngôn đến đó trước, anh đến viện kiểm sát trước rồi đến chỗ bọn họ sau.
Trước khi ra ngoài Sơ Nhất gọi điện thoại cho anh, Kiều An Sâm nói đợi anh một lát, Sơ Nhất bảo anh nhanh lên.
Hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều người đến công viên giải trí chơi, hôm nay trời vừa nắng vừa nóng.
Sơ Nhất mua vé rồi cùng Lê Ngôn tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cô mua hai ly nước ép trái cây, vừa uống nước vừa chờ Kiều An Sâm.
Thời gian từ từ trôi qua, ba mươi phút sau, Sơ Nhất đang định gọi điện thúc dục Kiều An Sâm thì thấy anh gọi đến.
Kiều An Sam xin lỗi vì bản thân không đến được, anh bảo cô và Lê Ngôn cứ đi chơi vui vẻ.
Sơ Nhất nhìn gương mặt mong chờ của đứa bé bên cạnh, cố nén giận đáp lại hai câu rồi cúp máy.
“Tiểu Ngôn, chú đột nhiên có việc gấp nên không thể đến được, chúng ta đừng đợi anh ấy nữa, hai chị em mình đi chơi đi.”
Sơ Nhất cười híp mắt nói đùa, mặc dù Lê Ngôn có hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười.
“Vâng.”
Hai người đi chơi cả một buổi chiều, thế giới xe lửa nhỏ, vượt thác vân… vân mỗi trò đều thử một lần, cổ họng của Sơ Nhất khản hết cả rồi, khuôn mặt Lê Ngôn đỏ bừng háo hức.
“Chị ơi, trò này vui quá, chúng ta chơi tiếp lần nữa đi.” Cậu bé chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc của trẻ em ở phía sau, dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn, Sơ Nhất đành phải cắn răng gật đầu.
“Đi, chúng ta qua đó xếp hàng.”
Lúc chập tối mới về đến nhà, cả người cô mệt rã rời.
Sơ Nhất mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, Lê Ngôn ôm quà ngày hôm nay thắng được, gương mặt vẫn chưa hết hưng phấn.
“Chị, cái hồng nhạt này cho chị, của chị là con gái, của em là con trai.” Trong tay cậu bé cầm hai con búp bê nhỏ, một con màu hồng, một con màu xanh, Lê Nhất đưa tay ra nhận lấy liền nghe thấy cậu bé nói.
“Màu hồng là Tiểu Sơ, màu xanh là Tiểu Ngôn, bọn chúng là chị em, vô cùng yêu thương nhau.”
Sơ Nhất cười vui vẻ, cô ôm cậu bé vào lòng, xoa đầu cậu.
“Tiểu Ngôn, hôm nay đi chơi có vui không?”
“Vui lắm ạ.”
“Vậy tốt rồi, lần sau chị lại đưa em đi chơi.”
Lúc Kiều An Sâm đẩy cửa bước vào, Sơ Nhất và Lê Ngôn đang chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn đều đã nấu xong, tỏa khói nghi ngút ở trên bàn.
Bên cạnh hai người bọn họ đều có một cái bánh ngọt màu hồng nhỏ nhắn đáng yêu.
Chỉ có mỗi anh là không có.
Ánh mắt Kiều An Sâm dừng lại một chút, mím môi, chân thành nhận lỗi, “Xin lỗi hai người, hôm nay anh có việc đột xuất, không thể cùng hai người đi công viên giải trí được.”
Anh lại tiếp tục nói: “Lần sau có thời gian rảnh, anh nhất định sẽ đền bù.”
“Không sao đâu chú.” Lê Ngôn lên tiếng nói, sau khi nói xong còn lén lút quan sát Sơ Nhất.
Bầu không khí im lặng vài giây, Sơ Nhất bình tĩnh nói.
“Ăn cơm trước đã.”