Chương 30
Sơ Nhất: “…..”
Cô đã hiểu, Kiều An Sâm lại làm người tốt nữa rồi.
Không sao.
Sơ Nhất hít một hơi thật sâu rồi nhìn về đứa bé đằng sau anh, cô cố gắng làm cho giọng nói mình dịu lại.
“Vậy anh dẫn đứa bé đi tắm trước đi, em đi thu dọn lại căn phòng bên cạnh một chút.”
Ánh mắt Kiều An Sâm lóe lên, gật đầu nói: “Được.”
Trong nhà không có quần áo của trẻ con, đứa bé kia sau khi tắm xong vẫn mặc lại bộ quần áo cũ, cậu bé rất ngoan ngoãn, không biết tính cách đã như vậy, hay là do tới một nơi lạ lẫm nữa.
Sơ Nhất hỏi Kiều An Sâm: “Đứa bé đã ăn cơm chưa?”
Kiều An Sâm ngơ ngác mất hai giây mới nhớ ra, anh cúi đầu hỏi đứa bé.
“Cháu đã ăn tối chưa?”
Đứa bé sợ hãi lắc đầu.
Sơ Nhất: “…..”
Cô nhìn Kiều An Sâm, không biết nên phản ứng như nào.
“Vậy để chị đi nấu cho em ít đồ ăn được không, em muốn ăn mì hay sủi cảo.” Sơ Nhất nhẹ nhàng hỏi, trong nhà cũng chỉ còn hai món này thôi.
Đứa bé mím môi, khẽ nói: “Sủi cảo ạ.”
“Vậy em chờ một chút, chị…” Sơ Nhất buột miệng nói ra, cô có cảm giác bản thân đã đến tuổi làm dì rồi.
Sơ Nhất khó khăn lên tiếng, “Dì đi nấu sủi cảo cho con.”
Sơ Nhất nói xong đang chuẩn bị đi vào bếp, ánh mắt đen láy của đứa bé nhìn cô vài lần, đột nhiên mở miệng, giọng nói non nớt lại do dự.
“Chị không hề giống dì, giống chị hơn.”
Sơ Nhất lập tức nở nụ cười, không nhịn được chỉ vào Kiều An Sâm và nói: “Vậy em cảm thấy anh ấy giống gì?”
“Chú.” Đứa bé nói vừa một từ liền kịp thời phản ứng, có chút chột dạ thay đổi lại: “Anh.”
Sơ Nhất không cười, cô lên tiếng dạy dỗ, “Bạn nhỏ không nên nói dối, nếu không mũi sẽ dài ra.”
“Chú.” Đứa bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn Kiều An Sâm, có chút chần chờ, lại nghiêm túc bổ xung một câu, thậm chí còn nói to và rõ hơn lúc nãy: “Chú.”
Kiều An Sâm: “…..”
Sủi cảo chỉ cần nấu một chút là chín, Sơ Nhất gắp vào đĩa rồi mang ra, từng cái sủi cảo to bự nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút, đứa bé rõ ràng đang đói, liên tục gắp sủi cảo bỏ vào trong miệng, động tác mặc dù hơi nhanh nhưng không hề chật vật, có thể nhìn ra được trong nhà dạy dỗ rất tốt.
Sơ Nhất xoa đầu cậu bé.
Sau khi ăn xong đĩa sủi cảo, Sơ Nhất đại khái cũng hiểu một chút về hoàn cảnh của cậu bé, đứa bé năm nay vừa tròn sáu tuổi, đang học lớp một, tên là Lê Ngôn, hôm nay vốn là ngày quốc tế thiếu nhi nên nghỉ ở nhà, bố mẹ cậu đột nhiên lại bị đưa đi, trong nhà cũng bị niêm phong, cậu bé đã ở trong đồn cảnh sát suốt cả ngày.
Tối hôm qua Kiều An Sâm đúng lúc xác nhận sự việc này, người cảnh sát phụ trách vụ án lần này lôi kéo anh không tha khiến anh đau hết cả đầu, không biết phải xử lý chuyện của đứa bé như thế nào.
Người nhà của đứa bé đều ở nước ngoài, tuy rằng đã liên lạc nhưng muốn trở về cũng phải mất vài ngày, các nhân viên có liên quan đều bị hạn chế tự do cá nhân.
Mà mấy người cảnh sát ở đó, người thì ở một mình, người thì toàn người chưa có bạn gái, có một người duy nhất kết hôn nhưng nhà lại không còn gian phòng trống, không thể bắt hai đứa con gái của mình và đứa bé kia chen lấn một giường được.
Cuối cùng trong lúc đang suy nghĩ thì nhìn thấy Kiều An Sâm đến đây, mọi người đều đánh chủ ý qua người anh, tất cả bọn họ đều biết anh vừa mới kết hôn năm ngoái, hơn nữa vợ lại rất tốt bụng.
Đứa bé ngồi co ro ở trong góc nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, tội nghiệp ngước mắt nhìn anh.
Trong nháy mắt, Kiểu An Sâm không biết nên từ chối nào, hình như cho đứa bé ở lại hai ngày cũng không có vấn đề gì, nhà anh vừa vặn còn một phòng chống, Sơ Nhất cũng thường xuyên ở nhà.
Lúc ấy Kiều An Sâm không có suy nghĩ quá nhiều, xung quanh có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh khiến anh không thể không đồng ý.
Về sau lúc trên đường về nhà mới phát hiện ra có điều không ổn lắm, dường như anh chưa nói chuyện này cho Sơ Nhất biết.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh không biết phải giải thích với cô như nào, nhưng cũng may cô chỉ ngạc nhiên lúc đầu, Sơ Nhất đối xử rất tốt với đứa bé, Kiều An Sâm lặng lẽ thở ra.
Sau khi ăn xong đĩa sủi cảo, đứa bé bắt đầu buồn ngủ, thằng bé rất ít nói, lúc Sơ Nhất hỏi cậu bé mới chịu trả lời, chắc là hôm nay đã trải qua quá nhiều việc vượt qua sức chịu đựng của cậu bé.cậu bé đã trải qua nhiều chuyện vượt quá sức chịu đựng của mình.
Sau khi giúp cậu bé tắt điện đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt Sơ Nhất vụt tắt, cô nhìn chằm chằm vào sau lưng Kiều An Sâm, nghiêm túc hỏi: “Anh lại đây, chúng
ta nói chuyện một lát.”
Trong phòng ngủ, hai người mặc đồ ngủ ngồi đối diện ở trên giường, Sơ Nhất lên tiếng chất vấn Kiều An Sâm.
“Vì sao anh mang một đứa bé về nhà mà không bàn bạc trước với em?”
Trong lòng Kiều An Sâm cảm thấy rất hồi hộp, anh cảm thấy lúc đi họ đối mặt với giáo viên còn không có cảm giác hồi hộp như vậy, thậm chí anh còn nín thở nuốt nước miếng, trong đầu vội vàng tìm lời giải thích.
“Lúc ấy tất cả mọi người đều chờ anh, đứa bé kia cũng ở đó, chẳng lẽ anh lại ra ngoài bàn bạc với em.” Thật ra anh không dám nói là mình quên mất.
Sơ Nhất miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, nhưng trong lòng cô cảm thấy có cái gì không ổn để cô tin tưởng tuyệt đối.
“Vậy sao lúc về anh không nói với em?” Cô trừng mắt, rốt cuộc cũng nghĩ ra điều không ổn kia.
“Anh sợ em ngủ rồi.” Kiều An Sâm khẽ nói, huống hồ sự việc đã như vậy rồi, anh nói cũng không có ích gì, hơn nữa đứa bé kia ngồi ở phía sau khiến anh không cách nào mở miệng.
“…..” Sơ Nhất mới không tin lý do của anh, cô cố nén giận, miễn cưỡng bình tĩnh nói, “Trong nhà nó xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều An Sâm lặng lẽ thở ra, lập tức trả lời, “Gần đây có một vụ án về kinh tế, bố mẹ của nó cũng có liên quan.”
Nói xong anh lại bổ xung một câu.
“Tình huống rất nghiêm trọng.”
Sơ Nhất im lặng, một lát sau liền hỏi, “Vậy về sau đứa bé này phải làm sao bây giờ?”
“Bình thường là họ hàng thân thích nuôi dưỡng thay.”
“Nếu bọn họ không ở đây thì sao?”
Kiều An Sâm trả lời, “Có lẽ sẽ đưa đến cô nhi viện.”
Không khí bởi vì một câu nói kia mà trở nên nặng nề, Sơ Nhất cũng không còn tâm tư tranh chấp với Kiều An Sâm nữa, chủ đề liên quan đến vận mệnh một người này cũng không đáng nhắc đến nữa.
Cô nghĩ đến đứa bé kia, nhất thời không biết nói cái gì.
“Mình đi ngủ thôi.” Sơ Nhất lên tiếng, Kiều An Sâm gật đầu.
Ngày hôm sau đúng lúc là chủ nhật, sáng sớm Kiều An Sâm đã thức dậy đi làm rồi, Sơ Nhất cũng không nằm lâu, lúc anh vừa dậy cũng bắt đầu dậy theo.
Người thân của đứa bé thông báo đang chuẩn bị về nước, nhưng thời gian cụ thể thì chưa xác định, Sơ Nhất cũng không biết đứa bé ở đây bao lâu.
Lúc đang chuẩn bị đồ ăn sáng, cửa phòng chợt mở ra, Sơ Nhất ngẩng đầu lên thì thấy đằng sau cánh cửa là một khuôn mặt nhút nhát, cô nhìn cậu bé cười cười.
“Tiểu Ngôn, dậy sớm vậy.”
“Xin chào chị.” Cậu bé mấp máy môi đi tới, sau đó ngoan ngoãn leo lên ghế trước bàn ăn.
“Đánh răng rửa mặt chưa?” Phòng ngủ nào cũng có nhà vệ sinh riêng, Sơ Nhất nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cậu lên tiếng hỏi.
“Rồi ạ.” Đứa bé ngoan ngoãn trả lời.
Bởi vì nhà có trẻ con nên Sơ Nhất không làm đồ ăn tùy tiện như trước, cô hâm nóng sữa bò, làm sandwich, còn rửa sạch hoa quả.
Hai người ăn sáng xong, Sơ Nhất dẫn đứa bé ra ngoài mua quần áo.
Ngày hôm qua mới tới, cậu bé chỉ đeo mỗi một cái cặp sách nhỏ, Sơ Nhất bắt xe đưa cậu bé đi đến một cửa hàng gần đây.
Đứa bé rất yên tĩnh và nghe lời, Sơ Nhất chọn đồ rồi bảo cậu bé thử, sau khi mua xong đứa bé nhỏ giọng cảm ơn cô.
Lúc hai người đi qua cửa hàng bánh ngọt, ánh mắt đứa bé nhìn chằm chằm vào tủ kính đựng kem, sau khi bị Sơ Nhất phát hiện ra, cậu bé mới nhìn đi nơi khác.
“Đi thôi, chúng ta vào đó xem.” Sơ Nhất đột nhiên thay đổi phương hướng chuẩn bị đi vào, đứa bé lập tức giữ tay cô lại, ấp úng nói.
“Chị ơi, em không muốn ăn kem đâu.”
“Nhưng chị rất muốn ăn.” Sơ Nhất cười híp mắt nói, đứa bé cúi đầu không nói gì, ngoan ngoan để cô nắm tay đi vào.
Cuối cùng mỗi người cầm một cây kem dâu tây đi ra, trên lớp kem được trang trí bằng những quả dâu tây lớn, nhìn rất hấp dẫn.
Hốc mắt cậu bé đỏ lên, cắn kem trong tay, lông mi rung rung hai cái như là sắp khóc.
“Sao vậy?” Sơ Nhất ngay lập tức đau lòng, cô ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.
“Không có gì ạ.” Đứa bé cúi đầu đưa tay ra lau mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Em chỉ sợ về sau không được ăn kem ngon như vậy nữa.”
Ánh mắt của Sơ Nhất trở nên mờ đi, cô ôm đứa bé vào trong lòng, xoa đầu an ủi cậu.
“Không đâu Tiểu Ngôn à, mấy ngày nữa dì của em sẽ từ nước ngoài trở về, cô ấy sẽ đối xử tốt với em giống như chị vậy, thậm chí còn tốt hơn chị.”
“Vậy nên em không được buồn nữa, khó khăn nào cũng sẽ qua thôi.”
“Vâng.” Cậu bé tựa đầu lên vai cô buồn bã đáp, Sơ Nhất ngửa đầu lên, cô gắng để nước mắt không chảy ra.
“Nhanh ăn kem đi, nếu không sẽ chảy mất đấy.”
Đứa bé lập tức đứng thẳng người, ngượng ngùng dụi mắt rồi cười với cô một cái thật tươi.
“Vâng.” Cậu bé cúi đầu ăn kem, mơ hồ nói: “Ngon lắm ạ.”
Lúc mua xong quần áo và mấy thứ đồ khác đã ba giờ chiều, Sơ Nhất lại dẫn cậu bé đi siêu thị chơi, mua đồ ăn và hoa quả.
Do thời gian vẫn còn sớm nên Sơ Nhất tiện thể đem bột mì còn thừa cộng thêm một chút việt quất làm một đĩa bánh quy nhỏ.
Khi bánh vừa ra lò, hương vị đã lan tỏa ra khắp trong không khí, bánh bích quy vàng ươm quyện với chút màu đỏ của nam việt quất, cắn một miếng đã lấy thơm và giòn tan, lại còn mang theo một chút chua chua ngọt ngọt.
Sơ Nhất rất thích ăn bánh quy việt quất cho nên làm khá nhiều lần, hiện tại cũng rất quen tay.
Ngược lại là đứa bé rất ngạc nhiên, lúc Sơ Nhất đặt đĩa bánh ra trước mặt cậu bé, hai mắt cậu lập tức sáng lên.
“Chị, chị thật lợi hại.”
“Nếm thử xem có ngon không?”
Cậu bé cầm lấy bánh cắn một cái, sau đó liên tục gật đầu.
“Ngon hơn khi mua ở bên ngoài.”
“Tất cả đĩa bánh kia cho em đấy.” Sơ Nhất đẩy cái đĩa về phía cậu, ánh mắt cong cong.
“Chị đi nấu cơm, em tự mình chơi nhé, đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn ăn cơm.”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hôm nay Kiều An Sâm đi làm về sớm hơn so với mọi hôm, Sơ Nhất vừa làm xong một nửa chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh nhìn Lê Ngôn đang ngồi ở trên ghế, trước mặt cậu bé đặt một đĩa bánh quy, nhưng lại cậu bé ăn lại không ăn mà nhìn chằm chằm vào nó.
“Sao lại không ăn?” Kiều An Sâm đi đến hỏi, thuận tay cầm một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Lê Ngôn giật mình, ngửa đầu lên gọi một tiếng, “Chú.”
Kiều An Sâm chợt dừng lại.
Cậu bé gọi Sơ Nhất là chị nhưng lại gọi anh là chú, vậy mối quan hệ giữa anh và Sơ Nhất là gì?
Kiều An Sâm bối rối, anh không thể mặt dày bảo cậu bé gọi anh là anh được.
Thôi được rồi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
Kiều An Sâm dứt khoát không nghĩ đến nữa.
“Chị đang nấu cơm nên bảo cháu để bụng cho bữa tối.” Lê Ngôn trả lời rất trôi chảy, Sơ Nhất bảo cậu đừng ăn nhiều quá nên cậu chỉ ăn vài cái sau đó ngồi yên.
“À.” Kiều An Sâm gật gật đầu sau đó nhìn Sơ Nhất đang nấu ăn trong bếp, lúc anh bước vào nhà đến bây giờ, cô cũng không để ý đến anh.
Kiều An Sâm suy nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh cô, chủ động hỏi: “Hôm nay nấu món gì vậy?”
Sơ Nhất hất cằm ra hiệu cho anh, ý là để cho anh tự mình nhìn.
Kiều An Sâm yên lặng một chút lại hỏi tiếp: “Hôm nay hai người làm những gì?”
“Em đi mua quần áo cho Tiểu Ngôn.” Cuối cùng Sơ Nhất cũng chịu để ý đến anh, chỉ có điều giọng nói hơi lạnh nhạt, sắc mặt Kiều An Sâm hơi thay đổi, một lúc sau mới hậm hực nói: “Để anh làm cho, em nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu.” Sơ Nhất quay đầu quan sát anh, nhìn không rõ vui buồn.
“Anh đi làm cả một ngày rồi, anh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Sơ Nhất lại tiếp tục công việc, Kiều An Sâm đứng im tại chỗ, một lát sau mới quay người rời đi.
Lúc ăn cơm bầu không khí vô cùng hài hòa, sắc mặt Sơ Nhất dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên, cô và Lê Ngôn trò chuyện với nhai, thỉnh thoảng Kiều An Sâm cũng chen vào một hai câu.
Đang nói về vấn đề đi học của cậu bé, Kiều An Sâm chợt lên tiếng: “Cùng giờ với anh, ngày mai để anh đưa thằng bé đi học.”
“Anh tiện đường à?” Sơ Nhất nhìn về phía anh hỏi, Kiều An Sâm trả lời: “Cách đó không xa lắm, không sao.”
“Được.” Cô gật đầu sau đó mỉm cười nhìn Lê Ngôn: “Vậy buổi chiều chị sẽ đón em.”
“Đúng rồi.”Sơ Nhất lại nhớ ra cái gì nói: “Đợi lát nữa chị bỏ bánh quy vào túi, ngày mai em có thể mang đến trường ăn, buổi tối em muốn ăn món gì?”
Lê Ngôn lắc đầu: “Chị làm món gì cũng được ạ.”
“Đồ ăn chị nấu có ngon không?” Sơ Nhất trêu đùa hỏi, Lê Ngôn đang gặm cánh gà, nghe cô nói vậy liền gật đầu một cái, “Ngon lắm ạ.”
“Lần sau bảo chú làm cho em nếm thử, chú nấu còn ngon hơn chị đó.” Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm cười, Lê Ngôn ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt trợn tròn, giống như không thể tin nổi.
“Sao vậy? Không tin đúng không?” Kiều An Sâm liếc nhìn cậu bé, Lê Ngôn lập tức lắc đầu.
“Không phải.” Cậu bé cúi đầu yên lặng bới cơm, ấp úng nói, “Nhìn chú không giống người biết nấu ăn.”
Sơ Nhất hết sức vui vẻ, còn Kiệu An Sâm giận đến nỗi nở nụ cười, “Vậy chú giống người như thế nào?”
“Thì…” Lê Ngôn nghiêng đầu suy tư hồi lâu, cậu bé sợ hãi nhìn Kiều An Sâm, ấp úng nói: “Rất nghiêm túc, có chút đáng sợ.”
Kiều An Sâm: “…” Thảo nào ngày hôm qua, tên nhóc này không nói với anh một lời nào, vừa về đến nhà liền lập tức nói chuyện với Sơ Nhất, hóa ra là anh đáng sợ.
“Kiều An Sâm, buổi tối anh đừng ra ngoài nữa.” Sơ Nhất nói với anh, Kiều An Sâm mờ mịt không hiểu.
“Sao vậy?”
Cô từ từ bổ sung nửa câu sau.
“Bởi vì anh sẽ dọa lũ trẻ.”
Kiều An Sâm: “…”