Chương 42: Gọi anh một tiếng ông xã
- Trang Chủ
- Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng - Lăng Tuấn Hạo
- Chương 42: Gọi anh một tiếng ông xã
– Á…anh bị điên à…
Tay vừa che trên che dưới, mắt giương lên nhìn anh trách móc. Tuấn Hạo không trả lời đưa tay kéo cô về phía mình, áp môi lên môi cô cuốn vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi càn quét hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng, rút cạn những tư vị ngọt ngào rồi mới buông tha cho cô. Tâm Nhi dựa vào ngực anh thở dốc, đưa tay đánh nhẹ lên người anh lấy lại nhịp thở sau nụ hôn dài. Tuấn Hạo chỉ khẽ cười hôn lên tóc cô, ghé vào đôi tai mẫn cảm buông lời thì thầm
– Để anh mặc đồ cho em.
– Anh…biến thái…mau ra ngoài để em tự mặc.
– Em đỏ mặt, xấu hổ gì chứ? Thân thể này chẳng phải là của anh rồi hay sao? Có cái gì là anh chưa được thấy?
Vừa nói anh vừa đảo mắt nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới khiến Tâm Nhi hoảng hốt che thân dưới của mình lại trừng mắt cảnh cáo anh. Lăng Tuấn Hạo một chút sợ sệt cũng không có lại còn bày ra khuôn mặt nhởn nhơ lấy ra bộ đồ ban nãy mang vào cho cô
– Ngoan, để anh mặc cho em rồi mình cùng ăn sáng. Em còn không ngoan ngoãn để anh mặc thì anh sẽ đè em ra làm bữa sáng của mình đấy.
– Lăng Tổng, anh bị mất trí rồi…anh không còn là Lăng Tổng lạnh lùng, cao ngạo của em nữa!
– Quan tâm làm gì, em thấy bộ nội y hồng phấn này đẹp chứ?
Vừa nói, Lăng Tuấn Hạo vừa không có liêm sỉ quơ quơ bộ nội y trước mặt cô. Nhược Tâm Nhi nhanh chóng giật lấy, trừng mắt với anh
– Em đuổi anh ra ngoài bây giờ đấy!
– Em xấu hổ đáng yêu quá đi mất. Được rồi, không ghẹo em nữa. Mau mặc đồ vào!
Dù nghiêm túc lại nhưng Lăng Tuấn Hạo vẫn nhất định phải mặc quần áo cho cô. Tâm Nhi bất đắc dĩ cũng đành phải để anh mặc đồ cho mình. Da mặt của tên họ Lăng này đã dày đến mức không cần chút liêm sỉ nào rồi. Có cãi cọ, tranh giành thì miệng của cô vẫn không thể sánh bằng. Thay vì tranh cãi tốn sức thì cô nên im lặng cam chịu sổ phận.
Mặc đồ xong xuôi, Lăng Tuấn Hạo vòng tay qua eo cô siết chặt lấy, kéo cô vào lòng mình. Tâm Nhi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh tò mò
– Sao vậy?
– Tâm Nhi, cảm ơn em đã bên cạnh anh. Ở bên em thật sự rất hạnh phúc và bình yên.
– Là em nên cảm ơn anh với phải…cảm ơn đã luôn vì em mà làm mọi thứ.
Tâm Nhi chủ động nhón chân lên hôn vào môi anh. Lăng Tuấn Hạo bị động đứng im để cô mơm chớn môi mình. Nụ hôn này có chút vụng về nhưng lại có rất nhiều xúc cảm. Môi Tuấn Hạo khẽ mấp máy chạm vào môi cô. Tâm Nhi học đòi bắt chước anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng quấn lấy chiếc lưỡi tinh ranh đang cố trêu đùa cô. Ủy khuất, cô đưa tay đánh nhẹ lên ngực anh. Tuấn Hạo bật cười để cô hạ chân xuống, chủ động cúi xuống quấn lấy môi cô. Nụ hôn này điêu luyện hơn hẳn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hòa quyện cùng anh. Buông môi cô ra, Tuấn Hạo khẽ xoa đầu cô
– Em còn như vậy anh sẽ không kiềm chế nổi mất.
– Xấu tính.
– Vâng, là anh xấu tính. bây giờ ra ngoài ăn sáng cùng anh.
Tâm Nhi gật đầu nắm tay anh cùng bước ra ngoài. Tuấn Hạo kéo cô lại bàn ăn, để cô ngồi trên đùi mình, xúc từng muỗng cơm chiên đút cho cô. Tâm Nhi ngoan ngoãn há miệng ăn, lâu lâu lại nhìn anh cười rồi hôn chụt lên môi anh.
Tuấn Hạo tất nhiên rất hạnh phúc vì mấy hành động đáng yêu của cô. Cứ đút một muỗng cho cô lại một muỗng cho mình. Chẳng mấy chốc đĩa cơm đã sạch nhẵn. Tuấn Hạo vén tóc cô khẽ cười
– Còn mệt lắm sao?
– Ừm…mệt lắm.
– Vậy uống hết ly nước ép cam nữa rồi anh cho em ngủ.
Tâm Nhi nghe vậy liền đưa tay lấy ly nước cam uống ừng ực cạn sạch mới dám đưa qua anh. Ủy vào người anh, cô dựa đầu hít hít vài cái làm nũng
– Tuấn Hạo…em muốn ngủ tiếp…
– Em không muốn đi chơi sao?
– Không đâu…em thật sự rất mỏi…
Vừa nói cô vừa lắc đầu nguầy nguậy. Tuấn Hạo đưa tay xuống eo cô khẽ xoa nắn. Tâm Nhi bĩu môi, đưa mắt nhìn qua anh
– Vừa đánh vừa xoa sao? Làm em mỏi đến mức đứng không vững nữa, bây giờ lại còn xoa với nắn.
– Nói xem tối qua ai là người đòi anh nhanh hơn, mạnh hơn hả? Ai đòi anh…
Tâm Nhi nhanh chóng đưa tay bịt miệng anh lại, sao mấy lời này anh lại có thể mở miệng mà không có chút ngượng ngạo nào vậy. Tuấn Hạo đưa mắt nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự chiếm hữu ấm áp khiến Tâm Nhi xấu hổ rụt tay lại vòng qua cổ anh ôm lấy
– Em xấu hổ đó…
– Em bé cũng biết xấu hổ sao?
– Ừm…nhưng em không phải là em bé nha.
– Được, Tâm Nhi của anh là người lớn.
Anh phì cười đặt muỗng chén gọn lại trên khay rồi bế cô tiến lại giường. Đặt cô nằm xuống, anh yêu thương hôn nhẹ lên trán cô một cái, đưa tay xoa rối tóc cô
– Vậy em bé trưởng thành mau ngủ đi, chiều nay anh dẫn bé đi chơi.
– Haha đừng đùa nữa, em là người lớn đó nha.
– Lớn á? Lớn bằng chừng nào?
– Lớn bằng chừng này!!
Vừa nói cô vừa xoa xoa đầu anh khiến anh phì cười. Nằm xuống cạnh cô, Tuấn Hạo kéo cô vào lòng mình rồi nhắm mắt lại
– Nghỉ ngơi một chút nào.
Cứ như vậy, cả hai lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Tâm trạng bọn họ hiện tại rất tốt nên giấc ngủ cũng rất ngon lành không chút mộng dữ.
Tối hôm ấy, Tâm Nhi bắt đầu khỏe lại, cô mè nheo kéo anh xuống đường phố. Nơi đây nhộn nhịp như vậy, cô thật muốn kéo anh đi mọi nơi. Muốn khoe với tất cả mọi người cô cũng có người yêu và cô không cô đơn
– Tuấn Hạo, em muốn lại kia.
Tuấn Hạo đưa mắt nhìn theo hướng tay cô chỉ, hóa ra là công viên giải trí. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, không bàn trước nhưng vẫn hiểu ý cùng nhau chạy về phía công viên.
Tâm Nhi chạy lòng vòng một lúc lại đòi ăn. Cô đưa mắt nhìn anh khi thấy quầy kem gần đó, đưa tay lắc lắc tay anh với khuôn mặt nũng nịu, cún con
– Tuấn Hạo, em muốn ăn kem.
– Bây giờ trễ rồi, ăn kem không tốt.
– Nhưng mới 8 giờ tối thôi mà anh.
– Không, đi thôi.
Tâm Nhi ủ rũ kéo tay anh lắc đầu liên tục. Cô phụng phịu mãi mà Tuấn Hạo vẫn không chịu. Cuối cùng là ăn vạ ngồi xuống ôm lấy chân anh. Đôi mắt cún con ươn ướt ngước lên nhìn anh chớp chớp
– Ông xã…em muốn ăn kem…
Đến đây Tuấn Hạo thật sự phải đầu hàng rồi, môi bất giác cong lên, ánh mắt ôn nhu nhìn xuống, đưa tay kéo cô đứng dậy
– Em vừa gọi anh là gì?
– Ông xã.
– Gọi lại lần nữa xem.
– Ông xã, ông xã, ông xã…chồng yêu…em muốn ăn kem.
– Một cây thôi đấy!
Tâm Nhi nhanh chóng nở nụ cười thỏa mãn xòe tay nhận tiền từ anh, tung tăng chạy lại nơi quầy kem. Tuấn Hạo nhếch môi, trong lòng phải nói là đang rất sung sướng. Tâm Nhi đưa mắt nhìn một loạt kem rồi nhìn qua anh
– Tuấn Hạo, anh muốn ăn kem gì?
– Anh không ăn.
– Đồ khó tính.
Cô lầm bầm, gọi chủ quầy kem lấy mình một cây kem vani. Đón nhận cây kem, cô vui vẻ chạy lại phía anh. Tuấn Hạo phì cười đưa tay xoa đầu cô
– Vui vậy sao?
– Ừm.
Khóe môi lấm lem chút kem khiến Tuấn Hạo không kiềm lòng được muốn cúi xuống hôn lên. Lại cùng lúc Tâm Nhi đặt cây kem trên môi mình. Vị lành lạnh, ngọt ngào khiến Tuấn Hạo mút nhẹ miếng kem, tiến tới hôn lên môi cô. Tâm Nhi mở to mắt chưa kịp phản ứng, anh đã rời ra, thản nhiên cho tay vào túi bước đi, còn không quên buông lời trêu ghẹo cô
– Kem ngon!
– Cái tên biến thái này…anh đúng là hết thuốc chữa rồi đó Lăng Tuấn Hạo!