Chương 7: Thế giới III (IX)
Hai người chơi bóng trong sân tennis.
Mới đầu còn chơi một cách tùy tiện, sau đó hai người lại ngầm tự phân cao thấp, sân bóng vắng hoe chỉ còn tiếng giày di chuyển ma sát mặt đất, tiếng bóng tennis va vào vợt và tiếng thở dốc nhè nhẹ của hai người.
Đột nhiên, người đàn ông chụp lấy quả bóng đánh qua, tiếp đến ném nhanh cho đối phương, thiếu niên đối diện mất cảnh giác sẩy tay, hai tay chống gối điều chỉnh nhịp thở, ngẩng đầu lên mỉm cười trách cứ người đàn ông đang đi qua, “Ông phạm quy.”
Người đàn ông kéo y lên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, đưa chai nước cho y.
Xavier uống hết nước, nhét một viên kẹo vào trong miệng, thả lỏng cơ thể dựa lên lưng ghế, ngân nga một bài hát không biết tên.
“Xavi, sau này cậu muốn làm gì?
Bernard hỏi.
Ánh mắt chứa ý cười của Xavier ẩn giấu dưới cái bóng của vành mũ, “Làm gì hả?” Y ngẫm nghĩ một hồi, rồi phiền não chau mày, nom hơi trẻ con. Cuối cùng y từ bỏ suy nghĩ, hỏi ngược lại, “Vậy ông muốn làm cái gì ấy?”
Bernard sờ đầu y.
Anh nói, tôi muốn có một trang viên rộng lớn, bên trong trồng đầy hoa. Tôi muốn có một đồng cỏ bát ngát, có thể cưỡi ngựa chạy băng băng. Tôi còn muốn sống dưới trời đêm đầy sao lấp lánh, đêm đến về nhà ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hằng tinh.
Còn một câu nữa Bernard thầm giấu trong lòng.
Nhưng điều tôi mong mỏi nhất là khi tôi ngoảnh đầu lại, phát hiện em ở cạnh bên.
Bernard nhìn chăm chú vào đôi mắt của Xavier, bên trong như có trời sao vạn trượng mà lại trong như dòng suối, bên trong có hồn nhiên và mềm mỏng của thiếu niên, song không có đa sầu đa cảm của tuổi niên thiếu. Đôi mắt ấy đang nhìn anh ngờ vực, như không hiểu lời anh nói.
Thương yêu, nhưng lại như che giấu đau khổ trong tâm, Bernard ôm y vào lòng. Nghi hoặc của Xavier càng ngày càng đậm, nan đề không thể giải quyết khiến hàng mày y chau lại, cũng làm y không đẩy cái ôm của người đàn ông.
Tôi không muốn làm gì hết.
Anh nói.
…….
“A Trạch!”
Tạ Hàng chạy qua cười khoác vai y, cực kỳ hào hứng nói với y rằng, “Bọn mình đi chơi game đi!”
“Không được, tôi phải về nhà.” Xavier gỡ tay cậu ta ra.
Ý cười của Tạ Hàng vẫn không giảm, “Về nhà buồn chán biết bao, bọn mình cứ đi chơi game đi, ngày mai cuối tuần mà, hôm nay chơi muộn cũng không sao!”
Xavier nhìn cậu ta, nụ cười hoà nhã nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.
Y đi, không nói câu nào với Tạ Hàng nữa.
Nụ cười của Tạ Hàng dần biến mất. Cậu ta nhìn bóng lưng của y, muốn đuổi theo y nhưng hai chân như đóng đinh tại chỗ, cậu ta nhìn bóng lưng y khuất dần trong ánh mặt trời, tựa một ảnh ảo chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi không bao giờ tái hiện.
Tâm trạng như sắp đánh mất thứ gì đó khiến cậu ta chực rơi nước mắt.
Dọc đường Xavier đi có người chào hỏi y, cũng có người khó xử nhìn y ở góc tối, bọn họ gặp y, sau đó lại lỡ mất như ánh đèn bị bỏ lại phía sau.
Đi đến ngã tư đường, màn hình lớn trên toà cao tầng đưa tin tức Thẩm gia phá sản và gia chủ đương nhiệm bị bắt, Xavier ngẩng đầu nhìn một cái rồi mặc kệ, mặt y không cảm xúc, ánh mắt trống rỗng hờ hững như băng, tựa như lớp caramen tan chảy để lộ bên trong lạnh nhạt nhưng cũng chân thật nhất.
“Ôn Trạch.”
Xavier nghe tiếng quay người, nhìn thấy Lộ Duy đang đi về phía y.
“Sao hôm nay đi nhanh vậy?” Lộ Duy hỏi.
Xavier không đáp, Lộ Duy thấy hình ảnh trong màn hình sau lưng y, bảo, “Cậu thấy rồi nhỉ, chuyện của Thẩm gia.”
Ừ. Xavier hờ hững trả lời một tiếng.
Lộ Duy ngớ ra, cúi đầu nhìn nét mặt y, bỗng lồng ngực như bị cái gì đó chặn lại.
Ngay lúc Xavier mất kiên nhẫn muốn bỏ đi, Lộ Duy chợt mở miệng: “Tớ thích cậu.”
Xavier sững sờ, ngước lên nhìn cậu, im lặng.
Trái tim Lộ Duy đập mạnh, đã qua hồi lâu mà chỉ như trong thoáng chốc, cậu nghe thấy người ấy bảo, tôi biết.
Tôi biết.
Có điều tôi thấy hơi chán rồi.