Chương 30
Đuôi tóc hơi ẩm của hắn cũng hơi dính trên quần áo, có dấu hiệu bị ướt.
Tạ Nguyên dựa vào phía trước bình phong, tóc xõa tung trên người, hỏi: “Nếu ta biết thì sao? Ta không biết thì sao?”
Trăng đã lên đỉnh, ngoài cửa sổ im lặng không tiếng động.
Ánh trăng dừng trên lông mày của Tạ Nguyên, nàng đột nhiên cảm thấy tuy mình không uống rượu nhưng dường như nàng còn say dữ dội hơn đêm qua.
Tạ Nguyên ngay từ đầu thực sự không có ý định có quan hệ gì với Cảnh Hữu Lăng, nhưng bây giờ lẽ ra nên thoả mãn ý nàng, nhưng bây giờ chính nàng lại đang làm gì vậy?
Đến tột cùng là do trời sinh phản nghịch nên nhất thời hứng khởi hay nàng thật sự nghiêm túc ——
Tạ Nguyên hoảng hốt cảm thấy chính mình thực sự không say, bộ dáng tàn nhẫn không lưu tình của Cảnh Hữu Lăng ở kiếp trước cùng với hắn của hiện tại đang hạ xuống lông mi trùng lặp vào nhau.
Trên thế giới này có lẽ không có ai hiểu rõ sự tuyệt tình của Cảnh Hữu Lăng hơn nàng, nàng… có lẽ thực sự điên rồi.
Đó là lý do tại sao nàng đối với hắn nói ra những điều này.
Cảnh Hữu Lăng nghiêng người về phía nàng, hơi nóng trên người lập tức hướng về phía Tạ Nguyên, không phải cảm giác nóng bức của mùa hạ mà giống như cảm giác nóng bức khi động tình.
Hắn thấp giọng cười rồi kêu: “Điện hạ.”
Khi hắn nghiêng người về phía trước, bộ quần áo vốn đang chỉnh tề của hắn run rẩy hạ xuống, ánh nến phản chiếu trong mắt hắn, “Nếu thật muốn nói là kim ốc tàng kiều, chẳng phải điện hạ đã từng nói qua muốn giấu người đi, không phải nên là ta sao?
Cảnh Hữu Lăng lúc nói chuyện, yết hầu nhô lên hai lần, làn da trắng nõn nhìn có chút quyến rũ.
Đôi lông mày nhướng lên trông càng đẹp hơn dưới ánh trăng.
Tạ Nguyên có lẽ không ngờ hắn lại đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến nàng sửng sốt trong giây lát.
Nghĩ đến việc nàng quả thực đã nói muốn dưỡng Cảnh Hữu Lăng làm trai lơ trong xe ngựa, nàng không ngờ rằng hắn lại đáp lại bằng một câu tán thưởng, nhưng lúc này hắn lại dùng để chặn lời nàng.
Đôi đồng tử trong suốt của Tạ Nguyên lắc lư một lúc, sau đó nàng lùi lại một bước, cảm thấy hơi nóng xung quanh đã tiêu tan đi một chút, rồi quay đầu tránh khỏi tầm mắt của Cảnh Hữu Lăng: “Không ngờ Cảnh đại tướng quân nổi tiếng lại muốn ăn cơm mềm của ta.”
Sau một lúc im lặng.
Cảnh Hữu Lăng khẽ cười một tiếng, sau đó cuối cùng thu hồi suy nghĩ của mình, giải thích: “Biệt viện đã được mua trước đó, khi bận rộn công việc gì ta sẽ ở đó. Hôm nay ta ở lại thư phòng vì ta còn có chút việc phải làm, ánh nến chói mắt nên quyết định không quấy rầy điện hạ, liền đi thư phòng ngủ qua đêm.”
“Vậy đúng thật là chưa có cô nương nào từng đến biệt việt của ngươi?”
Tạ Nguyên nheo mắt, dùng đầu ngón tay vuốt ve đuôi tóc của mình, “Con cháu của những thế gia ở Lũng Nghiệp có biệt viện khác dùng cho việc gì? Việc này ta không cần phải nói với Cảnh đại tướng quân, đúng không? “
Tạ Nguyên ngước mắt nhìn Cảnh Hữu Lăng, lại thấy hắn im lặng một lát, ừ một tiếng thừa nhận: “… Từng có.”
Tạ Nguyên không biết trong lòng mình lúc này đang có cảm giác gì, nàng ngừng vuốt đuôi tóc mà chỉ hừ cười một tiếng.
“Ta nhớ trước đây ta đã nói với Cảnh đại tướng quân, nếu làm phò mã của Huệ Hòa Công chúa ta, đừng nói là bình thê, ngay cả thị thiếp cũng không thể có. Không nghĩ một người như Cảnh đại tướng quân lại có mặt này… Lúc trước từng có một đoạn quá khứ phong nguyệt như thế đấy”.
Nàng xoay người trở lại giường, giá cắm nến Cảnh Hữu Lăng đặt trước mặt nàng lúc nãy đang chập chờn lúc sáng lúc tối.
Tạ Nguyên giơ tay đem này giá cắm nến để xa một hơn, sau đó nàng tiện tay đem quyển sách trên giường cầm lên lại.
Tạ Nguyên dựa vào mép giường, “Cảnh đại tướng quân không phải nói còn có việc quan trọng phải làm sao? Ngươi bận việc quân, ta đương nhiên không có lý do gì để trì hoãn tướng quân.”
Nảng giơ tay lắc lắc hướng thư phòng: “Tướng quân, mời đi tự nhiên.”
Cảnh gia luôn đối xử nhã nhặn với mọi người, không được phép gian díu với những cô nương khác khi chưa đính hôn, Tạ Nguyên đương nhiên biết rằng Cảnh Hữu Lăng không thể làm một việc vi phạm tổ chế như vậy, nhưng lại có một cô nương đến biệt viện của hắn, dù chuyện đó có xảy ra vì nguyên nhân gì đi nữa thì ít nhất cũng mang tới đoạn phong nguyệt không thể nói tới.
Không ngờ người như hắn lại có chuyện cũ như vậy, Tạ Nguyên đoán không thể là Sở Nguyệt Lung, cho nên khả năng lớn nhất chính là Chương Như Vi.
Tạ Nguyên nói xong những lời này, Cảnh Hữu Lăng cũng không trì hoãn thời gian nữa, chỉ dừng lại một chút rồi nhấc chân đi về hướng thư phòng.
Trong thư phòng của hắn có một chiếc ghế dài nhỏ nên ngủ ở đó một đêm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là hắn sinh ra vốn cao dài, nên chiếc ghế dài chỉ đủ cho một người đàn ông có vóc dáng tầm thường có thể ngả lưng.
Đối với Cảnh Hữu Lăng, hắn chỉ có thể hơi cúi người một chút mới nằm được trên chiếc ghế dài đó.
Trang sách trên tay Tạ Nguyên vốn là một quyển sách thú vị, nhưng lúc này nhìn thấy nàng có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc này, nàng chợt nhớ đến chữ viết của mình mà Cảnh Hữu Lăng để trong thư phòng, cảm giác như nghẹn ở cổ họng, nàng dựa vào giường suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy.
Nàng cầm giá cắm nến và đi về phía thư phòng.
Tạ Nguyên bước đi chậm rãi, đột nhiên dừng lại giữa chừng, nàng dường như do dự một lúc, rồi định quay lại.
Nàng nghĩ rằng tờ giấy kia có thể được người khác tình cờ đặt vào quyển sách sử, nàng thật sự còn cho rằng thứ gì ghê gớm, muốn đi hỏi rõ ràng.
Thật sự là có chút tự mình đa tình.
Chỉ sợ rằng năm đó hắn ở trong thư phòng chính mình kẹp vào, có lẽ hắn không nhìn qua nên không phát hiện ra, cho dù nàng có hỏi Cảnh Hữu Lăng như vậy, bản thân hắn cũng chắc cũng không nhớ rõ.
Mà lúc Tạ Nguyên nâng bước định quay trở về, nàng nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng đang đi từ xa đến gần, bước đi trong bóng tối dày đặc phía sau hắn, sau đó ngọn nến trong tay nàng lập tức chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Cảnh Hữu Lăng trong tay cầm lá thư tín còn dang dở chưa xử lý xong, trên người mặc áo khoác thường, có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tạ Nguyên đứng ở đây.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời đình trệ.
Tạ Nguyên mở miệng trước: “Đại tướng quân không phải đang bận rộn việc quân sao, hiện tại đã đi rồi quay lại?”
Cảnh Hữu Lăng vuốt thẳng tờ giấy trong tay, cúi đầu nhìn Tạ Nguyên, sau đó cầm lấy giá cắm nến nàng đang cầm trong tay, đứng phía trước đỡ giá cắm nến cho Tạ Nguyên.
“…Điện hạ trước đó không phải nói.”
“Nói gì?” Tạ Nguyên hỏi.
Hắn dùng tay chặn ánh nến lúc sáng lúc tối đang bị gió thổi bay, nhỏ giọng nói: “Nếu ta ở trong thư phòng, khó tránh khỏi có tin đồn lan truyền ở Lũng Nghiệp rằng ta và điện hạ tân hôn yến nhĩ đang ở riêng. Hoặc là việc ta kết hôn với điện hạ chỉ là kế sách tạm thời ——”
“Cho nên là vì danh dự của điện hạ, ta tự nhiên sẽ không nhẫn tâm như vậy.”
Cảnh Hữu Lăng nghiêng người đặt hiá cắm nến sang một bên: “Ta đem những việc này vụ xử lý xong rồi nghỉ ngơi. Giờ cũng đã muộn, điện hạ nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Trăng sáng đã khuất sau mái hiên, chỉ để lại hình dáng bên cạnh.
Tạ Nguyên lúc này cũng đột nhiên cảm thấy ủ rũ, ừ một tiếng, nàng cởi chiếc áo ngoài mà Cảnh Hữu Lăng đã khoác trên người nàng, đột nhiên nàng nhận ra những gì hắn vừa nói quả thực là đúng, khí lạnh đột ngột làm nàng rùng mình.
Cảnh Hữu Lăng tựa hồ chú ý tới tất cả những điều này, liền lấy khối băng lúc đầu đặt ở góc hẻo lánh đem ra ngoài cửa, sau đó mở lá thư trong tay ra, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu viết.
Chuyện trong quân vừa phiền phức lại lộn xộn, hắn đọc thư dưới ánh nến, suy nghĩ đã không còn bị thế giới bên ngoài quấy rầy nữa.
…
Lúc Cảnh Hữu Lăng xử lý hết những chuyện này, Tạ Nguyên đã ngủ say. Nàng ngủ với tư thế cực kỳ ngoan ngoãn, giống như một con mèo cuộn tròn, chỉ chiếm một phần nhỏ trên chiếc giường lớn.
Có lẽ vì cảm thấy dưới chăn có chút nóng nên nàng đưa tay ném chăn sang một bên, chỉ để lại một góc nhỏ che trên người.
Cảnh Hữu Lăng giơ tay lên, lại dùng chăn bông rơi xuống đất che lại trên người nàng, có lẽ động tác hơi lớn, Tạ Nguyên cau mày như bị giật mình, cử động thân thể nhưng vẫn không tỉnh lại.
Hắn cúi đầu nhìn Tạ Nguyên một lát, sau đó chỉnh lý quần áo, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Buổi tập luyện của Sóc Phương Vệ hôm nay có vấn đề nên lúc này hắn vẫn đang xử lý sự vụ.
*
Sau khi giải quyết xong hết sự vụ Cảnh Hữu Lăng liền xoa xoa thái dương, mặc dù hắn luôn am hiểu xử lý những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút mệt mỏi.
Hắn vừa nhấc chân lên, kéo góc chăn, khi đang định nghỉ ngơi, hắn cảm thấy ngón tay út của mình bị kéo.
Cảnh Hữu Lăng nhìn về phía Tạ Nguyên, thấy nàng nhắm mắt vẫn đang ngủ, nhưng bàn tay đeo chiếc vòng ngọc lủng lẳng đang nắm lấy ngón tay út của hắn.
Sức mạnh không thể nói là lớn, chỉ là một lực kéo lỏng lẻo, nhưng cũng không thể coi thường.
Sau đó Cảnh Hữu Lănh nghe thấy Tạ Nguyên nói mớ: “Hữu Lăng ca ca…”
Cảnh Hữu Lăng đang tựa ở trên giường, đột nhiên thanh âm của Tạ Nguyên khiến trong lòng hắn rung động, chắc hẳn đã nhiều năm hắn không nghe thấy cái tên này.
Dường như đã rất lâu rồi, lâu đến mức hắn không còn nhớ rõ nữa. Nhưng vào lúc này, ký ức trong nháy mắt bị Tạ Nguyên kéo lại.
Lông mi hắn khép mở, hắn nâng cổ tay Tạ Nguyên lên, đặt tay nàng lại bên cạnh người nàng rồi trả lời: “Ừ, ta đây.”
Cảnh Hữu Lăng nói xong câu này, Tạ Nguyên cũng không nói mớ nữa.
Vốn dĩ hắn tưởng mình có thể ngủ như vậy, nhưng khi nằm xuống, không biết vì sao suy nghĩ của hắn lại trở nên phức tạp hơn.
Tuy nhiên, Tạ Nguyên vốn chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường đã từ từ di chuyển đến bên cạnh hắn, dường như nàng cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên cạnh hắn, nàng dần dần dừng lại bên cạnh hắn.
Sau đó, đầu của Tạ Nguyên tựa vào trên vai Cảnh Hữu Lăng, nàng hơi động đậy hai lần, mái tóc mềm mại áp vào một bên cổ của Cảnh Hữu Lăng, tựa như Nhĩ Tuyết đang cọ sát vào người hắn.
Mùi thơm trên người nàng là mùi thơm ngày thường, chắc hôm nay nàng tắm gội dùng nhiều hương hơn một chút, bây giờ không biết vì sao lại nồng đậm hơn một ít.
Cảnh Hữu Lăng ngón tay co quắp, tựa hồ muốn đem nàng rời xa hắn, nhưng cuối cùng lại không có động tác.
Cảnh Hữu Lăng đột nhiên cảm thấy, hắn ở thư phòng nghỉ ngơi một đêm có lẽ là lựa chọn đúng đắn.
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác.