Chương 1
Lấy hai miếng bánh mì sandwich trong tủ lạnh ra hâm nóng lên, chiên trứng ốp la, bỏ giăm bông vào rồi thuận tiện rót một ly sữa bò, bây giờ đã gần mười rưỡi, cô mới bắt đầu ăn sáng.
Sơ Nhất là họa sĩ truyện tranh, các tác phẩm của cô được đăng theo kỳ trên trang web, được cập nhập mỗi tuần một lần, vì vậy thời gian làm việc khá tự do.
Từ thời tiểu học cô đã bắt đầu học vẽ, phác họa, màu nước, tranh sơn dầu, tất cả đều biết một chút.
Sau khi tiếp xúc với truyện tranh ở trường trung học thì dần mất kiểm soát, không những thích đọc mà còn rất thích vẽ, những chỗ trống trong sách giáo khoa, người khác thì ghi chú còn của cô đều là những bức tranh nhỏ.
Thi đỗ trường cấp ba hoàn toàn nhờ vào kỹ năng vốn có, trường đại học mà cô chọn là một trường nổi tiếng trong thành phố, chuyên ngành dự thi là mỹ thuật hội họa chuyên nghiệp, so với cấp ba, đại học có nhiều thời gian rảnh hơn, vì thế Sơ Nhất mới có nhiều thời gian làm những chuyện bản thân yêu thích.
Lúc năm hai đại học, những truyện tranh trên mạng của cô được biên tập nhìn trúng, thuận lợi ký kết hợp đồng xuất bản, hơn nữa còn thu về số lượng lớn người yêu thích.
Cho đến nay, Weibo của Sơ Nhất đã có hơn trăm nghìn người theo dõi, trang web cũ kia thì càng ngày càng phổ biến hơn.
Thu nhập của cô cũng rất khả quan, vừa tốt nghiệp đại học đã có thể tự mình mua nhà riêng rồi chuyển ra ngoài sống, tới tận bây giờ cũng không cần phải ra ngoài làm việc.
Năm nay cô hai sáu tuổi, được người nhà mai mối nên mới gả cho Kiều An Sâm, hiện tại hai người kết hôn đã được một tháng.
Lúc ba giờ chiều, Sơ Nhất dọn dẹp xong bèn bắt tay vào làm việc, cô có phòng làm việc riêng, lúc cô mới chuyển tới đây, Kiều An Sâm đã thu xếp cho cô.
Thời gian cô tập trung vẽ tranh trôi qua rất nhanh, sắc trời đang tối dần, ánh sáng trong phòng lờ mờ, cô đặt bút trong tay xuống, cầm lấy điện thoại di động.
Trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới.
Kiều An Sâm: [Đên nay anh tăng ca nên không ăn cơm ở nhà.]
Nhiều lần cũng thành quen, Sơ Nhất rũ mắt, ngón tay lướt trên bàn phím, gõ chữ rất nhanh.
Sơ Nhất: [Vâng]
Nhắn tin một lúc, đoạn đối thoại giữa hai người vẫn vậy, không có chủ đề gì mới, phần lớn là Kiều An Sâm thông báo lịch trình cho cô, cô cũng lễ phép trả lời lại.
Gửi tin nhắn xong, Sơ Nhất vươn vai, ba bữa một ngày, Kiều An Sâm đều ở nhà ăn của viện kiểm sát, cô ngửa đầu tựa vào ghế, vô cùng buồn chán nghịch điện thoại.
Ăn cơm tối xong, vào thư phòng vẽ tranh một lúc, khi đồng hồ báo thức báo tám giờ, Sơ Nhất đứng dậy tìm đồ bẩn mang vào phòng tắm giặt.
Ban đêm là thời gian nghỉ ngơi của cô, Sơ Nhất thường hay lên mạng xem video về điêu khắc, các tin nóng trong ngày, xem các video truyện tranh mới, cuộc sống về đêm khá phong phú.
Lúc Kiều An Sâm đẩy của đi vào, Sơ Nhất đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào màn hình TV, trước mặt là một đĩa táo đã bổ sẵn, cô đang cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.
“Anh về rồi.” Nghe được động tĩnh, ánh mắt cô cuối cùng cũng rời khỏi màn hình TV rồi chuyển sang người anh, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn điện.
Kiều An Sâm ừ một tiếng, đổi giày và kéo cà-vạt trên cổ xuống, tiếp đó cởi âu phục trên người ra, tiện tay treo lên giá để áo.
Anh vào phòng bếp rót một cốc nước, ngón tay trắng nõn cầm ly thủy tinh, ngửa đầu uống nước, yết hầu trên chiếc cổ thon dài khẽ chuyển động, có thể thấy xương quai xanh thấp thoáng trong cổ áo sơ mi trắng.
Sơ Nhất nghiêng người nhìn anh, hơi ngẩng mặt lên hỏi, “Hôm nay công việc có tốt không anh?”
“Cũng giống như bình thường.” Trên mặt Kiều An Sâm có hơi ủ rũ, thấp giọng trả lời xong liền đi vào phòng ngủ.
Một lát sau, trong nhà tắm có tiếng nước chảy, thường thì khi trở về anh đều tắm rửa trước, đó cũng là một cách giúp anh giảm bớt mệt mỏi trong người.
Sơ Nhất quay người lại, tiếp tục xem TV.
Kiều An Sâm có rất ít hoạt động giải trí, ít quan tâm đến các sản phẩm điện tử như TV hay điện thoại. Hầu hết thời gian anh đều dành cho công việc, bình thường ở nhà chủ yếu là đọc sách và nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ anh sẽ không động vào điện thoại mà xem vài trang sách rồi đi ngủ, sự tự giác rất cao, điều này làm cho Sơ Nhất rất khâm phục.
Lần đầu tiên ngủ cùng giường với nhau, quả thật Sơ Nhất vô cùng kinh ngạc, thời đại nào rồi vẫn còn có người không nghịch điện thoại trước khi ngủ, so với thói quen thức đêm của cô quả thật là một kỳ tích.
Về sau cô phát hiện, thật ra ban ngày Kiều An Sâm cũng không thường xuyên dùng điện thoại, nếu có thì chủ yếu là trên Kindle.
Mỗi tháng Kiều An Sâm đọc một vài quyển sách, có những quyển sách về pháp lý chuyên nghiệp và một số thứ linh tinh khác, dù sao cũng có rất nhiều tác giả mà Sơ Nhất chưa từng nghe qua.
Cô cảm thấy mình như là người mù chữ vậy.
Theo dõi xong tập phim của ngày hôm nay đã là mười giờ đêm, Sơ Nhất ngáp một cái, tắt TV chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng được thắp sáng bằng một ngọn đèn nhỏ, Kiều An Sâm đang mặc một bộ đồ ngủ kẻ sọc màu xanh đậm dựa vào đầu giường đọc sách.
Trên sống mũi của anh có đeo một chiếc kính, nhã nhặn tuấn tú, không còn sự tỉnh táo nghiêm nghị như ban ngày nữa, mà trông anh rất đỗi dịu dàng.
Sơ Nhất nhìn quyển sách, bìa sách màu đen, toàn bộ đều là tiếng anh, hình như cô không biết một từ nào.
Bài thi tiếng anh cấp sáu ở trường đại học, hình như là cô để trắng.
“Anh đang đọc sách gì vậy?” Sơ Nhất dịch qua, leo lên giường,vén chăn lên rồi chui vào bên cạnh anh nheo mắt hỏi.
“Một quyển sách liên quan đến pháp luật nước ngoài.” Kiều An Sâm đẩy gọng kính trên mặt, ánh mắt không rời khỏi quyển sách.
Sơ Nhất à một tiếng, quay người lấy điện thoại ra nghịch.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cả màn đêm lẫn thời gian đều trở nên yên tĩnh, trong không khí bỗng nhiên vang lên âm thanh lật sách sột soạt, hai người ai nấy đều làm những việc riêng, không ai nói chuyện với ai.
Cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn đều như vậy, bình tĩnh, tự nhiên và tôn trọng lẫn nhau.
Một lúc sau, Kiều An Sâm bảo với cô anh sẽ tắt đèn, căn phòng nháy mắt tối đen, chăn bên cạnh phát ra tiếng động nhỏ, hình như anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Sơ Nhất nhìn thời gian góc bên trái màn hình điện thoại, 11:30.
Anh đi ngủ sớm hơn so với thường ngày, chắc hôm nay làm việc rất mệt mỏi.
Ánh sáng điện thoại rất tối, là Sơ Nhất cố ý điều chỉnh độ sáng, cô nhìn màn hình một lúc, rất nhanh liền tập trung lại.
Hôn nhân có lẽ chính là như vậy, đâu phải mỗi ngày đều phải gắn bó thân mật.
Hôm nay Sơ Nhất thức rất khuya, cuối cùng khi đặt điện thoại lên trên tủ ở đầu giường đã là hai giờ sáng, ánh mắt của cô có chút mệt mỏi nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Cô nhẹ nhàng cử động, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy hình dáng của đối phương, lồng ngực phập phồng rất vững vàng.
Sơ Nhất nằm lại gần đối phương một chút, lúc sắp đụng phải bả vai của Kiều An Sâm thì dừng lại, cô nhắm hai mắt lại buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì trời đã sáng, Sơ Nhất nheo mắt tìm điện thoại, cô tùy tiện nhấn một cái, phía trên hiện mười giờ rưỡi, tắt điện thoại rồi một lần nữa ngã vào cái gối.
Vài giây sau, Sơ Nhất đưa tay ra sờ lên chỗ của người bên cạnh, phía dưới chăn không còn hơi ấm, quả nhiên Kiều An Sâm đã đi làm từ lâu.
Hôm nay Kiều An Sâm vẫn như mọi khi trời tối đen mới trở về, Sơ Nhất chính là muốn cùng anh trò chuyện nhiều hơn một chút, cô rửa sạch đĩa hoa quả, từng quả nho to tròn được rửa sạch bóng.
Kiều An Sâm nhìn thoáng qua, ở trên đĩa vặt hai quả bỏ vào miệng, gật đầu đánh giá.
“Mùi vị không tệ.”
“Hôm nay em cố ý mua đó.” Sơ Nhất nhìn anh cười, vẻ mặt Kiều An Sâm cũng trở nên dịu dàng, anh gật gật đầu, sau đó bước qua cô đi vào trong phòng ngủ.
Sơ Nhất há miệng nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ thở dài, tay nắm chặt đĩa trái cây.
Một mực chờ Kiều An Sâm tắm rửa xong, Sơ Nhất mở máy chiếu ở trong nhà ra, hỏi anh có muốn cùng nhau xem phim không, Kiều An Sâm nhíu mày, không cần nghĩ ngợi gì liền từ chối.
“Anh muốn đọc sách.”
“Vậy à….” Sơ Nhất cúi đầu xuống, tắt máy chiếu.
“Em không xem sao?” Kiều An Sâm vén chăn lên thì động tác bỗng ngừng lại, nghi hoặc quay đầu hỏi cô, Sơ Nhất chớp mắt một cái.
“Em không muốn xem một mình.”
Cô khẽ nhấn mạnh. Kiều An Sâm ồ một tiếng, lấy quyển sách hôm qua ra, đeo kính rồi tiếp tục xem, khuôn mặt rất chăm chú nghiêm túc.
Sơ Nhất: “….”
Bình thường lúc Kiều An Sâm đọc sách cô sẽ không làm phiền, cô lặng lẽ nghịch điện thoại, mỗi một động tác đều rất khẽ.
Hai người nằm cạnh nhau nhưng không hề nóigì với nhau, cô có cảm giác như mình đang ở chung với bạn cùng phòng.
Giống như những lần trước đọc sách xong liền tắt đèn, hôm nay Kiều An Sâm tan làm sớm hơn hôm qua một chút, bây giờ mới có mười một giờ.
“Em còn chưa ngủ à?” Anh nhắm mắt lại khẽ hỏi.
“Em đâu có ngủ sớm như vậy.” Sơ Nhất lẩm bẩm.
“Đừng thức suốt đêm.” Lời nói của anh khá bình thường, Sơ Nhất đã nghe xong cũng không có để ở trong lòng.
Đây gần như là lời nói dành cho những người trẻ tuổi.
Đừng thức suốt đêm.
Nhưng đêm còn rất dài, ai cũng không thể thay đổi thói quen của mình.
Ánh sáng điện thoại yếu ớt, nhưng phần nào có thể xua tan bóng tối trong căn phòng, trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, là mùi của dầu gội đầu và sữa tắm và một mùi thơm khác.
Mùi thơm nhàn nhạt, không khó để ngửi thấy.
Kiều An Sâm nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dạng Sơ Nhất đứng trước mặt anh.
Gần đây trời mưa thường xuyên, mấy bộ áo ngủ của cô đều chưa khô, bởi vậy cô mặc một cái áo T-shirt lớn, khó khăn lắm mới che đến phần đùi, để lộ làn da trắng như tuyết
Yết hầu anh di chuyển lên xuống, đưa tay ra đem người bên cạnh kéo vào trong ngực.
Hành động đột ngột làm Sơ Nhất sửng sốt một chút, tắt điện thoại sau đó nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy?”
Căn phòng tối hoàn toàn, ánh sáng mờ nhạt, thấp thoáng có thể thấy khuân mặt của nhau qua ánh sáng lọt qua rèm cửa ban công, khuôn mặt Kiều An Sầm ép xuống, hai đôi môi dính sát vào nhau.
“Vẫn còn sớm.”
Anh nằm bên cạnh mập mờ nói, bàn tay theo vạt áo dò xét lên trên, Sơ Nhất cũng đã hiểu, xương cổ tay mềm nhũn, điện thoại theo lòng bàn tay mà trượt xuống, cô không kiềm chế được leo lên vai anh.
“Ưm.”Cô buồn bực đáp lại, tùy ý để anh di chuyển.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng vang lên tiếng thở dốc, đường nét trong chăn nhấp nhô, sau một thời gian dài cũng kết thúc, sau đó “Tạch” một tiếng, đèn ngủ đầu giường được bật lên.
Cả hai người đều ra mồ hôi, nằm kề sát nhau, Sơ Nhất nằm trong ngực anh nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là khác bạn cùng phòng, không có người bạn cùng phòng nào làm chuyện này cả.