Chương 16
Kiều An Sâm ngạc nhiên một chút, lúc nhìn thấy người đàn ông trên bánh, anh bật cười.
“Đay là anh sao?” Anh tỉ mỉ quan sát, ngước mắt lên hỏi Sơ Nhất, đôi mắt sáng long lanh như một đứa trẻ, khiến trái tim cô trở nên mềm mại hơn.
Sơ Nhất gật đầu.
“Đúng vậy! Em phác thảo lại hình vẽ cho thợ làm bánh, có giống anh không?”
“Giống lắm!” Kiều An Sâm nói tiếp, “Trong lòng em, bộ dạng của anh là vậy sao?”
Kiều An Sâm nhìn người đàn ông mặc đồng phục trên bánh kem rồi lại nhìn cô, “Anh nghiêm túc vậy sao?”
Sơ Nhất hỏi lại, “Anh không phát hiện ra sao?”
“Được rồi.” Kiều An Sâm buông tha cho cô.
Hai người thắp nến rồi tắt đèn, Sơ Nhất giục Kiều An Sâm cầu nguyện, anh nhắm mắt lại một chút rồi lại mở mắt ra.
Dưới ánh nến, gương mặt anh được nhuộm lên một tầng ánh sáng ấm áp, Kiều An Sâm nhìn cô, ánh mắt trở nên ấm áp.
“Đây là ước nguyện đầu tiên của anh khi trưởng thành.”
“Cảm ơn em, Sơ Nhất.”
Bánh kem rất ngon, ngọt mà không ngấy, có mùi sữa thoang thoảng, ngay cả người không thích ăn đồ ngọt như Kiều An Sâm ăn hết một miếng.
Sơ Nhất cất phần bánh còn thừa vào tủ lạnh, chiều mai cô muốn uống trà với bánh.
Tối qua Kiều An Sâm không ngủ ngon, điều kiện ở nông thôn có hạn, giường chiếu ẩm mốc, trời còn chưa sáng anh đã thức dậy.
Vừa nãy uống một ít rượu nên bây giờ đầu hơi đau, anh day day mắt.
Sơ Nhất đóng cửa tủ lạnh, thấy anh như vậy, cô nói.
“Anh đi tắm trước đi, em thu dọn bát đĩa và mấy thứ khác đã.”
Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên.
“Vậy em đừng làm muộn quá, bát đĩa để đó mai rửa cũng được.”
“Được rồi, anh mau đi đi.”
Sơ Nhất thu dọn phòng bếp và bàn ăn, cô đoán, có lẽ Kiều An Sâm đã tắm rửa xong rồi, cô giấu món quà đã chuẩn bị ở sau lưng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Bên trong phòng hơi tối, Kiều An Sâm đang ngủ say ở trên giường, dường như vô cùng mệt mỏi.
Sơ Nhất thất vọng cắn môi dưới.
Cô đẩy cửa đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đem món quà trong tay đặt ở trên nóc tủ bên cạnh giường.
Khi Kiều An Sâm tỉnh lại, mặt trời đã chiếu lên sân thượng, cơn buồn ngủ dần tan biến.
Ký ức ngày hôm qua chợt hiện lên, Kiều An Sâm nghiêng đầu, Sơ Nhất vẫn đang ngủ say, anh nhìn cô một lát rồi vén chăn rời giường.
Lúc đeo dép, ánh mắt đã bị hộp quà màu tím trên tủ thu hút, Kiều An Sâm cầm lên xem, trên hộp quà dán một tờ giấy kèm theo dòng ghi chú.
Là chữ của Sơ Nhất.
Kiều tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.
Đằng sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Khóe môi Kiều An Sâm cong lên, anh tháo nơ hình con bướm ra.
Nắp hộp quà được mở ra, bên trong là một quyển sổ nhỏ, anh tò mò cầm lên xem, trang bìa vàng nhạt được trang trí bởi nhiều hình vẽ và dòng chữ.
[ Nhật ký trưởng thành của Kiều tiên sinh]
Tác giả: Sơ Nhất.
Đằng sau là một hình trái tim nhỏ.
Kiều An Sâm mỉm cười, anh mở ra xem, bức tranh thứ nhất là vẽ một đứa bé mấy tháng tuổi, rất hoạt bát đáng yêu
Có một dòng chữ tường thuật lại tấm hình, chắc là tác giả viết.
(Wow, đáng yêu quá!!!) Kèm theo icon ánh mắt sáng lấp lánh
Lật thêm vài trang nữa là hình ảnh cậu bé ba tuổi, mặc áo phông và quần yếm, cậu bé rất đáng yêu nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm túc.
(Kiều tiên sinh trời sinh đã nghiêm túc rồi ~)
Lúc mẫu giáo được thầy cô khen thưởng, trên tay cầm một bó hoa hồng và giấy khen, nhưng không hề có nụ cười nào trên môi.
Trường tiểu học được thay thế bằng đồng phục học sinh, trên lưng đeo một chiếc cặp sách, đeo khăn quàng đỏ, lông mi rất dài, đôi sắt to và sáng, môi hồng răng trắng.
Lúc học cấp hai, anh rất tuấn tú, một tay nhét trong túi quần, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, cao hơn ngày xưa rất nhiều.
Đến khi học cấp ba thì ngũ quan càng trở nên tinh xảo, tổng cộng có bốn bức hình, lúc chơi bóng rổ, lúc nhảy lên ném bóng vào rổ, phô bày những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, lúc này lời tường thuật của tác giả đã trở nên vô cùng kích động.
(Aaaaaaaaaa!!! Kiều tiên sinh đẹp trai quá đi mất!) đằng sau dòng chữ nhỏ còn vẽ một hình vẽ nhỏ.
Một người bị mũi tên tình yêu bắn trúng, lấy tay che ngực ngã xuống đất.
Kiều An Sâm quay đầu nhìn Sơ Nhất vẫn còn đang ngủ say, anh cười lắc đầu.
Sau đó là khoảng thời gian học đại học, học thạc sĩ, lúc đi làm, hai năm gần đây anh không chụp ảnh, hình ảnh cuối cùng là ảnh mà anh đã trở thành công tố viên.
Đó là lần đầu tiên anh phụ trách một vụ án có sức ảnh hưởng lớn, cuối cùng nghi phạm đã bị kết án.
Ngày đó, ở cửa tòa án, một người đồng nghiệp đã chụp cho anh một tấm hình.
Sơ Nhất vẽ rất đẹp, rất giống ảnh thật, hơn nữa cảnh vật được vẽ rất sinh động.
Trên bậc thang của tòa án, một công tố viên mặc đồng phục chỉnh tề, đứng thẳng lưng, trong ngực ôm một tập tài liệu, ngón tay cái giơ lên.
Sau lưng là bây trời bao la xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh phủ khắp bức tranh.
Kiều An Sâm nhìn lại hình ảnh quen thuộc mà xa lạ kia, trong ngực anh dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được loại cảm xúc phức tạp này.
….
Lúc Sơ Nhất thức dậy, Kiều An Sâm đã rời khỏi phòng, cô bật dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nhìn tủ ở bên cạnh giường.
Cuốn sổ đã biến mất, Sơ Nhất ngạc nhiên, cô nhanh chóng xuống giường.
Trong phòng khách tràn ngập mùi thơm của cà phê, Kiều An Sâm đang xay cà phê, anh cầm ly lấy bột cà phê ra.
“Mới sáng ra đã uống cà phê rồi.” Sơ Nhất xoa xoa đầu, vừa mới dậy nên giọng mũi hơi nặng, nghe giống như làm nũng.
“Vừa đúng lúc muốn uống.” Kiều An Sâm quay đầu nói, sau đó chỉ vào lò vi sóng bên cạnh.
“Sữa nóng cho em.”
Sơ Nhất lấy ly thủy tinh rót tám phần sữa bò vào cốc.
Giống như Kiều An Sâm, Sơ Nhất cầm ly sữa đứng dựa vào bàn, nhâm nhi tận hưởng ly sữa.
Hai cùng nhau trải qua buổi sáng, kề vai sát cánh uống đồ uống của mình, cùng ngắm ánh mặt trời xuyên qua lớp kính cửa sổ.
“Tốt quá!” Sơ Nhất cảm khái, Kiều An Sâm quay đầu nhìn cô.
“Làm sao vậy?”
“Em cảm thấy, chúng ta ở cạnh nhau như vậy thật tốt.”
Kiều An Sâm mỉm cười, “Đúng rồi, quà sinh nhật của em anh đã nhận được.”
“Hả?” Sơ Nhất mở to mắt nhìn anh, có chút chờ mong, lại có chút xấu hổ.
“Anh rất thích nó.” Kiều An Sâm nói.
“Vậy là tốt rồi.” Sơ Nhất cười vui vẻ, hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Thật ra, nói là nghỉ lễ nhưng Kiều An Sâm vẫn mang công việc về nhà, vụ án trong viện kiểm sát không bao giờ hết, những vụ án nghiêm trọng, bình thường phải mất mấy tháng mới hoàn thành, hơn nữa, hầu như mỗi tuần đều có vụ án mới.
Trong phòng làm việc của anh, hồ sơ vụ án chất đống hơn nửa mặt bàn, cho dù đang nghỉ lễ, anh cũng sẽ ở trong thư phòng xem các tài liệu có liên quan đến vụ án.
Cuộc sống như vậy là quá sức tưởng tượng với Sơ Nhất, nhưng có lẽ Kiều An Sâm đã quen, anh không hề phàn nàn gì hết.
Đối với anh mà nói, xử lí các vụ án cũng giống như lúc ăn cơm, so với việc dạo phố xem phim, anh sẽ tình nguyện ở trong thư phòng xem thêm mấy vụ án nữa.
Suy nghĩ của hai người quả thực khác nhau một trời một vực.
Bây giờ Sơ Nhất cũng không ép anh làm gì nữa, cô giống như chiến binh đã bị đánh bại bởi vô số con rồng xấu xa, sau khi mình đầy thương tích, cuối cùng cũng quen dần với điều đó.
Hôm nay, hai người lại cùng nhau ăn cơm tối, thời gian trôi qua yên bình lại ấm áp, Sơ Nhất cảm thấy, cuộc sống đơn giản như vậy cũng rất tốt.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ, Trình Lật cập nhập trạng thái mới, là ảnh chụp của cô ấy và bạn trai ở Châu Âu, Sơ Nhất thích ảnh của cô ấy, chưa đến một giây sau, Trình Lật đã gửi tin nhắn.
[ Ngài công tố viên nhà cậu đưa cậu đi chơi những đâu rồi?]
Sơ Nhất nằm trên giường gõ bàn phím.
[Anh ấy nói ngày này ở bên ngoài rất đông người, vì vậy tụi mình không đi đâu cả]
Trình Lật gửi lại cho cô một hàng dài dấu chấm lửng.
Sơ Nhất ngơ ngác đọc tin nhắn, cô tắt điện thoại di động, lăn qua lăn lại trên giường.
Kiều An Sâm tắm rửa đi ra thì thấy được một màn này.
Cô gái đang cầm điện thoại di động, tay đặt trước ngực, khuôn mặt đáng thương, tuyệt vọng đang nhìn lên trời.
Trong đầu anh lập tức nghĩ ngay đến hình vẽ mà Sơ Nhất vẽ lúc trước.
Hình ảnh bị mũi tên tình yêu bắn trúng.
….Có chút đáng yêu.
Kiều An Sâm lau tóc rồi đi qua.
“Anh tắm xong rồi…” Mí mắt Sơ Nhất giật giật, lúc anh đến gần thì trợn tròn mắt, Kiều Sâm ừ một tiếng, nhìn về phía cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“….Ngẩn người.”
Vẻ mặt Kiều An Sâm có chút khó hiểu, sau đó lại gật đầu.
Mỗi người đều có sở thích và thói quen khác nhau, có lẽ ngẩn người cũng là một sở thích, anh nghĩ vậy.
Kiều An Sâm nằm lên giường, vừa mới lật vài trang sách, người bên cạnh cũng đã trở mình năm sáu lần, anh nghiêng đầu qua.
“Không ngủ được à?”
“….” Sơ Nhất im lặng nhìn anh.
Cô cũng không biết nguyên nhân tại sao, có thể là do câu hỏi ngẫu nhiên của Trình Lật, cũng có thể là do dì cả đã đến, tâm trạng không hiểu sao mà trở nên sa sút, làm chuyện gì cũng không chú tâm, ngay cả bộ phim truyền hình và truyện tranh ưa thích cũng bị phân tâm.
Kiều An Sâm đợi một lúc không thấy cô đáp lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ, anh đặt quyển sách trong tay xuống, sau đó tháo kính ra.
“Nếu đã như vậy, không bằng làm chuyện khác.”
“Chuyện gì cơ?” Sơ Nhất sững sờ, người trước mặt phủ xuống, đôi môi mềm mại xen lẫn hơi thở nóng bỏng chạm vào môi cô, Kiều An Sâm đưa tay ra ôm lấy eo cô.
Sơ Nhất có chút buồn bực, nhưng cô vẫn tùy ý để anh hôn, sau đó, nút áo ngủ lần lượt bị cởi ra.
Kiều An Sâm rời khỏi môi của cô, hôn xuống dưới, tóc anh vẫn còn ẩm ướt, cọ qua cằm và xương quai xanh cô, rất ngứa.
Sơ Nhất không nhúc nhích, sững sờ nhìn bầu không khí trước mặt, khẽ thở ra.