Chương 66: Vứt bỏ liêm sỉ như những ngày đầu
- Trang Chủ
- Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng - Lăng Tuấn Hạo
- Chương 66: Vứt bỏ liêm sỉ như những ngày đầu
– Tâm Nhi, anh xin lỗi em…
Lúc này, Tâm Nhi ở Nhược gia vẫn cố gắng gồng mình vui vẻ với tất cả mọi người. Bao nhiêu uất ức và đau lòng đều giấu nhẹm đi sau gương mặt ngọt ngào ấy. Bà Nhược mang ra đĩa trái cây lớn, ngồi xuống bên cạnh khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô
– Mẹ chồng con ổn rồi chứ?
– Dạ vâng, bác sĩ cũng nói rằng nay mai sẽ tỉnh lại thôi ạ.
– Như vậy thì tốt quá. Nào, ăn trái cây đi.
Nói rồi bà Nhược đưa cho cô một miếng táo. Tâm Nhi vui vẻ đưa tay đón nhận. Miếng táo vừa cắn được phân nửa thì chuông điện thoại của cô vang lên. Tên danh bạ “em chồng” hiện lên, Tâm Nhi nhanh chóng bắt máy
– Chị nghe!
“Chị hai, mẹ tỉnh dậy rồi!”
– Thật sao? Chị tới ngay đây.
Tắt máy cô đặt miếng táo xuống bàn, đứng dậy vội cầm theo túi xách
– Mẹ chồng con tỉnh lại rồi, con qua viện một chút đây ạ.
– Vậy thì mau lên đi con.
Tạm biệt ông bà Lăng và Hải Khanh rồi rời đi. Tâm Nhi bây giờ không quan tâm đến những lời anh nói. Dẫu sao bà Lăng cũng là mẹ chồng cô, anh có quyền gì mà ngăn cấm không cho cô gặp bà ấy.
Xe cô vừa chạy ra được một lúc thì xe của anh cũng dừng lại ngay cổng lớn Nhược gia. Tuấn Hạo bước xuống xe nhấn chuông liên tục vì sợ cô sẽ giận anh. Bên trong nhà, Hải Khanh khẽ nhíu mày
– Ai lại tới giờ này vậy nhỉ? Còn bấm chuông rất inh ỏi.
– Con ra xem là ai đi, để người làm dọn dẹp trong bếp.
– Dạ vâng.
Hải Khanh bước ra ngoài nhìn ngó bóng dáng người qua khung cửa. Thấy Lăng Tuấn Hạo, Hải Khanh khẽ chau mày mở cửa khó hiểu nhìn anh
– Có chuyện gì sao?
– Tâm Nhi có về nhà không vậy anh hai?
– Ban nãy nó có về nhưng nghe tin bác Lăng tỉnh dậy nên nó chạy tới bệnh viện rồi. Em không ở bệnh viện ư?
– Vậy sao? Em cảm ơn nha. Gửi lời chào của em đến ba mẹ.
– Ơ? Hai đứa có chuyện gì đấy à?
Lăng Tuấn Hạo còn không buồn trả lời Hải Khanh. Anh chạy ra xe phóng luôn tới bệnh viện mặc cho Hải Khanh còn chưa kịp mời vào nhà.
Càng chạy xe anh càng nóng lòng. Đậu xe ngay sảnh bệnh viện, anh thở phào khi thấy xe cô bên cạnh. Tuấn Hạo chạy nhanh lên phòng bệnh của bà Lăng. Vừa đến trước cửa đã phải đứng lại nhìn cô và bà Lăng đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Ông Lăng cũng đang đứng gần đó lẳng lặng dõi theo câu chuyện của bọn họ.
Tâm Nhi cũng chỉ vừa mới tới, cô đau lòng nắm lấy tay bà Lăng. Nước mắt đã lưng tròng nơi khóe mắt, chỉ trực chớp một cái là có thể trào ra thành dòng
– Mẹ làm con thật sự lo lắng đó.
– Mẹ xin lỗi, con vất vả nhiều rồi Tâm Nhi.
– Không sao đâu mẹ, mẹ tỉnh là con vui lắm rồi. Phải mau khỏe lại, có như vậy thì tụi con mới có thể yên tâm.
– Khỏe, phải khỏe chứ…mẹ còn phải khỏe lại để còn bế cháu bồng chắt.
Vừa nói bà vừa cười đùa với cô làm Tâm Nhi ngượng chín cả mặt. Hai bầu má khẽ đỏ lên, cô ngại ngùng tìm chủ đề khác
– Mẹ đói không? Để con xuống dưới sảnh mua cho mẹ chút sữa.
– Được nhưng mua ít thôi…mẹ không thích sữa.
– Không được, mẹ phải ăn uống thật nhiều để mau khỏe lại.
– Rồi, rồi, nghe con hết!
Ông Lăng bước vào với bà, nhìn vợ mình vui vẻ nói chuyện với con dâu như vậy ông lại nảy ra sự ganh tỵ
– Mẹ con chỉ nghe mỗi lời con. Ban nãy, còn nhất định không ăn cơ.
– Ông đang mách lẽo con dâu đấy à.
Tâm Nhi bật cười rồi cũng xin phép ông bà ra ngoài. Cô muốn mua chút sữa và thêm vài thứ cần thiết cho bà Lắng.
Đến cửa cô liền thấy anh, Tâm Nhi nhìn một thoáng quyết định im lặng bước qua anh. Tuấn Hạo biết là cô giận, anh cúi đầu chào ông bà Lăng rồi chạy đuổi theo cô.
Sảnh bệnh viện rộng lớn đông người qua lại. Tuấn Hạo đuổi theo nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp mang xu hướng gấp gáp và vội vã
– Tâm Nhi, anh xin lỗi…là anh không nên…
Cô nhìn tay mình trong tay anh khẽ nhíu mày từ từ rút tay ra, không nói một lời quay lưng bỏ đi. Tuấn Hạo bỗng chốc trong lòng đầy suy sụp. Biết là mình có lỗi nên anh chỉ dám im lặng lẽo đẽo đi theo sau cô.
Tâm Nhi lựa vài đồ dùng cá nhân cần thiết và mua một ly sữa ấm mang lên cho bà. Bà Lăng vừa thấy cô đã vui mừng uống cạn ly sữa ấm
– Mẹ xong rồi nhé.
– Vâng, mẹ là giỏi nhất.
Ông Lăng ngồi một góc bĩu môi nhìn vợ mình. Bản thân đã thấy tội nghiệp mà nhìn cậu con trai bên cạnh lại càng tội nghiệp hơn. Ông khẽ cười đứng dậy nhìn qua Tâm Nhi
– Trễ rồi, tụi con về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây có ba lo cho mẹ là được rồi.
– Vâng, vậy con về trước nha ba mẹ.
– Ừm, về nghỉ ngơi mai còn đi làm nữa con.
Tâm Nhi vâng dạ rời đi, Tuấn Hạo cũng vội vàng cúi đầu chạy theo cô. Cô thật sự không để anh lọt vào tầm mắt. Xuống sảnh, vào xe và phóng đi như không hề quan tâm đến người lẽo đẽo phía sau mình.
Lúc hai chiếc xe dừng lại trước cửa lớn Lăng gia đã thấy rất nhiều xe cảnh sát xung quanh. Tâm Nhi cùng Tuấn Hạo không hiểu chuyện gì, nhanh chóng chạy vào đã thấy cảnh sát trưởng đang làm việc
– Cô Trần Khả Linh, chúng tôi nghi ngờ cô phạm tội giết người và cố ý gây thương tích. Chúng tôi có lệnh bắt giữ, điều tra và yêu cầu cô phối hợp với cơ quan chức năng để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
– Không…tôi không làm…tôi không có làm mà…
Mỹ Nhiên bước lại giao những tấm ảnh của ả cho cảnh sát trưởng. Ánh mắt lành lạnh nhìn ả
– Làm gì thì cũng phải có kết quả. Làm tội ác thì phải tự gánh hậu quả. Lăng gia chúng tôi nhất định truy cứu đến cùng!
Cảnh sát trưởng gật đầu còng ả giải đi. Khả Linh vùng vẫy liên tục hét lớn, kêu gào trong vô vọng. Tâm Nhi và Tuấn Hạo bước vào không khỏi nhíu mày nhìn Mỹ Nhiên
– Cô ta là Trần Khả Linh?
– Vâng, em cũng mới biết thôi. Thật bất ngờ!
Tâm Nhi đứng đó không thể ngờ được cô gái đáng thương đó lại là Trần Khả Linh. Mà ngay cả Lăng Tuấn Hạo cũng không tránh khỏi sự bất ngờ vì sự xuất hiện của ả. Càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. Mỹ Nhiên thở dài coi như đã giải quyết xong xuôi tất cả mọi việc
– Hai anh chị nghỉ ngơi sớm đi.
Tâm Nhi gật đầu bỏ lên phòng trước, Tuấn Hạo nhìn em gái mình cầu cứu nhưng lại nhận được sự dửng dưng từ Mỹ Nhiên
– Em không biết, anh tự gieo họa thì tự gặt họa.
Tuấn Hạo liếc xéo cô em gái của mình, nhanh chóng chạy lên lầu tìm cô. Anh vừa vào phòng, Tâm Nhi đã từ sofa đứng dậy lấy quần áo bỏ mặc anh vào nhà vệ sinh tắm rửa. Tuấn Hạo bên ngoài chỉ biết gào thét trong vô vọng.
Bước ra ngoài, Tâm Nhi dùng khăn bông lau khô vài loạn tóc dính nước của mình. Cảm nhận cơ thể đã thoải mái liền nằn xuống giường kéo mền lên tận ngực nhắm mắt lại.
Tuấn Hạo vội vàng tắm rửa chạy ra nằm cạnh cô. Đắn đo một chút, anh quyết định làm liều vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau, từ từ lên tiếng
– Tâm Nhi, anh thật sự không cố ý khiến em đau lòng như vậy…tha lỗi cho anh được không?
Đôi mắt sâu hút chất chứa nhiều nỗi buồn trong những ngày qua của cô dần nâng lên. Giọng cô không còn ngọt ngào, khàn nhẹ và trầm thấp do phải khóc quá nhiều
– Tuấn Hạo, anh yêu em đến đâu mà ngay cả sự tin tưởng thiết yếu anh cũng không dành cho em?
– Anh không phải không tin tưởng em. Chỉ là…
– Ngủ đi, em mệt rồi.
Tâm Nhi không đẩy anh ra nhưng cũng không thân mật với anh. Cô bình thản để anh ôm mình chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy đã một tuần trôi qua mà Tâm Nhi vẫn chẳng quan tâm đến anh. Mỗi ngày anh đều cố gắng bám đuôi theo cô nhưng chỉ nhận lại sự dửng dưng như không.
Bà Lăng cũng đã xuất viện, ngày ngày được chồng và các con chăm sóc khiến bà cũng dần khỏe lại. Tâm Nhi hôm nay tranh thủ ngày nghỉ liền xuống bếp phục vụ mẹ chồng. Nhìn Tâm Nhi đang loay hoay với tô cháo nóng mà bà phì cười
– Nóng lắm sao?
– Nóng thật sự luôn ấy mẹ. Đợi chút, con mang nó ra ngay.
Đặt tô cháo lên bàn mà cô cảm thấy vất vả vô cùng. Vì sợ bà bị nóng nên Tâm Nhi chỉ dám múc từng muỗng nhỏ, thổi qua thổi lại mới đút cho bà. Bà Lăng cười lớn hạnh phúc ăn hết những muỗng cháo tâm huyết của con dâu. Nhìn Tâm Nhi lúc này bà lại nhớ đến những lúc trước hiểu lầm cô
– Tâm Nhi này, lúc trước mẹ thật không nên…
– Chậc, mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều ạ. Cũng là do Khả Linh xây dựng màn kịch quá xuất chúng thôi.
– Đúng vậy, cho nên Tuấn Hạo cũng chỉ là con mồi của nó. Tâm Nhi à, Tuấn Hạo không phải cố tình không tin tưởng con. Con hiểu cho mẹ thì mẹ cũng mong con hiểu cho Tuấn Hạo. Con biết Tuấn Hạo nó yêu con đến đâu mà.
– Con hiểu, con cũng không muốn giận anh ấy. Nhưng mà mặc kệ anh ấy đi, chuyện này còn có chuyện khác…con phải trừng trị anh ấy cho hả dạ đã.
– Được được, chỉ là đừng giận nhau lâu quá. Con nhìn xem nó bây giờ có buồn cười không?
Tâm Nhi khẽ bật cười khi nhớ tới hình ảnh anh cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng cô. Mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, ngoài giờ làm là anh lại bám lấy cô. Cứ như cái đuôi mới mọc của cô vậy.
– Con sắp có chuyến công tác hai tuần, thời gian này cứ để anh ấy tự kiểm điểm bản thân vậy.
– Con làm gì mẹ cũng ủng hộ.
– Mẹ chồng của con là tuyệt nhất.
Cho bà Lăng ăn xong, Tâm Nhi trở về phòng sửa soạn đồ vào vali. Tuấn Hạo vừa tắm xong mở cửa ra chưa hiểu chuyện gì đã hốt hoảng nhảy cẩng lên nằm trận vào vali không cho cô bỏ đồ vào nữa. Tâm Nhi cau mày nhìn anh gắt nhẹ
– Anh làm gì vậy?
– Em tính bỏ anh đi đâu?…huhu…bà xã, anh biết lỗi thật rồi mà…em đánh anh đi, nhốt anh ngoài ban công cũng được nhưng đừng bỏ anh mà…
Chưa cần biết chuyện gì, khuôn mặt nam tính lạnh lùng kia đã dưng dưng nước mắt. Tâm Nhi như hiểu anh đang nghĩ gì, cô thở mạnh ra ngoài khoanh tay trước ngực nhìn anh
– Tôi đi công tác!
– Công…công tác sao?…không phải à?
– Không phải cái gì? Mau xuống để tôi soạn vali.
– Hả? Anh…anh đâu nghĩ gì đâu…mà em đi bao lâu vậy?
– Hai tuần!
Tuấn Hạo gật gù nhưng mà khuôn mặt hiện rõ nét tủi thân. Hai tuần không gặp cô thì anh biết làm sao? Nếu lúc trước đã mặt hờn, mặt dỗi để cô ở nhà với mình. Giờ thì hay rồi, anh nào dám cản ý định của cô.