Chương 15
Bởi vì lúc nhỏ cô đáng yêu, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen như ngọc lưu ly, tính tình dịu dàng, hào phóng, tốt bụng, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn.
Vẻ bề ngoài và tính cách này theo cô lớn lên, đến giờ cũng không thay đổi, rất nhiều chuyện người khác không chịu được nhưng cô lại chịu được.
Lúc học đại học, ký túc xá của bọn họ có sáu người, Trình Lật là người mới, khi đó mọi người đã biết về nhau.
Họ vừa từ trường cấp ba lên thành phố học tập, các cô gái mặc quần áo đơn giản, tóc đen thẳng tự nhiên, đến khi Trình Lật mở cửa ra, váy ngắn giày cao gót, tóc xoăn sóng lớn, kẻ mắt trang điểm, hương nước hoa thơm ngát.
Quan trọng hơn là, bên cạnh có một chàng trai kéo vali giúp cô ấy.
Hình ảnh này ăn sâu vào tâm trí của các cô gái, khai giảng không bao lâu, các chàng trai xung quanh Trình Lật thay đổi liên tục, cô ấy luôn luôn sống ở bên ngoài, các cô gái trong ký túc xá hiếm khi chơi với cô ấy.
Ấn tượng ban đầu đã không tốt thì rất khó thay đổi, về sau có một sự cố khác xảy ra, một cô gái ở trong ký túc xá đột nhiên tỏ tình với Trình Lật, lần này mối quan hệ giữa hai bên lập tức đóng băng, những người khác cũng bắt đầu cô lập cô ấy.
Giờ ăn chung thì làm ngơ, bữa sáng thì không có phần của cô ấy, lúc nói chuyện phiếm nhìn thấy cô ấy thì im lặng.
Dường như hai bên đang chiến tranh lạnh.
Nhưng hình như Trình Lật không hề để ý, cô ấy vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một nữ hoàng.
Chỉ có Sơ Nhất nói chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng còn nhắc nhở cô ấy.
Ngày mai phải đi học, đừng đi trễ.
Hôm nay có bài tập.
Nhà trường sẽ cắt nước và điện vào buổi tối, nhớ chuẩn bị cho tốt.
Sơ Nhất thích ở ký túc xá, mọi người đối xử với cô rất tốt, giống như đối với em gái của họ, có thể do dáng người của Sơ Nhất nhỏ nhắn nên được lòng mọi người.
Vào một buổi tối vắng người, mối quan hệ của cô và Trình Lật thay đổi, Sơ Nhất cảm thấy mệt nên xin phép nghỉ trong ký túc xá, lúc đó chỉ có một mình cô, sau đó Trình Lật bước vào, dường như cô ấy không phát hiện ra trong phòng có người, vừa mới vào liền nằm sấp trên giường của mình khóc rất to.
Sơ Nhất đang ngủ thì bị tiếng khóc của cô ấy đánh thức, cô lén lút thò đầu ra nhìn, do dự một lúc rồi cẩn thận đưa giấy cho cô ấy.
“Đừng khóc nữa.”
Trình Lật ngừng khóc, cô nhận lấy giấy trong tay Sơ Nhất lau nước mắt.
Ngày đó Sơ Nhất mới biết nguyên nhân, hóa ra là Trình Lật và bạn trai ba năm của cô ấy chia tay, thật ra hai người vẫn luôn chiến tranh lạnh, những chàng trai kia đều là Trình Lật cố ý chọc giận anh ta, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như này.
Sau lần đó, Trình Lật thường xuyên chơi đùa cùng với cô, những người khác trong ký túc xá đều phản đối, thậm chí còn tức giận với Sơ Nhất, trong đó, người bị từ chối kia lại phản ứng gay gắt nhất, còn nói sẽ tuyệt giao với cô.
Sơ Nhất cũng không tức giận, lúc đi học vẫn giữ chỗ cho bọn họ, lúc tan học thì vội vàng hâm nóng lại tình cảm, lúc kiểm tra còn giúp đỡ họ.
Không ai có thể giận cô lâu.
Hơn nữa cô rất tốt bụng, không thù dai, trong lớp có một vài nữ sinh hiểu lầm cô, nhưng từ khi biết được sự thật lại đến xin lỗi cô.
Sơ Nhất rất hay giúp đỡ người khác, khi có ai cần sự giúp đỡ, Sơ Nhất không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Chính bởi vì như vậy, cho dù giận Kiều An Sâm, không lâu sau đó cô sẽ hết giận.
Điều mà Kiều An Sâm phát hiện ra quả là không sai.
Chỉ cần im lặng, qua một thời gian sau cô lại trở lại bình thường.
Thế nhưng anh không hề biết, con giun xéo lắm cũng có lúc quằn.
Vào giữa tháng chín, Kiều An Sâm bắt đầu bận rộn trở lại, hai người lại trở lại trạng thái “bạn cùng phòng” như trước, rất ít khi nói chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng vào ban đêm, Sơ Nhất muốn tâm sự với anh, nhưng Kiều An Sâm vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ mất, công việc hàng ngày khiến anh mất quá nhiều sức lực, vừa nhắm mắt là có thể đi vào giấc ngủ.
Bất giác, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày đang đến gần.
Ngày mùng một tháng mười là ngày vô cùng đặc biệt, ngày đó là ngày sinh nhật của Kiều An Sâm, cũng là ngày Quốc Khánh.
Sinh nhật Kiều An Sâm là Điền Uyển nói cho cô biết, sau khi nghe xong Sơ Nhật còn cảm thấy ngạc nhiên một chút, hơn nữa còn cảm thấy buồn cười.
Không ngờ lại có người là sinh vào ngày quốc khánh, khi quốc kỳ bay lên, tiếng pháo mừng vang lên, nghi thức duyệt binh từ từ tiến hành, các loại vũ khí tiên tiến diễu hành trước mặt tất cả mọi người để chúc mừng.
Một người có ngày sinh nhật trùng với ngày Quốc khánh sẽ có cảm giác như nào đây?
Thờ ơ, quen thuộc, hay là vinh dự?
Sơ Nhất khẳng định Kiều An Sâm là người thứ nhất.
Một ngày trước ngày quốc khánh, ngày làm việc cuối cùng cho kỳ nghỉ dài, Kiều An Sâm đi đến nơi khác công tác nên ngày hôm sau mới trở về.
Anh nói rằng mình sẽ bận đến khuya, không chắc chắn thời gian về, nơi này lại ở vùng núi xa xôi, phải lái xe mất ba hoặc bốn tiếng mới về đến nhà.
Sơ Nhất là một cô gái hiểu chuyện, mặc dù Kiều An Sâm khiến cô buồn nhiều lần, nhưng Sơ Nhất cảm thấy, cô nên quan tâm đến ngày đặc biệt của anh.
Ngày hôm sau, cô dậy từ sáng sớm quét dọn phòng, toàn bộ nhà bếp lẫn phòng khách đều sạch sẽ ngăn nắp, bầu không khí trở nên trong sạch mát mẻ.
Tiếp đó, Sơ Nhất đi đến siêu thị gần đó mua đồ.
Bò bít tết, rượu vang đỏ, nến, và một số đồ trang trí…vân vân.
Đẩy xe chọn mua cả buổi, Sơ Nhất cũng đã tìm đủ những thứ cần mua, cuối cùng là món quan trọng nhất hôm nay.
Bánh kem!
Sơ Nhất ghé vào tủ kính thủy tinh, cẩn thận lựa chọn, phía dưới có đủ loại bánh kem, vừa ngon miệng lại vừa đẹp mắt.
Cô chọn một lúc lâu, sau đó ngước lên nhìn nhân viên, chớp mắt nói.
“Cái bánh kem này….có thể làm theo yêu cầu được hay không?”
Sơ Nhất phác họa lại hình vẽ cho nhân viên bán hàng, khi người làm bánh nói có thể làm được, lúc ấy Sơ Nhất mới yên tâm đưa tiền cọc, để lại địa chỉ chờ người giao hàng giao tới nhà.
Về tới nhà đã là xế chiều, trước tiên cô đem miếng bò bít-tết đi ướp gia vị, sau đó bắt đầu trang trí phòng khách.
Băng rôn chúc mừng sinh nhật, ruy băng nhiều màu sắc treo đầy nhà.
Phòng khách lạnh lẽo đột nhiên thay đổi diện mạo, trở nên ấm áp và đáng yêu hơn.
Sơ Nhất kéo rèm cửa, thắp sáng bóng đèn hình ngôi sao bên cạnh, ánh sáng vàng ấm áp tỏa sáng khắp căn phòng, tăng thêm một chút vẻ đẹp mơ mộng.
Cô hài lòng vỗ tay, sau đó đi vào phòng bếp, đeo tạp dề lên người.
Lúc chạng vạng tối, nhân viên giao hàng đúng giờ gọi điện thoại cho cô, Sơ Nhất ra ngoài lấy bánh kem.
Cô cẩn thận từng chút một mở hộp ra xem.
Bánh kem hình tròn một tầng, lớp kem lót màu xanh da trời, phía trên có rất nhiều hình vẽ những tập hồ sơ nhỏ, bao quanh bánh là đường viền hoa màu trắng.
Ở chính giữa là một người đàn ông đang mặc đồng phục, mặt mày rất nghiêm túc.
Sơ Nhất bật cười.
Giống y như nhìn thấy người nào đó đang đứng trước mặt cô vậy.
Ừm…cô nhìn hình vẽ trên bánh kem, cảm thấy người trên bánh đáng yêu hơn một chút.
Tám giờ tối.
Thang máy mở ra, Kiều An Sâm bước ra ngoài, vừa day trán vừa nhập khóa vân tay.
Sau một buổi làm việc bận rộn, sau một trận lắc lư liên tục ở trên xe, lúc về đến nhà trời đã tối đen, Kiều An Sâm có chút mệt mỏi.
“Tinh” một tiếng, cửa mở ra, anh đẩy cửa đi vào, hình ảnh phía trước khiến anh sửng sốt.
Phòng khách quen thuộc được trang trí theo phong cách lễ hội, ánh đèn sáng lấp lánh, ánh mắt anh liếc nhìn những hình dán mặt cười chúc mừng sinh nhật.
Suýt chút nữa thì quên mất, hôm nay là ngày sinh nhật của anh.
Một loại cảm giác nói không nên lời dâng lên, Kiều An Sâm cúi đầu đổi giày, cởi áo khoác, bước vào nhà.
Trong phòng ăn, Sơ Nhất đang ngồi đợi anh, trên mặt thấp thoáng ý cười, ánh mắt anh nhìn về phía bàn ăn.
Chỗ đó bày một số món Tây.
Bò bít-tết, mì Ý, rượu vang đỏ, hoa quả, dao nĩa sắp xếp gọn gàng.
Nhờ những thứ này mà buổi tối hôm nay đặc biệt hơn rất nhiều.
“Anh về rồi à.” Sơ Nhất đứng dậy, Kiều An Sâm ừ một tiếng rồi kéo ghế ra.
“Đây là….” Anh nhìn một bàn đồ ăn trước mặt.
“Hôm nay là sinh nhật anh.” Sơ Nhất vui vẻ nói, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Kiều An Sâm chăm chú nhìn cô, khẽ nhỏ.
“Cảm ơn em.”
“Mau ăn đi, chắc anh đang đói bụng, đây là lần đầu tiên em làm, anh nếm thử tay nghề của em xem sao.” Sơ Nhất đẩy bát đĩa trên bàn về hướng anh, Kiều An Sâm gật đầu, anh cầm lấy dao nĩa bên cạnh.
Anh cắt một miếng bò bít-tết, Sơ Nhất mong chờ nhìn anh.
“Anh thấy sao?” Sơ Nhất hỏi.
Kiều An Sâm đột nhiên nhíu mày.
“…Hơi sống.”
“…Không phải chứ.” Sơ Nhất cắt một miếng của mình nếm thử, cô cẩn thận cảm nhận lại mùi vị trong miệng.
“Đâu có sống, vừa chín, rất mềm.”
“Miếng thịt này còn đỏ, hơn nữa vẫn còn tơ máu.” Kiều An Sâm chỉ vào vết cắt của miếng bít tết, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Sơ Nhất: “…..Cái này là medium rare.”
“Anh thích ăn đồ chín.” Kiều An Sam nghiêm túc nói, anh nhìn xung quanh một lượt rồi đứng lên.
“Anh sẽ làm nóng nó lại một lần nữa.”
“…..”
Được thôi.
Bầu không khí lãng mạn không còn sót lại thứ gì.
Sơ Nhất trơ mắt nhìn Kiều An Sâm bưng đĩa bít-tết kia đi vào phòng bếp, bỏ dầu và đặt miếng thịt xuống chảo, không lâu sau,tiếng xèo xèo vang lên, không khí tỏa ra mùi thịt chín.
Chờ đến khi Kiều An Sâm làm nóng trở lại đã trôi qua mấy phút.
Anh đem đĩa bít-tết trong tay xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống.
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Kiều An Sâm cầm dao nĩa cắt một miếng ra nếm thử, anh gật đầu hài lòng, Sơ Nhất thấy vậy, khóe miệng giật giật, cười không nổi.
“…Anh vui là được rồi.”