Chương 10
Vào dịp tết trung thu, hai người quay về nhà bố mẹ Kiều An Sâm ăn cơm.
Hiếm khi anh có được ba ngày nghỉ, sau khi ăn tối xong, hai người sẽ ngủ lại đây.
Căn phòng trước kia của Kiều An Sâm có hơi cũ, tràn đầy dấu vết của thời gian, bàn học ở trong góc tràn đầy những vết xước, trên tường có dán một tấm áp-phích bóng rổ đã phai màu, vở ghi chép trên tủ đã có chút ố vàng.
Giường ngủ là một chiếc giường đơn một mét hai, bên trên có trải ga kẻ ô vuông, giống như trong ký túc xá của sinh viên, Sơ Nhất mở cửa phòng ra, cô nhìn thấy một sân bóng rổ đằng sau tán là tươi tốt.
“Trước kia anh rất thích chơi bóng rổ hả?” Sơ Nhất hỏi, Kiều An Sâm theo hướng cô nhìn ra bên ngoài, “Đúng vậy, lúc còn đi học cũng thường hay chơi.”
“Lúc đi học có phải mỗi ngày anh đều chỉ đọc sách, học bài hay không vậy?” Sơ Nhất nghe anh nói vậy lòng hiếu kỳ bắt đầu nổi lên.
Cô cảm thấy, dựa vào tính cách Kiều An Sâm, cô có thể tượng tượng ra cuộc sống trong trường học của anh.
“Lúc đi học không học bài thì làm gì?”
“Ừm… còn rất nhiều chuyện khác nữa, ví dụ như lén lút đọc tiểu thuyết, nói chuyện, chơi đùa, kỳ nghỉ thì cùng bạn bè đi ăn đi hát hò gì gì đó…vân vân.”
“Lúc còn đi học em như vậy sao?” Kiều An Sâm hoài nghi nhìn cô, Sơ Nhất phản bác.
“Đây mới là cuộc sống bình trường trong trường, đa số mọi người đều như vậy.”
“Vậy à, anh không có.” Kiều An Sâm nói, “Những hoạt động lãng phí thời gian như vậy, anh sẽ không làm.”
“…”
Cuộc trò chấm dứt, Sơ Nhất buồn chán nhìn xung quanh căn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ của của Điền Uyển.
“Con có muốn đi dạo quanh đây không?” Bà hỏi Sơ Nhất, trong mắt còn mang theo ý cười, vẻ mặt thân thiết lại hòa nhã.
“Mỗi lần tới đây con đều ăn một bữa cơm rồi về, vẫn chưa tham quan xung quanh, hay là để cho thằng nhóc kia dẫn con đi, lúc về cũng đúng giờ ăn cơm.”
Nói xong, Điền Uyển nhìn về phía Kiều An Sâm.
“Con dẫn Sơ Nhất đi dạo xung quanh đi, nhớ chú ý an toàn.”
Hai người đi ra khỏi nhà, buổi chiều nhiệt độ vẫn còn khá cao, bên ngoài trời nắng nóng, Sơ Nhất mặc một cái váy yếm hoa nhỏ, đeo một đôi sandal.
Kiều An Sâm cầm theo một cái ô, Sơ Nhất rất sợ phơi nắng, ngay cả ánh nắng chiều tà, cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Vì vấn đề độ rộng của chiếc ô cho nên Sơ Nhất phải khoác tay Kiều An Sâm, nó khiến hai người thân mật hơn.
Đương nhiên! Nếu không phải vì nguyên nhân này, cô tuyệt đối không chủ động đến gần anh.
Quang cảnh bên trong tiểu khu này khá đẹp, có sân bóng rổ, bể bơi, đường đi rợp bóng
cây, xung quanh có rất loại nhiều hoa, những cánh hoa đầy màu sắc đung đưa trong gió.
Sơ Nhất và Kiều An Sâm chầm chậm bước đi, khi vừa tới sân bóng rổ, một cô gái mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện.
Mái tóc dài bồng bềnh, thanh tú xinh đẹp, trên người đeo một cái túi xách nhỏ, đi đôi giày vải màu trắng, là kiểu đơn thuần của nữ sinh trong trường.
Sơ Nhất chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, không ngờ đối phương lại nhìn chằm chằm Kiều An Sâm, thậm chí còn đi tới gần chỗ anh.
“Anh An Sâm! Anh về rồi!”
Cô gái kích động kêu lên, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, ánh mắt sáng long lanh.
Sơ Nhất nhìn về phía Kiều An Sâm.
Người đàn ông khẽ gật đầu, bình thản lên tiếng: “Tiểu Vi, đã lâu không gặp.”
“Anh về lúc nào vậy? Người này là…” Cô gái lập tức truy hỏi, sau đó mới nhìn đến Sơ Nhất ở bên cạnh, nét mặt có chút lưỡng lự.
“Cô ấy là vợ anh, Sơ Nhất.” Kiều An Sâm giới thiệu, nhưng anh không nói cho Sơ Nhất biết đối phương là ai, cô gái mặc váy trắng lại tiếp tục nói.
“Đúng rồi, anh An Sâm, nghe nói anh đã kết hôn, em mới về nước, không đến tham dự được, thật ngại quá.”
“Không sao, người thân có mặt là được rồi.” Kiều An Sâm tỏ vẻ thông cảm, Sơ Nhất nhìn cố nén cười khi thấy gương mặt lúng túng của đối phương.
“Anh hiếm khi về nhà, hay là qua nhà em ngồi một chút đi, mẹ em nhìn thấy anh sẽ rất vui.” Cô gái váy trắng che giấu sự mất mát, Kiều An Sâm từ chối.
“Không được rồi, anh muốn đi dạo với Sơ Nhất.”
“Nhờ em gửi lời hỏi thăm tới dì giúp anh.”
“Được ạ.” Vẻ mặt cô gái tràn đầy thất vọng, nhanh chóng liếc nhìn Sơ Nhất, ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người Kiều An Sâm.
“Anh An Sâm, em đi trước đây, lần sau gặp.”
“Ừ.” Kiều An Sâm gật đầu, nắm tay Sơ Nhất đi về phía trước, khi đã cách nơi đó một khoảng xa, dường như cô vẫn còn cảm nhận được ánh mắt từ phía sau.
Đi dạo một lúc lâu, hai người nhanh chóng quay về, Sơ Nhất không nghe thấy Kiều An Sâm nói chuyện, cô giống như không để ý tới hỏi anh.
“Người vừa nãy là ai vậy?”
“Một người sống cùng tiểu khu.” Vừa đến trạm bảo vệ, Kiều An Sâm gật đầu chào hỏi với người bảo vệ ở bên trong, nghe thấy cô hỏi vậy thì trả lời.
Sơ Nhất nhớ tới bộ dạng của cô gái kia, không giống với người sống cùng một tiểu khu.
Cô nheo mắt nhìn Kiều An Sâm.
“Người ta còn gọi anh là anh An Sâm cơ.” Cô thậm chí còn gọi thẳng tên của anh.
“Cô ấy nhỏ tuổi hơn anh.” Kiều An Sâm trả lời.
Sơ Nhất nghẹn họng, cô im lặng một lát, không nhịn được hỏi.
“Hình như hai người rất thân?”
Kiều An Sâm nhíu mày suy nghĩ, “Anh và mẹ của cô ấy biết nhau.”
“??? Hả?”
“Mẹ của cô ấy sống một mình, lúc còn đi học, thỉnh thoảng anh sẽ giúp bà thay bóng đèn, vòi nước các thứ.”
“… Ra vậy.” Sơ Nhất nói, “Không ngờ anh biết quan tâm người khác như vậy.”
“Chỉ thuận tay mà thôi.” Kiều An Sâm cầm chiếc ô nghiêng sang một bên, tránh ánh nắng mặt trời không chiếu vào người cô.
Trường cấp hai Kiều An Sâm học ở ngay gần đó, hai người vừa mới đi qua vài phút, mấy đứa nhỏ đều đã ra về, sân trường vắng vẻ, người bảo vệ trước cổng bảo họ xuất trình chứng minh thư mới cho vào trường.
Anh không muốn đi nhưng Sơ Nhất lại nhất quyết đòi đến xem, Kiều An Sâm thực sự không nhớ gì quãng thời gian đi học, ngay cả vị trí của lớp học chỉ nhớ mơ hồ.
Nói một cách thẳng thắn, trong đầu anh chỉ nhớ một vài sự kiện lớn, dù sao thời đi học của anh hết sức nhàm chán.
Tuy nhiên, những việc xảy ra gần đây lại luôn nằm trong tâm trí của anh, tất cả đều liên quan tới Sơ Nhất.
Có lẽ những trải nghiệm đó hoàn toàn mới lạ so với cuộc sống trước đây của anh.
Lần đầu tiên dỗ dành con gái, lần đầu tiên biết nam và nữ lại khác nhau nhiều như vậy.
Do không có ký ức gì về ngôi trường này, cả hai nhanh chóng đi dạo quanh trường một vòng rồi quay về, trên đường đi, Sơ Nhất bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Kiều An Sâm, lúc đi học có người nào theo đuổi anh không?”
Kiều An Sâm trả lời, “Có nhận được một vài bức thư tình.”
“Hả? Sau đó thì sao?” Sơ Nhất rất hứng thú với chủ đề này, trong đầu cô không ngừng tưởng tượng, anh sẽ trả lại giống như mấy nam chính trong phim thần tượng, hay là trực tiếp ném vào thùng rác đây?
Sơ Nhất cảm thấy khả năng đầu lớn hơn một chút.
“Anh sẽ trả lại, sau đó xin lỗi đối phương.”
“…Chỉ vậy thôi sao?” Sơ Nhất thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Ngộ nhỡ người ta không từ bỏ, mỗi ngày đều đứng chặn ở lớp học anh thì sao?”
Kiều An Sâm im lặng, sau đó trả lời.
“Nếu gặp phải tình huống này, anh sẽ báo cáo lại cho giáo viên.”
“….” Sơ Nhất muốn nhịn cười nhưng không được, cô bật cười.
“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, cô gái đó thật thê thảm, thích một người lại bị giáo viên bắt đến văn phòng trách mắng, nói không chừng còn bị phạt.”
“Kiều An Sâm, anh quá đáng lắm!” Cuối cùng cô cũng có thể mượn cơ hội này nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
“Với tư cách một người bị hại mà nói, đây chỉ là hành vi tự vệ.” Kiều An Sâm nghiêm túc sửa lại lời cô, Sơ Nhất thông cảm gật đầu.
“Có thể nhìn ra được, anh không chỉ bị như vậy một hai lần.” Nếu không cũng không đến mức gặp giáo viên.
Khi về đến nhà, mặt trời đã lặn, Kiều An Sâm gập ô, nắm lấy tay Sơ Nhất, lúc đến cửa lại gặp phải cô gái mặc váy trắng kia, lần này cô ấy còn cầm một túi hoa quả, đang chuẩn bị gõ cửa, khi nhìn thấy hai người, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Anh An Sâm, hai người về rồi à, trong nhà có một ít lê vàng, mẹ em bảo em mang sang cho mọi người nếm thử.”
“Cảm ơn em.” Kiều An Sâm nhận lấy, chuẩn bị vào nhà, váy trắng vẫn còn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Kiều An Sâm dừng lại, nghi ngờ hỏi.
“Còn chuyện gì nữa sao?”