Chương 26
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hữu Lăng, buổi sáng y đưa hồ lô, sáng sớm ra ngoài chỗ xa như vậy để mua quả hạnh sữa đặc, thậm chí có thể nói là nàng đang được cưng chiều……
Tạ Nguyên đang còn suy nghĩ, Ô Sử liền ở ngoài gõ cửa, “Công tử, người chưa dùng bữa sáng, để ta lập tức mang cho người?”
Tạ Nguyên tự mình mang theo một căn bếp nhỏ lại đây, vốn đã quen khẩu vị ở trong cung, nên có chút không quen ở Cảnh gia cho nên Tạ Đông Lưu đã đem người phụ trách ngự trù của Chiêu Dương Điện đưa đến Cảnh gia.
Huống hồ nàng từ trước đến nay ăn uống rất ngon, Tạ Đông Lưu đã cố gắng để Tạ Nguyên không phải chịu ủy khuất.
Cảnh gia tuy rằng quy củ khắc nghiệt, nhưng ở phương diện này cũng không hà khắc, cho nên nàng cùng Cảnh Hữu Lăng sẽ dùng bữa riêng. Tạ Nguyên cũng tình cờ có chút tò mò về bữa ăn hằng ngày của Cảnh Hữu Lăng, sau đó liền nhìn cái khay trên tay Ô Sử vài lần.
Bên trong chỉ có một đĩa bắp cải luộc cùng cháo trắng.
Nàng kinh ngạc, nhìn Cảnh Hữu Lăng đang ăn nhưng sắc mặt không đổi, hỏi: “Ngươi ngày đều liền ăn cái này?”
Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi những lời này, Ô Sử liền trả lời: “Điện hạ…… Không đúng, là phu nhân, là bởi vì công tử phạm ——”
“Ô Sử.” Cảnh Hữu Lăng ngước mắt lên nói cắt lời Ô Sử.
Tạ Nguyên chống cằm, “Nói đi. Đừng nhìn hắn, ngay cả công tử nhà ngươi đều phải kêu ta một tiếng điện hạ, ngươi nói, ngươi nghe hắn hay là nghe ta?”
Ô Sử vò đầu, ý thức được bản thân vừa nói những điều không nên nói, liền cúi mặt nhìn Cảnh Hữu Lăng, lại thấy Cảnh Hữu Lăng không lên tiếng, liền nói tiếp: “Là bởi vì, công tử phạm quy củ.”
“Cảnh gia có sáu điều không thể phạm, mại dâm, nạp thiếp, dưỡng ngoại thất, trốn khỏi thành, lạm sát kẻ vô tội, nuôi dưỡng tư binh, cái này phạm vào đều phải bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng vẫn còn một ít quy củ khác, những quy củ này nếu phạm thì cũng không đến mức sẽ bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng phải ăn……”
Ô Sử dừng một chút, chỉ cái khay trước mặt Cảnh Hữu Lăng, “Chính là cái này.”
Lại nói, Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay không thích thức ăn mặn, đối với thức ăn cũng không quá nhiều yêu cầu, ngày thường thức ăn cũng thanh đạm, cho nên đây đối với hắn cũng không phải là trừng phạt. Huống hồ lần này vi phạm lệnh cấm là bởi vì phụng mệnh đưa điện hạ đi Vọng Xuân Lâu, Cảnh Huyên đương nhiên sẽ thủ hạ lưu tình.
Tạ Nguyên nghĩ đến chuyện lần trước Cảnh Hữu Lăng đưa nàng đi Vọng Xuân Lâu, nghĩ rằng vì như vậy nên hắn mới bị phạt.
Đúng lúc Tiễn Thúy đang mang đồ ăn của Tạ Nguyên tiến vào, thức ăn của Tạ Nguyên luôn rất tinh tế, so với thức ăn của Cảnh Hữu Lăng càng thêm nổi bật.
Nàng dùng thìa lấy một ít nước quả hạnh, đưa tới môi Cảnh Hữu Lăng.
Cảnh Hữu Lăng nhìn về phía Tạ Nguyên.
“Không muốn ăn?” Tạ Nguyên đưa thìa tới gần hắn, “…… cũng không muốn ta đút cho à à?”
Đây là cố ý chọc giận công tử?
Ô Sử đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm. Không hổ là công chúa điện hạ, người bình thường nào dám đối xử với công tử như vậy?
Cảnh Hữu Lăng mấy ngày y không cần đến triều, Tạ Đông Lưu thậm chí còn đặc phép cho hắn nghỉ thêm mấy ngày, đại khái là muốn hắn ở nhà với Tạ Nguyên.
Nhưng lễ thành thân cũng đã hoàn thành, chờ bọn họ dùng bữa xong, bọn họ phải đến Cảnh gia bái tạ trưởng bối, chờ đến ba ngày lúc sau, còn về thăm phụ mẫu, cũng chính là tiến cung tạ ơn.
Tạ Nguyên nhớ lại từng người ở Cảnh gia, kiếp trước nàng cũng không tiếp xúc nhiều với mấy người này, rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói qua, Cảnh Huyên cũng ít khi nói cười, mà muội muội Cảnh Hữu Lăng, Cảnh Lê vì thân thể không tốt cho nên hiếm khi tham gia tiệc của các quý nữ ở Lũng Nghiệp, cùng Tạ Nguyên đương nhiên cũng chưa liên quan tới nhau.
Những người này đối với nàng mà nói, chỉ là thỉnh thoảng có gặp trong cung yến thôi.
Đến nỗi mẫu thân của Cảnh Hữu Lăng Triệu Nhược Uẩn, Tạ Nguyên thật ra có chút ấn tượng, đơn giản là vì lúc trước, vị phu nhân này đã từng giải vây cho nàng.
Hoằng Lịch năm mười ba, Tạ Nguyên vì được sủng ái từ nhỏ nên có quan hệ không tốt với các công chúa trong cung, nàng lại không thích Sở Nguyệt Lung, cho nên yến tiệc mùa xuân chỉ có mình nàng lẻ loi giữa buổi tiệc, nhìn mấy công chúa khác và Sở Nguyệt Lung cùng nhau nói chuyện.
Yến trung chỉ có nữ quyến, đại đa số quý nữ đều e ngại trước thanh danh của trưởng công chúa, đại khái là vì trưởng công chúa có quan hệ với Yến Tuy, đều không dám tiếp cận lại nghe nói vị này tính khí không tốt.
Nàng trông như là không sao, nhưng thật ra có chút buồn.
“Vì cái gì hoàng trưởng tỷ luôn không chơi với chúng ta?” Cửu công chúa chỉ tay vào Tạ Nguyên nói, “Vì sao các hoàng tỷ khác đều chơi với A Kiều, chỉ có hoàng trưởng tỷ không chơi với A Kiều?”
Cửu công chúa khi đó chỉ mới bảy tám tuổi, lời nói còn chưa rõ ràng, nhưng khi nàng hỏi câu như vậy, vẻ mặt người bên cạnh đều có chút viễn vông.
Ngũ công chúa Tạ Như hừ cười một tiếng, cũng không thèm nhìn Tạ Nguyên, sau đó sờ mũi Cửu công chúa, cười giải thích nói: “Hoàng trưởng tỷ ngươi là con vợ cả, là huyết thống cao quý, là người được phụ hoàng sủng ái nhất, còn chúng ta không giống nhau, nếu chúng ta chơi cùng một nhóm, đụng phải nhau thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy tiểu cửu, ngươi còn nhỏ, ngươi còn không hiểu, ngươi cứ chơi cùng chúng ta, cũng không nên phiền đến hoàng trưởng tỷ của ngươi, nếu hoàng trưởng tỷ không thích ngươi, bảo phụ hoàng chém đầu ngươi thì sao?”
Tạ Đông Lưu đối với nàng thật sự là quá mức thiên vị, cho nên các công chúa khác đối xử với nàng như vậy đã lâu, lời như vậy nàng cũng nghe nhiều rồi, nhưng cũng không có gì, cho nên nàng chỉ chống cằm, nhìn bên kia liếc mắt một cái.
Nhưng không ngờ rằng Cửu công chúa nghe những lời đó lại bậc khóc, bỗng chốc yến hội an tỉnh, chỉ còn tiếng khóc nháo của trẻ con, Cửu công chúa ngồi khóc trên mặt đất, “Phụ hoàng…… Không phải thích A Kiều nhất sao? Vì cái gì lại thích hoàng trưởng tỷ nhất! Ta muốn…… Ta muốn phụ hoàng!”
Cung nữ bên cạnh nhanh chóng bế công chúa lên, thấp giọng an ủi.
Lại không ngờ rằng Cửu công chúa lại giãy giụa xuống dưới, rồi đi tới trước mặt Tạ Nguyên, chỉ vào nàng nói: “Hoàng trưởng tỷ, tỷ nói cho A Kiều, phụ hoàng thật sự, thật là thích tỷ nhất sao? Các tỷ tỷ khác đang lừa A Kiều đúng không, phụ hoàng vẫn thích A Kiều nhất đúng không?”
Các quý nữ dời tầm mắt tới nơi này, phần lớn chính là muốn xem kịch vui. Cửu công chúa tuổi còn nhỏ, người trong cung phần lớn đều nhường nàng, mà Tạ Nguyên lại là cô công chúa duy nhất của hoàng hậu, hai người này động nhau, chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.
Cửu công chúa rất ít khi bị người khác phản đối, thấy Tạ Nguyên không có phản ứng gì, liền nhặt quả trong mâm đựng trái cây ném về phía nàng, rưng rưng nước mắt nói: “Không có khả năng! Phụ hoàng tất nhiên là thích A Kiều nhất! Bọn họ đều nói hoàng trưởng tỷ không phải người tốt, còn nói muốn chém đầu A Kiều, phụ hoàng là người như vậy, như thế nào sẽ thích hoàng trưởng tỷ nhất!”
Cửu công chúa ném qua với lực không nhỏ, nhưng Tạ Nguyên đại khái cũng đoán được phản ứng của nàng, cho nên hơi nghiêng đầu tránh đi.
Tạ Nguyên đứng lên lập tức nắm lấy cổ tay Cửu công chúa, nhìn tay nàng cười nói: “…… Tiểu cửu, mẫu phi ngươi, không dạy ngươi thế nào là tôn ti, thế nào là lớn nhỏ sao?”
“Nếu mẫu phi ngươi không có dạy ngươi, trưởng tỷ ta liền dạy ngươi.” Tạ Nguyên một tay nắm lấy cổ tay của Cửu công chúa, một tay cầm quả nho ước lượng một chút.
“Lớn nhỏ có thứ bậc, ta là lớn hơn ngươi, ngươi bất kính với ta, ta có thể niệm tình tuổi ngươi còn nhỏ nên không so đo, nhưng là ăn nói lỗ mãng với ta, còn nghĩ dùng quả ném ta, chính là sai lầm lớn.”
“Về phần thứ bậc, ta là đích nữ, ngươi là thứ nữ, lại là gia đình tầm thường, mẫu phi ngươi cũng chỉ là một hạ nhân, mà ngươi cùng những tỷ tỷ khác của ngươi cũng thấp kém hơn ta. Nếu là ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?”
Tạ Nguyên thong thả lột quả nho nhét vào miệng của Cửu công chúa, “Đến phần mẫu phi ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ tới bẩm bảo với phụ hoàng, quản giáo không nghiêm. Còn có, ngươi……”
Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Ngươi nếu lần sau lại như vậy, nói không chừng, ta thật sự sẽ chém đầu ngươi nha.”
Cửu công chúa còn có lời nghe không hiểu, quả nho được Tạ Nguyên nhét vào vị rất ngọt, nàng bị dọa đến mức bậc khóc, trong miệng còn lẩm nhẩm gì đó. Những người chứng kiến thấy Cửu công chúa khóc, vội vàng chạy tới an ủi, đặc biệt người hầu hạ Cửu công chúa, sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
Tạ Như xách tà váy đến chỗ Cửu công chúa thấp giọng an ủi hai câu, sau đó giương mắt Tạ Nguyên, quát: “Hoàng trưởng tỷ cũng thật sự là thật quá đáng, ngươi ngày thường đối với những người khác thì không nói, nhưng sao lại tàn nhẫn với tiểu cửu như vậy? Tiểu cửu tuổi còn nhỏ, cho dù nói có lời không hợp nhưng cũng chỉ là lời nói của trẻ con mà thôi, hoàng trưởng tỷ hà tất phải để trong lòng như vậy, cùng chấp nhặt với tiểu hài tử? Hoàng trưởng tỷ hành sự như vậy, ngày sau sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng!”
Tiếng trẻ con khóc làm người ta chịu không nổi, ban đầu những người ở xa chỉ nhìn tới phía này một chút, đại khái cũng không nghĩ đến ở giữa yến tiệc lại xảy ra chuyện này. Đặc biệt là Cửu công chúa tuổi tác còn nhỏ, khi khóc lên sẽ xuyên thủng tai người khác, ánh mắt mọi người đều hướng tới Tạ Nguyên.
Đặc biệt nếu trong nhà có nữ nhi, nhìn thấy Cửu công chúa khóc thê thảm như vậy, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng bắt đầu thầm mắng, trưởng công chúa điện hạ thật sự là thật quá đáng, cư nhiên đối xử với một đứa trẻ như vậy.
Trong bữa tiệc có tính tình không tốt nói với Tạ Nguyên: “Chuyện này, thần phụ không có quyền lên tiếng, cho dù hôm nay điện hạ có giáng tội, thần phụ cũng muốn nói. Ngày thường thần phụ nghe nói điện hạ được sủng ái, đây là điều đương nhiên, điện hạ là kim chi ngọc diệp, là công chúa duy nhất của hoàng hậu, nhưng điện hạ có nghĩ tới, công chúa bên này cũng là kim chi ngọc diệp, đều là thân sinh nữ nhi của Thánh Thượng, nếu bị điện hạ tùy ý chửi rủa, thật sự có chút quá đáng.”
Lời buộc tội khiến Tạ Nguyên có chút buồn cười, nàng vứt quả nho trên tay, cười nói: “Vị phu nhân này nếu thật sự là nhìn không được, hiện tại đi cáo trạng đi?”
Luật quy định, những người muốn cáo trạng phải trải qua một loạt lưu trình, còn phải trải qua một giường đinh để thể hiện quyết tâm của mình. Cái quy định này thật sự là có chút mức hà khắc, Lũng Nghiệp ngoại kinh, quan lại ức hiếp nam nữ có thêm một lá bùa, Tạ Đông Lưu từng muốn sửa chế, nhưng vì các lão quan khuyên ngăn, vẫn là gác lại.
Vị phu nhân liền ngậm miệng, mặt đỏ lên, những người cùng bàn dù tức giận đến đâu cũng không nói được gì, đại khái chỉ cảm thấy vị công chúa điện hạ này, quả nhiên là danh bất hư truyền, thật sự là được nuông chiều nên làm bậy, không biết đắc tội bao nhiêu người.
Sợ là về sau gả đi, sẽ chịu khổ sở.
Triệu Nhược Uẩn ngay lúc này tới bên người Tạ Nguyên, Tạ Nguyên khi đó đối bà có chút ấn tượng, đơn giản là Triệu Nhược Uẩn thật sự xinh đẹp, cho dù ở cạch các mỹ nữ, diện mạo của phu nhân vẫn sẽ nổi bậc trong đó còn có một nguyên nhân, chính là vì Triệu Nhược Uẩn là mẫu thân củaCảnh Hữu Lăng.
Cảnh gia gia huấn không được nạp thiếp, mà Triệu Nhược Uẩn cùng Cảnh Huyên nghe nói rất ân ái.
Triệu Nhược Uẩn đem khăn trên tay của bản thân đưa cho Tạ Nguyên, sau đó hướng tới yến trung nói: “Vừa rồi chư vị có lẽ là vì cách khá xa, cho nên có điều không biết. Theo thần phụ, lời của Cửu công chúa xác nhận không ổn, trưởng công chúa là trưởng tỷ, nên phải chia sẻ nỗi lo cùng Thánh Thượng và nương nương, Cửu công chúa còn nhỏ vô tri, nói năng lỗ mãng, điện hạ quản giáo thay cũng là tự nhiên.”
Tạ Nguyên vừa lột nho cho Cửu công chúa, trên tay còn chưa lau sạch, không nghĩ tới Triệu Nhược Uẩn liền chú ý tới điều như vậy.
Nàng vừa mới nhận, liền nghe thấy Triệu Nhược Uẩn nói với vị phu nhân kia: “Thị lang phu nhân vừa mới nói câu không sai.”
Trong lòng mọi người nhắc tới, liền nghe Triệu Nhược Uẩn nói: “Ngươi quả thật đã quá phận. Đây là chuyện riêng của trưởng công chúa và Cửu công chúa, nguyên bản chính là chuyện hoàng thất, bất luận trưởng công chúa có quản giáo Cửu công chúa hay không, ngươi xen giữa vào họ như vậy, lại xúi giục kích động tình cảm giữa hai công chúa, điểm này, nếu bị Thánh Thượng biết, chính là một tội không nhỏ.”
Lời nói như vậy, tiên lễ hậu binh, thật sự là tích thủy bất lậu.
Triệu Nhược Uẩn thân là phu nhân Cảnh gia, có người như vậy đầu tiên đứng ra thay Tạ Nguyên nói chuyện, những người phía sau đương nhiên cũng phụ họa, mà phu nhân lên tiếng trước kia cũng không dám nói nữa.
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác.