Chương 25
Kiều An Sâm đẩy cửa bước vào, trong tròng tối om, ngay cả ánh đèn lúc trước cô hay để lại cho anh cũng không có.
Anh mở đèn, cúi đầu đổi giày rồi cởi áo khoác.
Cửa phòng ngủ đang đóng, Kiều An Sâm khẽ đẩy của ra, căn phòng tối đen, mơ hồ có thể thấy cô đang nằm trên giường.
Anh không suy nghĩ nhiều, đi đến cắm sạc điện thoại.
Điện thoại của Sơ Nhất cũng đặt ở đây, Kiều An Sâm vừa sạc điện thoại chuẩn bị đi tắm, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung một cái, màn hình bỗng sáng lên.
Một tin nhắn xuất hiện trên màn hình khóa.
“Sinh nhật hôm nay trôi qua như nào rồi! Bánh kem có ngon không?”
Tên người gửi là Lật Tử, Kiều An Sâm biết đối phương là ai, nhưng điều làm anh ngạc nhiên chính là câu nói kia của Trình Lật.
Hôm nay….là sinh nhật Sơ Nhất sao?
Kiều An Sâm sững sờ nhìn người trên giường, anh không nhìn rõ mặt Sơ Nhất, trong đầu lại hồi tưởng lại ngày sinh nhật của mình, lúc anh mới đẩy cửa ra.
Cô nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, cẩn thận chuẩn bị bánh kem, cùng với món quà cô tặng anh.
Ngực như có tảng đá đè nặng, dường như có một loại cảm xúc gọi là áy náy xuất hiện, khiến anh có chút không thở nổi.
Kiều An Sâm mới nhớ tới sinh nhật của Sơ Nhất dường như vào tháng này, sau hôm sinh nhật mình anh còn cố ý xem giấy hôn thú của hai người, kết quả lại vội vội vàng vàng quên mất.
Lúc điện thoại sạc đã được một ít, Kiều An Sâm khởi động máy, phía trên xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Còn có tin nhắn mà Sơ Nhất gửi cho anh.
Người bên cạnh dường như ngủ không được an ổn, hừ nhẹ hai tiếng, Kiều An Sâm đặt điện thoại xuống, cẩn thận ôm Sơ Nhất vào trong ngực, vỗ vỗ vai cô.
“Anh xin lỗi.” Anh dựa vào gần bên tai cô khẽ nói.
Lúc Sơ Nhất tỉnh lại đã qua ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn âm u, trong phòng không được sáng sủa cho lắm, dường như bị cái gì che lại ánh sáng.
Bầu trời hôm nay giống ý như tâm trạng của cô lúc này,
Kiều An Sâm vẫn như trước đi làm từ sớm, trên giường chỉ còn một mình cô, mí mắt Sơ Nhất giật giật, lông mi phủ xuống.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy trên tủ có một miếng giấy ghi chú màu vàng, Sơ Nhất vươn tay lấy ra.
Phía trên là một hàng chữ chỉn tề lưu loát, nét bút có lực.
“Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi em.”
Phía dưới không có ghi tên, nhưng không ai khác ngoài Kiều An Sâm, Sơ Nhất im lặng, không biết đang suy nghĩ gì, lát sau cô dán tờ giấy kia về chỗ cũ.
Sơ Nhất liền thấy tin nhắn của Trình Lật, cô vẫn chưa tỉnh táo, ngây ngốc vài giây, vén chăn xuống giường.
Đánh răng rửa mặt xong, tới phòng bếp rót một ly nước ấm, sau đó mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Cô lấy hai miếng bánh mì sandwich và sữa bò ra tùy tiện ăn một chút.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, trên mặt Sơ Nhất lộ vẻ nghi hoặc, để đồ ăn trong tay xuống đi ra mở cửa.
Bên ngoài cửa là một người mặc đồng phục của nhân viên bán hàng, Sơ Nhất nhận ra, đây là đồng phục của một nhãn hiệu bánh kem nào đó, anh ta nở nụ cười tiêu chuẩn, đưa hộp bánh được gói đẹp đẽ cẩn thận trong tay cho cô.
“Cô là Sơ Nhất có phải không? Phiền cô ký nhận giúp tôi.”
Sơ Nhất nhìn xuống cái hộp trước mặt, bên trên buộc một cái nơ hình con bướm, lúc này nhìn hết sức châm chọc.
Cô khẽ hỏi: “Người đặt bánh có số đuôi là bao nhiêu vậy?”
Người nhân viên kia sửng sốt một chút, sau đó nói ra một dãy con số.
Là số điện thoại di động của Kiều An Sâm.
Sơ Nhất gật đầu, sau đó nhận lấy bút ký tên xác nhận.
Bóng người nhân viên kia biến mất ở trong thang máy, Sơ Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm hộp bánh trong tay một lúc, sau đó đi đến thùng rác đầu cầu thang phía trước, lạnh lùng ném hộp bánh ngọt vào đó.
Dù có muộn nhưng thì sao chứ, dù gì sinh nhật cũng không phải hoa hồng, đã qua rồi cũng không còn ý nghĩa.
Hôm nay Kiều An Sâm tan làm rất sớm, lúc về nhà trời vẫn còn sáng, chỉ là gần tối nên trời hơi nhiều mây, những đám mây xám phủ kín cả bầu trời, nặng nề áp lực, giống như sắp sửa sập xuống bất cứ lúc nào.
Lúc đi đến hành làng thì trời càng tối, đèn cảm ứng thang máy theo bước chân sáng lên, anh đang chuẩn bị vào nhà, ánh mắt đột nhiên nhìn thùng rác cách đó không xa, phía trên lộ ra một dải ruy băng đẹp đẽ.
Anh có chút chần chờ đi qua, bên trong thùng rác là hộp bánh kem còn nguyên vẹn.
Kiều An Sâm đi vào nhà, bên trong phòng khách rất yên tĩnh, anh đi vào phòng ngủ, Sơ Nhất ngồi trên mặt đất thu dọn cái gì đó, trong góc tường có một cái va li được dựng ở đó.
“Em đang làm gì vậy?” Kiều An Sâm nhăn mày, Sơ Nhất nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh đã về.” Giọng nói của cô hết sức bình tĩnh, không có gì khác thường.
“Hôm nay anh về sớm vậy, em còn tưởng rằng phải nhắn tin báo cho anh.” Sơ Nhất dừng lại một lúc rồi nói, “Em định quay về nhà mình ở vài ngày.”
“Nhà nào?” Lông mày Kiều An Sâm càng nhíu chặt, có chút nhấn mạnh nói.
“Nơi này không phải nhà của em sao?”
“À, em nói sai rồi.” Sơ Nhất chữa lại.
“Em định quay về căn nhà mình mua ở vài ngày.”
Kiều An Sâm đứng đó không nhúc nhích, anh nhìn chăm chú động tác của Sơ Nhất, một lát sau lấy tay vuốt mi tâm.
“Sơ Nhất, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Sơ Nhất đặt quần áo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, ánh mắt không có tia dao động đi về phía anh, thản nhiên trả lời.
“Được.”
Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sopha trong phòng khách, hai tay Kiều An Sâm chống đầu gối, ngón tay đan xen một chỗ, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
“Không nhớ rõ sinh nhật em là anh sai, có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội bù đắp, đừng không nói gì đã phán quyết tử hình anh.”
Quả nhiên là người học luật, ngay cả xin lỗi cũng làm cho người khác không thể phản bác, Sơ Nhất đột nhiên muốn cười, nhưng lại phát hiện ngay cả cười cũng còn sức lực nữa.
Cô cúi xuống chằm chằm vào hay bàn tay đang đặt trên đầu gối, nhẹ giọng mở miệng, “Tối qua anh đi đâu?”
Yên tĩnh vài giây thì nghe thấy tiếng Kiều An Sâm nói.
“Anh đi thăm một bà cụ, gần đây bà ấy không khỏe, đúng lúc anh qua thì bệnh tình của bà phát tác nên anh đưa bà ấy đến bệnh viện, anh vẫn luôn đợi ở đó cho đến lúc bà ấy thoát khỏi cơn nguy hiểm mới trở về.”
“Lúc đó muộn quá rồi, điện thoại anh hết pin nên không nhìn thấy tin nhắn em gửi, anh xin lỗi.”
“Anh đặt bánh kem cũng là cho bà ấy sao?” Sơ Nhất ngẩng đầu lẳng lặng hỏi, vẻ mặt Kiều An Sâm thay đổi trong nháy mắt, như thể nghĩ ra điều gì đó.
“Vị giác của bà ấy giảm sút nghiêm trọng, chỉ có ăn đồ ngọt mới có cảm giác, bà ấy thích ăn nhất là bánh kem….”
“Em biết rồi.” Sơ Nhất cắt ngang lời anh, cô đã hiểu, từ đầu đến cuối Kiều An Sâm đều không nhớ đến sinh nhật của cô, tất cả đều do cô tự mình đa tình mà thôi.
“Em cảm thấy bây giờ chúng ta cần phải bình tĩnh một chút.” Cô đứng dậy, bình tĩnh lại ung dung.
“Anh rất tỉnh táo.” Kiều An Sâm nhíu mày nói.
“Người cần bình tĩnh là em, em cần không gian riêng để suy nghĩ lại.”
Lý do của Sơ Nhất rất đường hoàng, thật ra là do cô không muốn nhìn thấy Kiều An Sâm mà thôi, không chỉ là hiện tại, mà có lẽ là rất lâu về sau, cô không muốn gặp người này nữa.
Sau khi nói xong, Sơ Nhất về phòng thu dọn lại quần áo, cuối cùng kéo va li ra ngoài, Kiều An Sâm đứng chờ ở cửa.
“Để anh đưa em đi.” Anh chuẩn bị cầm lấy vali trong tay cô.
“Không cần đâu, em gọi taxi rồi.” Sơ Nhất tránh tay anh, vẻ mặt thản nhiên nói, không chút lưu luyến kéo va li ra ngoài.
Kiều An Sâm đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt nheo lại, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, toàn thân như tụ tập một đám mây đen, nhiệt độ ngày càng thấp.
Đã ba ngày qua Sơ Nhất không liên lạc với anh.
Mỗi lần về căn nhà tối đen như mực, căn phòng ấm áp ngày xưa cũng trở nên lạnh buốt, một thân một mình nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên lại dâng lên cảm giác mẹ góa con côi.
Đến ngày thứ tư, Kiều An Sâm gửi tin nhắn cho cô.
“Em…lúc nào về?”
Cô không trả lời.
Kiều An Sâm nhìn chằm chằm vào tin nhắn hai phút, không hề có bất kỳ phản ứng nào, anh nhịn không được hoài nghi liệu có phải tín hiệu có vấn đề không.
Hay là điện thoại bị hỏng.
Kiều An Sâm quyết định kiểm chứng một cái, anh gọi điện thoại cho Sơ Nhất.
Sau khi ấn gọi, đầu bên kia mãi không kết nối được, sau đó một loạt tiếng tút tút vang lên, không biết qua bao lâu, khi tâm trạng Kiều An Sâm sắp rơi xuống đáy cốc, anh mới nghe được âm thanh quen thuộc ở đầu bên kia.
“Alô.”
“Là anh.” Kiều An Sâm vội vàng lên tiếng, nói xong lại mất tự nhiên mà hắng giọng.
Bên kia yên lặng vài giây: “Em biết.”
“Anh…vừa mới gửi tin nhắn cho em nhưng không thấy em không trả lời lại, anh nghĩ điện thoại bị hỏng, cho nên gọi cho em thử xem…” Kiều An Sâm chần chừ nói, Sơ Nhất im lặng, sau đó nhẫn nại trả lời.
“Điện thoại của anh không bị hỏng, không có nhận được tin nhắn là do em không muốn trả lời anh thôi.”
Kiều An Sâm đột nhiên im lặng,
Khóe môi giật giật như muốn nói gì, sau đó lại nuốt xuống, không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề, khiến cho người anh có cảm giác không thở nổi.
Anh cúi đầu, lông mi che phủ một nửa mắt, cuối cùng nhẹ hỏi: “Vậy… lúc nào em mới về…”
“Nói sau đi.” Ngón tay Sơ Nhất gảy chăn phía dưới, mũi chua xót, cảm giác một phút sau mình sẽ bật khóc.
Cô khổ sở chớp mắt, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.
“Không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.”
Kiều An Sâm mất mát nhìn xuống dưới chân, chần chừ vài giây, buồn bã ừ một tiếng.
“Em ngủ ngon.”
Sơ Nhất ngay cả một câu ngủ ngon cũng không đáp lại, trực tiếp cúp máy.
Vừa rút tay lại, ánh mắt cô đỏ hoe, Sơ Nhất quay người lại vỗ v gối, cô nằm xuống giường kéo chăn trùm đầu.
Tay cô lau khóe mắt.
Sơ Nhất suy sụp mất ba ngày mới bắt đầu làm việc, Kiều An Sâm vẫn không liên lạc với cô, cô vẫn đang cố chấp phân cao thấp với anh.
Tối hôm qua nhận được tin nhắn và điện thoại, ngày hôm nay tâm tình của Sơ Nhất đã khá hơn rất nhiều.
Cô chuẩn bị vẽ tranh nhưng lại phát hiện mình quên cầm theo bút, Sơ Nhất nhìn vào Ipad trước mặt, bực bội gãi đầu.
Bây giờ là chín giờ sáng, nhất định là Kiều An Sâm đã đi làm rồi, Sơ Nhất suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy thay quần áo ra ngoài.
Từ nhà cô đến nhà Kiều An Sâm chỉ mất mười phút, động tác của Sơ Nhất rất nhanh chóng, tùy tiện mặc một chiếc áo len, tóc cũng không chải mà buộc qua loa đằng sau đầu.
Xuống khỏi taxi, Sơ Nhất trực tiếp đi vào tiểu khu, thang máy đang hiển thị tầng mười hai, vừa vặn là tầng nhà Kiều An Sâm, Sơ Nhất suy nghĩ một chút, rất nhanh liền thu lại.
Con số màu đỏ trên thang máy dừng lại, của thang máy mở ra, Sơ Nhất đang chuẩn bị đi vào, lại cùng người định bước ra đối mặt, hai người đều sửng sốt.
“Kiều An Sâm?”
“Sơ Nhất?”
Người trước mặt cô hiển nhiên là Kiều An Sâm, vẻ mặt anh không được tốt lắm, giống như cả đêm không ngủ, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Quần áo trên người sạch sẽ gọn gàng, đại khái là vừa mới thay đổi.
“Sao anh/em lại ở đây?” Hai người đồng thanh mở miệng, Sơ Nhất nhìn anh, lên tiếng giải thích.
“Em quên cầm theo bút vẽ cho nên về lấy.”
“À.” Kiều An Sâm đáp, anh mắt không rời khỏi người cô, Sơ Nhất hỏi anh.
“Anh thì sao?”
“Anh…” Kiều An Sâm ấp úng nói.
“Cả đêm qua anh ở bệnh viện, vừa nãy mới về nhà thay quần áo chuẩn bị đi làm.”
Sơ Nhất suy nghĩ một chút, chần chờ hỏi, “Là bà cụ mấy hôm trước anh đi thăm hả?”
“Ừ, tình hình gần đây của bà không tốt lắm, cứ tái phát liên tục.”
“Người nhà của bà ấy đâu?” Sơ Nhất hỏi.
“Người nhà của bà ấy…đều không có ở đây.” Kiều An Sâm mím môi, giải thích.
“Con của bà ấy là cảnh sát, trước kia làm việc thường xuyên liên lạc với anh, về sau phụ trách một vụ án, anh ấy…”Nói đến đây Kiều An Sâm cụp mắt, giọng điệu không còn lưu loát.
“Đối phương là người rối loạn nhân cách chống đối xã hội, sau khi ra tù bèn tìm cách trả thù anh ấy, tàn nhẫn sát hại cả nhà anh ấy.”
“Chỉ còn lại mẹ anh ấy, bởi vì không ở chung nên may mắn thoát nạn.”
“Nhưng mà sống sót như vậy, có lẽ còn đau khổ hơn.”
Sơ Nhất nãy giờ vẫn trầm mặc, rất lâu không nói chữ nào, cuối cùng Kiều An Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, lên tiếng.
“Sắp hết thời gian anh xin nghỉ rồi, anh quay lại làm đây, em…” Anh do dự, cuối cùng nói ra một câu.
“Về nhà sớm một chút.”
Vài ngày qua, căn phòng không có bất kỳ thay đổi gì, từ trước đến nay Kiều An Sâm là một người thích sạch sẽ, so với lúc cô ở thậm chí còn sạch hơn, trên bàn không còn thấy được túi đồ ăn vặt, khăn giấy, chai nước rỗng nữa.
Sơ Nhất tìm thấy bút vẽ trong ngăn tủ, sau khi cầm cây bút, cô dạo qua căn phòng một lần.
Cô tự hỏi bản thân còn cần cái gì nữa không, miễn cho lần sau lại mất công chạy đến, nhưng khi nhìn thấy chồng quần áo bẩn ngoài sân thượng, trong đầu lại không nghĩ được gì nữa.
Mấy ngày nay…anh sống không tốt cho lắm.
Sơ Nhất nhớ đến khuôn mặt tiều tụy của Kiều An Sâm, không hiểu sao lại có chút xúc động muốn tha thứ cho anh.
Cũng chỉ là xúc động nhất thời thôi.
Sơ Nhất nghĩ lại tất cả hành động lúc trước của anh, trái tim lại trở nên cứng rắn, cô không chút lưu luyến cầm bút đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên khóa cửa nhà lại.
Vài ngày sau trôi qua rất yên bình, thỉnh thoảng Kiều An Sâm cũng sẽ nhắn tin gọi điện cho cô, mỗi lần đều nói ngắn gọn dăm ba câu, Sơ Nhất ôn hòa trả lời lại, dù sao vẫn nhanh chóng chấm dứt chủ đề.
Ngày thứ sáu, Sơ Nhất ra ngoài mua trái cây về, lúc gần tới nhà thì nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở đó.
Kiều An Sâm cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sườn mặt yên tĩnh, không biết đã đợi từ bao lâu.