Chương 29
Nàng dừng lại nhìn Cảnh Hữu Lăng, đột nhiên không hiểu hắn vừa nói gì.
Ngọc bội hoà điền nằm trong tay nàng,nàng sờ vào có cảm giác ấm áp, nàng vô thức siết chặt nó hơn một chút, sau đó Tạ Nguyên nhìn đồng tử có chút tái nhợt của hắn, nàng nghe thấy Cảnh Hữu Lăng nhìn mình, nói: “Giống ta…Cảm thấy điện hạ là một cô nương tốt.”
Tạ Nguyên không biết tại sao, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đá hòn sỏi dưới chân ra xa một chút: “Có thể được Cảnh đại tướng quân khen ngợi như vậy, ta thực sự rất vinh hạnh.”
Cảnh Hữu Lăng không nói thêm gì, chỉ hơi nhếch môi. Nhưng Tạ Nguyên không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn tựa hồ đang giễu cợt mình.
Tạ Nguyên bước nhanh về phía hắn, chiếc váy mềm mại thêu hoa văn và hàng trăm con bướm tỏa sáng đẹp đẽ trong ánh sáng, nàng hỏi: “Nếu Cảnh đại tướng quân đã nói như vậy, tại sao không nói cho ta biết rốt cuộc đã gặp ta ở đâu?”
Nơi họ đang đứng bây giờ là cạnh một cái ao, bây giờ là mùa nắng nóng, hoa súng đang cuộn tròn trên mặt hồ, có hai con vịt đang chơi vòng tròn quanh hoa súng. Ngoài ra còn có một hồ nước nhỏ theo dòng nước chảy xuống mặt hồ, trút xuống từ núi giả mang đến cảm giác mát lạnh.
Hiện tại trời đã có chút nóng, Tạ Nguyên vẫn luôn có chút sợ nóng, trên trán đã có chút nóng, nàng lấy tay quạt quạt hai cái, thấy Cảnh Hữu Lăng không nói gì, “Hửm? Tại sao ngươi không nói chuyện?”
Nàng phẩy tay áo hai cái rồi hỏi: “Không thể nói ra được? Lời Cảnh đại tướng quân vừa nói không phải là lừa gạt ta chứ?”
Cảnh Hữu Lăng bỗng nhiên giơ tay che đi ánh nắng rơi trên mặt Tạ Nguyên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị bóng tối che khuất, còn lại da thịt không bị ngăn trở liền trắng đến lóa mắt.
Hôm nay nàng đeo một chuỗi vòng cổ màu xanh lá cây hợp với chiếc váy của mình, cứ như vậy mà vòng quanh cổ, treo ở chính giữa xương quai xanh.
Tạ Nguyên nhìn dọc theo ngón tay gầy gò của hắn, nàng nghe được Cảnh Hữu Lăng nói với nàng: “Điện hạ cũng…”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Quá đẹp.”
Tạ Nguyên từ khi còn nhỏ đã nghe vô số lời khen ngợi, những lời khen đó dù chân thành hay giả dối cũng nhiều như cá diếc qua sông nhưng chưa có ai nói hay bằng hắn, khiến lòng nàng khẽ run rẩy.
Cái bóng đổ trên mặt nàng vào ngày hạ là do tay Cảnh Hữu Lăng dừng lại phía trên lông mi của nàng.
Tạ Nguyên đột nhiên nhớ tới buổi sáng nàng chải ngược lại ba lần, nghe thấy tiếng ve kêu bên tai, tiếng nước trong ao chảy róc rách, sau đó nàng ngước mắt nhìn người đang đứng trước mặt.
Khi hắn nói lời này, chẳng lẽ hắn thực sự muốn ở bên nàng tháng đổi năm dời sao?
Nhưng lược đã được chải lại ba lần, nó đã được định sẵn là sẽ không cùng nhau già đi và hai người sẽ đi theo những con đường khác nhau.
Vì vậy, có lẽ thực sự không còn đường sống nào khác cho vấn đề này.
–
Mặc dù Tạ Đông Lưu mấy ngày nay đã cho phép Cảnh Hữu Lăng được nghỉ ngơi nhưng Sóc Phương Vệ vẫn luôn cùng Cảnh Hữu Lăng luyện tập, cho nên hắn chỉ có thể ăn bữa trưa nhanh trong phủ rồi ra ngoài xử lý quân sự vụ.
Tuy nhiên, phải đến hơn nửa giờ Hợi, trăng đã treo trên trời đã lâu, Cảnh Hữu Lăng vẫn chưa có dấu hiệu quay trở về.
Hôm nay Tạ Nguyên đang ứng phó mối quan hệ giữa chị dâu em chồng, trong số những người này có một số người có thể hòa hợp sống chung với nhau, một số hoặc là vì thân phận trưởng công chúa của Tạ Nguyên, hoặc là bọn họ muốn tìm biện pháp nào đó cho phu quân thông qua Tạ Nguyên.
Nàng luôn phải đối phó với một đám ngưu quỷ thần xà trong cung, càng dễ dàng nhìn thấu nhóm người này.
Trong số đó, người duy nhất có thể được đưa ra bàn luận có lẽ chỉ có Chu Nhu, phu nhân của Cảnh Hoàn Chi.
Ấn tượng của Tạ Nguyên đối với Cảnh Hoàn Chi không thể nói là tốt, nhưng không ngờ rằng phu nhân hắn là Chu Nhu một người dịu dàng ngoài dự đoán, nàng ấy ăn nói nhẹ nhàng, có vẻ là một tiểu thư khuê cát tương đối lễ phép, cũng sẽ không vượt quá quy củ nửa phần.
Đối với Tạ Nguyên cũng vậy, không thể nói là nịnh nọt, cũng không thể khiến người ta cảm thấy thất lễ.
Thái độ của nàng ấy đối với mọi người rất đúng mực và khiến mọi người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Nàng ấy thậm chí còn thay mặt phu quân xin lỗi Tạ Nguyên vì sự thất lễ của hắn khi dâng trà.
Tạ Nguyên đã ở trong cung nhiều năm như vậy, mặc dù hành động liều lĩnh làm bậy, nhưng lúc giao tế không thiếu nhất là phi tần, công chúa và quý nữ, nên nàng có thể cảm nhận được Chu Nhu phu nhân thực sự hiền lành như bề ngoài.
Chỉ là… Tạ Nguyên nhớ lại Cảnh Hoàn Chi nhìn nàng từ trên xuống dưới, Cảnh Hoàn Chi thật sự không phải đối tượng xứng đôi, Chu Nhu tính tình lại có vẻ hiền lành đức độ, sợ ngày thường phải chịu nhiều uỷ khuất.
Tạ Nguyên thở dài, cầm một miếng bánh ngọt trên bàn nhỏ lên, chống cằm, nàng thực sự có chút mệt mỏi.
Nàng nhìn vào thư phòng của Cảnh Hữu Lăng, đưa tay lật qua cuốn sách hắn đặt trên bàn, nhìn thấy trên bìa viết 《 lục thao 》, bên cạnh có những khoảng trống dày đặc. Có thể thấy hắn dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng vào ngày thường.
Chữ viết phê bình của hắn rất đậm và sắc nét, so với chính hắn còn bộc lộ ít mũi nhọn, rất đẹp mắt.
Tạ Nguyên đã từng nhìn thấy chữ viết tay của hắn trước đây, nhưng cảm thấy chữ viết của hắn bây giờ sắc nét hơn so với khi còn trẻ.
Sách trên kệ đều là binh thư ít người biết đến, Tạ Nguyên vốn muốn tìm một ít sách để giết thời gian, thậm chí là du chí cũng được nhưng không ngờ những cuốn sách xếp chồng lên nhau đều là điển tịch cùng binh thư. Nàng tìm kiếm một lúc rồi bỏ cuộc.
Tạ Nguyên tìm kiếm mệt mỏi nên chỉ có thể chọn ra một quyển sách sử, nhưng nàng không nghĩ một mảnh giấy rơi ra khỏi quyển sách sử.
Mảnh giấy này nhìn như đã cũ, chữ viết trên đó đã mờ, Tạ Nguyên không có ý tìm tòi nghiên cứu vào việc tư của Cảnh Hữu Lăng nên định đặt mảnh giấy về chỗ cũ.
Nhưng vào lúc ánh mắt đảo qua, nàng đột nhiên dừng lại, sau đó không thể tin được nhìn tờ giấy trên tay.
Chỉ vì dòng chữ nguệch ngoạc mơ hồ trông như con cẩu đang bò trên đó rõ ràng là bút tích của chính nàng——
Khi còn nhỏ, nàng và Tạ Sách thường bị Phó Vân mắng vì chữ viết xấu, tuy nhiên, hai tỷ đệ vẫn có nét chữ xấu như nhau, người khác khó có thể viết chữ nguệch ngoạc như màng, nên Tạ Nguyên không thể không nhận ra chữ viết tay của chính mình.
Nàng mở tờ giấy trong tay ra, tuy hơi mờ nhưng Tạ Nguyên vẫn thấy rõ trên đó viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Quả hạnh sữa đặc ở Bát Trân Các, kẹo hồ lô ở hẻm giác sáu, ai không mua cho ta thì là đồ khốn nạn.”
Có một con rùa được vẽ ở cuối rất xấu xí.
Tờ giấy này được dán vào quyển sách sử này, nhưng Tạ Nguyên không nhớ mình đã viết như vậy khi nào.
Hơn nữa, không biết vì cái gì, Cảnh Hữu Lăng vẫn giữ tờ giấy này cho đến nay.
Có vẻ như nàng đã viết nó cho Cảnh Hữu Lăng trong thư phòng, được kẹp vào quyển sách này, có lẽ hắn không bao giờ mở nó ra nữa nên đã giữ nó cho đến ngày hôm nay.
Tạ Nguyên nhìn dòng chữ trên mảnh giấy trong tay, sau đó nhìn dòng chữ phê bình của Cảnh Hữu Lăng,nàng nhanh chóng cất tờ giấy đi và đặt lại vào quyển sách sử, sau đó gấp quyển sách sử lại rồi để ở vị trí cũ.
Ánh nến đã lập lòe lúc sáng lúc tối, Tiễn Thúy chậm rãi đi vào cắt đèn, thấy Tạ Nguyên ngơ ngác đứng cạnh giá sách, liền cắt ngọn bấc thừa hỏi: “Sao điện hạ vẫn còn ở đây vào giờ này?Hẳn là người đang đợi tướng quân sao?”
“Ta không có đợi hắn.” Tạ Nguyên kéo váy lên, “Chỉ là hôm qua ta đi ngủ sớm, ngủ đủ giấc nên hôm nay tới giờ Hợi cũng không thấy mệt.”
Tiễn Thúy nghe xong lời này, tay run run, suýt chút nữa đánh rơi chiếc kéo trong tay, do dự một lát rồi nói: “Điện hạ… tối qua người ngủ sớm?”
Không có gì nói đêm đại hôn lại đi ngủ sớm, cộng thêm khía cạnh tân hôn, câu nói vốn dĩ vô hại này đột nhiên mang một ý nghĩa khác.
Lúc này Tạ Nguyên mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, vành tai đột nhiên đỏ lên.
Đột nhiên nàng không biết phải làm sao để nhìn vào mắt Tiễn Thúy, chỉ ho khan một tiếng: “Thật ra cũng không thể nói là sớm. Dù sao hiện tại ta cũng không thấy mệt nên chỉ muốn tìm mấy quyển sách để đọc. Ta không có… ý chờ hắn.”
“Khó trách hôm nay điện hạ chải ngược lại ba lần.”
Tiễn Thúy lúc này phảng phất nghĩ thông suốt hết thảy, thấp giọng như chợt nhận ra: “Trước đây ta nghe Cung Nga tỷ tỷ nói rằng tiểu thư gả chồng sẽ xin nước vào đêm tân hôn, nhưng hôm qua điện hạ và tướng quân không có kêu nước…”
“Cung Nga tỷ tỷ nói cho ta biết, nếu như cô gia càng xin nhiều nước thì hẳn là cô gia yêu mến tiểu thư.”
Tiễn Thúy có chút lo lắng nhìn Tạ Nguyên: “Vậy là vì tối qua tướng quân không xin nước nên điện hạ mới bắt đầu nghĩ đến việc hòa li với tướng quân?”
Tiễn Thúy khẽ cau mày, “Nhìn dáng vẻ của tướng quân, hình như… không phải đến mức này a.”
Tạ Nguyên càng nghe, tai nàng càng đỏ, nhưng nàng không biết phải nói chuyện như thế nào với Tiễn Thuý, dường như càng giải thích, nàng càng trở nên không rõ ràng. trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật ra có chút trầm mặc quỷ dị.
Nàng thở dài, lưu loát nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Dù sao ta cũng đã chải ngược lại ba lần, không liên quan gì đến chuyện này.”
Tạ Nguyên dừng một chút, sau đó bổ sung thêm: “Đúng rồi, những gì ngươi nói lúc, ngươi không thể tùy tiện nói ra bên ngoài được.”
Cho dù Phó Vân hay những người khác phát hiện ra sự thật rằng nàng và Cảnh Hữu Lăng vẫn chưa làm chuyện kia, đó không phải là chuyện tốt, cũng sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Tuy rằng Tiễn Thúy vẫn luôn kín miệng nhưng chuyện này vẫn cần phải giải thích rõ ràng.
Đến nước này, Tạ Nguyên chợt nghĩ, đêm thành hôn tuy rằng say rượu có chút hôn mê, nhưng Cảnh Hữu Lăng… xem ra mọi chuyện không nên như vậy.
Tạ Nguyên từng nghe thấy vài quý nữ thấp giọng thảo luận về những chuyện khuê phòng này trong một buổi tiệc, những quý cô đó rõ ràng mới thành hôn cách đây không lâu nên họ còn khá ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện này.
Tuy vẫn che che giấu giấu nhưng vẫn có thể nghe thấy một chút kiều niệm cùng niềm vui khó tả thành lời.
Là vợ chồng mới cưới, dù Tạ Nguyên biết rất ít nhưng chắc chắn nàng cũng có một chút khái niệm.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc có mối quan hệ thực sự nào với Cảnh Hữu Lăng, nhưng… thái độ của hắn đối với nàng thật sự rất khó đoán.
Lúc đầu nàng còn tưởng Cảnh Hữu Lăng không vượt quá quy củ vì hai người vốn dĩ không thích nhau nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Sát khí đột nhiên biến mất khi hắn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, hắn nghiêng người chặn Cảnh Hoàn Chi nhìn lên nhìn xuống đánh giá, cái bóng đã giúp nàng che chắn cái nóng mùa hạ.
Sau tất cả những việc này, Tạ Nguyên luôn cảm thấy Cảnh Hữu Lăng, người luôn tuân thủ lễ pháp, hẳn là trời sinh không xứng với một người như nàng nhưng hành vi hiện tại của hắn khiến nàng không thể hiểu được.
Tiễn Thúy mang trà lạnh kèm đá viên từ phòng bếp nhỏ ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ của Tạ Nguyên.
Nhĩ Tuyết đã cuộn tròn ở góc ngoài ngủ ngon lành, mấy con ve sầu ngoài cửa sổ có lẽ đã kêu đến mệt mỏi nên không còn kêu nữa.
Đã gần giữa tháng rồi.
Ô Sử hôm nay không cùng Cảnh Hữu Lăng đến quân doanh, ngoài cửa thấy đèn trong phòng chính vẫn sáng, liền kéo Tiễn Thúy đang đi ngang qua hỏi: “Phu nhân bây giờ còn tỉnh không? Chẳng lẽ là đang chờ công tử trở về sao?”
“Điện hạ vẫn còn tỉnh.” Tiễn Thúy do dự một chút, sau đó tiếp tục nói: “Có lẽ… là đang đợi tướng quân trở về.”
Ô Thế ảo não đập một cái vào ngực: “Đã quên nói cho phu nhân một chuyện.”
Hắn bước nhanh đến trước cửa phòng chính, gõ cửa hai cái rồi nói: “Phu nhân, bây giờ ngài đang nghỉ ngơi sao? Nếu đang đợi công tử trở về thì phu nhân nên nghỉ ngơi sớm a.”
“Trong phủ cấm đi lại vào ban đêm, bình thường khi công tử xử lý quân sự vụ muộn xong sẽ đi sang biệt viện khác nghỉ qua đêm, hôm nay muộn như vậy, công tử vẫn chưa về. Ta sợ công tử đã đi sang biệt viện khác rồi.”
Tạ Nguyên đang dùng thìa múc đá vụn trong bát, chợt nghe thấy giọng nói của Ô Sử ngoài cửa, Nhĩ Tuyết đang co ro trong góc chợt bị tiếng động đánh thức, giọng kêu ra cửa một tiếng.
Biệt viện? Tạ Nguyên suy nghĩ trong lòng, nếu con cháu đã thành hôn ở Lũng Nghiệp nếu có biệt viện khác, thì tám chín phần mười đều sẽ dưỡng ngoại thất.
Đây là một cách nói bất thành văn, nhưng ít nhất ở thành Lũng Nghiệp, nó được tương truyền rộng rãi. Nhưng theo ấn tượng của nàng về Cảnh Hữu Lăng, nàng cảm thấy hắn không phải là người sẽ dưỡng ngoại thất.
Tạ Nguyên không nghĩ theo hướng kia nhưng nàng không ngờ rằng Ô Sử vừa nói như vậy, sợ nàng vì những gì mình nói mơ hồ hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: “Công tử, là bởi vì ngày thường người lười tiếp xúc với mọi người nên đã mua một biệt viện riêng, thường xuyên ở nơi đó để giải quyết sự vụ, phu nhân không nên hiểu lầm công tử.”
“Biệt viện mà công tử mua nằm ngay cạnh đường Giám Nghiệp, ngày thường ngay cả một con muỗi cái cũng khó gặp. Đây không phải là mục đích riêng mua biệt viện. Nếu phu nhân không tin thì có thể hãy tự mình đến xem xét.”
Hầu hết những ngôi nhà trên đường Giám Nghiệp đều là của những người giàu có và quyền quý, Tạ Nguyên chưa từng đến đó. Nàng nhướng mi, vừa uống một ít trà lạnh giải khát, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nàng ừ một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa, thu dọn quần áo chuẩn bị thổi tắt đèn đuốc.
Lúc này, trên mái nhà đột nhiên vang lên một âm thanh mơ hồ, giống như có người lướt ngang qua.
Tạ Nguyên chợt cả kinh, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ô Sử: “…Công, công tử?”
Cảnh Hữu Lăng tay phải cầm kiếm Liệt Sương, chiếc áo choàng màu đỏ tím trong đêm tối tựa như màu mực.
Khi nghe thấy giọng nói của Ô Sử, hắn dừng lại một chút, đặt ngón trỏ của bàn tay trái lên môi và làm động tác im lặng. Nhưng khi nhìn thấy những ngọn nến chưa tắt trong phòng, hắn sững sờ trong giây lát.
“Phu nhân còn chưa nghỉ ngơi.” Ô Sử tiến lên, “Công tử muộn như vậy cũng không ở lại biệt viện khác, sao người lại quay về?”
Đúng như Ô Sử đã nói, hắn chợt nhìn thấy ánh nến chưa tắt trong phòng, Cảnh Hữu Lăng hiện tại đã có gia thất, nếu hắn vẫn ở trong một biệt việt khác như trước, cho dù không ai dám nói ra điều đó trước mặt hắn, nhưng Tạ Nguyên chắc chắn sẽ bị chỉ trích sau lưng.
Hắn gãi đầu, thấp giọng hỏi: “Nga. Công tử, hôm nay người vội về là vì bồi phu nhân?”
Cảnh Hữu Linh ừ nhẹ một tiếng, sau đó mở cửa đi vào trong phòng.
Ánh nến trong phòng lung lay, đã cháy một nửa, mùi huân hương được Tạ Nguyên mang từ trong cung đến, hòa quyện với mùi hương hắn thường dùng rất thơm lại dễ ngửi.
Chắc vì Tạ Nguyên sợ nóng nên còn đặt đá viên ở góc phòng. Nhưng dù vậy, Tạ Nguyên có lẽ vẫn cảm thấy hơi nóng, quần áo trong nhà của nàng hơi sáng, dưới ánh nến mờ ảo như được phủ một lớp mạ vàng.
Nàng tựa người vào cạnh giường, trong tay cầm một quyển thoại bản, vòng tay trên tay lắc lư, phát ra hai tiếng vang thanh thuý.
“Ta còn tưởng rằng Cảnh đại tướng quân hôm nay sẽ không trở lại.” Tạ Nguyên lật trang sách trong tay, “Nếu như đúng như dự đoán, hôm nay Cảnh đại tướng quân không trở về thì ngày mai sẽ lan truyền tin đồn trong Lũng Nghiệp rằng ngươi ở biệt viện khác với kim ốc tàng kiều của mình còn việc cưới trưởng công chúa chỉ là kế sách tạm thời.”
Nàng ngước mắt lên nhìn Cảnh Hữu Lăng: “Xem ra Cảnh đại tướng quân vẫn chưa tàn nhẫn như vậy.”
Cảnh Hữu Lăng đứng ở nơi đó đột nhiên cười một tiếng: “… Điện hạ quá lo lắng.”
Vừa nói, hắn vừa duỗi ngón tay lên thắt lưng, cởi áo ngoài ra, khoác lên khuỷu tay, chuẩn bị tắm rửa.
Ngón tay của Tạ Nguyên vuốt ve trang sách, dừng lại chốc lát.
Khoảng nửa nén nhang, Cảnh Hữu Lăng mặc áo khoác bước vào phòng, trong làn sương mù bốc khói trông đẹp đến hư ảo, vài sợi tóc ướt xõa xuống vai, sợi dây chuyền bạc trên tóc run rẩy rơi xuống bên gáy hắn.
Ngay cả sau khi tắm gội xong, hắn cũng đem quần áo mặc vô cùng kỹ lưỡng, không hề có dấu hiệu lỏng lẻo hay lộ ra chút da thịt nào.
Khi đến gần hơn, Tạ Nguyên có thể ngửi thấy mùi tùng hương từ cơ thể hắn, mùi này càng nồng hơn sau khi hắn tắm, quanh quẩn khắp người.
Cảnh Hữu Lăng cúi đầu nhìn Tạ Nguyên, sau đó lấy một kiện áo ngoài, khoác lên người nàng.
“Bây giờ chỉ là mùa hạ hơi nóng, ban đêm còn có chút khí lạnh, hơn nữa trong nhà còn có đá viên.”
Cảnh Hữu Lăng cẩn thận buộc dây áo khoác, “Điện hạ, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hắn cúi người điểm vào quyển sách trong tay Tạ Nguyên, đặt giá cắm nến bên cạnh giường: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cảnh Hữu Lăng đưa tay lau ngọn tóc ướt của hắn, sợi dây chuyền bạc trên tóc phát ra tiếng vang: “Đêm nay ta đi thư phòng nghỉ tạm.”
Lúc Cảnh Hữu Lăng vừa quay người lại, Tạ Nguyên đột nhiên móc lấy chiếc thắt lưng quanh eo hắn.
Nàng đặt quyển sách đang cầm sang một bên, sau đó đứng dậy đi về phía Cảnh Hữu Lăng.
“Đêm tân hôn, là ta say rượu, trước đó tạm thời không nói chuyện.”
Tạ Nguyên dựa vào bức bình phong chạm khắc, “Chỉ là Cảnh đại tướng quân thanh tâm quả dục như vậy, khiến ta tò mò, ngươi thật sự chơi kim ốc tàng kiều ở biệt viện khác sao?”
Nàng vốn đã có tính cách nổi loạn từ khi còn nhỏ, thấy Cảnh Hữu Lăng tránh né nàng như vậy, Tạ Nguyên nảy ra ý định tiếp cận hắn hơn.
Cảnh Hữu Lăng rũ mắt nhìn Tạ Nguyên đang đứng trước mặt mình, hắn đại khái không ngờ rằng nàng đột nhiên đứng trước mặt hắn mà nói ra những lời như vậy.
Hắn thấp giọng hỏi: “…Điện hạ có biết hiện tại người đang nói cái gì không?”
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác.