Chương 19
Tạ Nguyên nghĩ thầm, thực ra nàng đã bị cấm đoán ở Cung Khuê này hơn mười năm rồi.
Yến Tuy kể từ lần trước đến Chiêu Dương Điện tìm Tạ Nguyên,về sau đều không tới đây, nhưng hắn không biết từ đâu lấy được tin tức Tạ Nguyên đang bị nhốt, từ ngoài cung mang đến cho nàng một cửu liên hoàn để giải tỏa sự nhàm chán.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Tạ Nguyên có một chiếc bình hoa đặt thẳng đứng, trên chiếc bình tráng men này có một quả táo. Những nhánh hoathẳng đứng của hoa hải đường có phần héo úa, lá và cuống hoa rũ xuống, hơi giống cảnh xế chiều của mỹ nhân.
Cửu liên hoàn do Yến Tuy gửi tới đều được làm bằng ngọc, sờ vào không tính là lạnh lẽo, Tạ Nguyên luôn rất thành thạo việc này, cho nên chỉ một lúc sau thấy chán mà cất cửu liên hoàn sang một bên,không đụng chạm vào nữa.
Sau đó, nàng bàng hoàng nhìn chằm chằm vào hoa hải đường héo úa, dùng đầu ngón tay chạm vào nó rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Bây giờ đã là tháng 5, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày mồng tám tháng 6.
Khi rời khỏi Cung Khuê, nàng sẽ không thể quay lại hồi cung thường xuyên được nữa.
Nói đến cũng kỳ quái, không thể rời khỏi cung điện, nàng luôn nghĩ đến khung cảnh bên ngoài bức tường cung điện, nhưng khi chuẩn bị rời khỏi cung điện, nàng lại thấy hơi thất vọng.
Nói là luyến tiếc, nhưng cũng chưa nói tới.
Tạ Nguyên từ bên trong giương lấy ra một mảnh vải mà lúc trước tiểu Hoàng Môn bên cạnh Tạ Đông Lưu gửi tới, chính là hoa văn thêu trên váy cưới của nàng.
Mảnh gấm đỏ này sờ vào rất dễ chịu, được thêu bằng tịnh đế liên, hoa hành cùng diệp ngạnh đều sống động như thật, sử dụng kỹ thuật thêu huyến mang, chỉ có người thợ thêu già lớn trong cung điện mấy chục năm mới đủ điều kiện để thêu cho nàng áo cưới.
Tạ Nguyên chạm vào những đường thêu tinh tế và tinh xảo trên đó, đột nhiên không thể tin được rằng mình thật sự phải gả cho Cảnh Hữu Lăng.
Áo cưới kiếp trước là do Tạ Sách chuẩn bị, bởi vì thời gian chuẩn bị quá gấp gáp, Tạ Sách vì lý do này mà xử tử mấy vị tú nương, sau đó tìm hơn mười vị tú nương khá nổi tiếng từ ngoài cung đến lấp chỗ trống.
Vốn dĩ chuyện này sẽ do sử quan buộc tội, nhưng lúc đó mọi người trong Lũng Nghiệp hoàng cung đều gặp nguy hiểm, cái chết của mấy vị tú nương thêu thùa cũng chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cũng không ai cảm thấy tiếc nuối.
Trừ bỏ Tạ Nguyên.
Khi Tạ Nguyên nhận được kiện áo cưới, màu đỏ rực giống như máu của người đã chết vì nó, thậm chí nàng còn không dám nhìn Tạ Sách.
Khi đó nàng không dám đặt chiếc áo cưới này ở đầu giường, chỉ có thể đặt nó trên chiếc bàn nhỏ. Mãi cho đến ngày hôm đó trang nương đến, nàng mới chịu đựng khó chịu thay bộ váy cưới cực kỳ tinh xảo, ngồi ở Chiêu Dương Điện chờ phiêuvKị Đại tướng quân Cảnh Hữu Lăng tiến đến bức vua thoái vị.
Nhắc mới nhớ, cấm vệ trong cung cũng do Tạ Nguyên năm đó tự mình mở ra.
Nàng đã đoán trước được kết cục của chính mình.
Kỳ thật Tạ Nguyên luôn đoán được rằng Cảnh Hữu Lăng sẽ giết mình, Tạ Sách vì tìm kiếm viên Dạ Minh Châu ở Loan Châu,trong lúc đó nhiều ngư dân ra khơi đã chết trong vô vọng. Những người đó vì nàng có thể hoặc không muốn vì nàng mà chết, lưng đeo nghiệp nợ quá sâu, chung quy là muốn hoàn lại.
Chỉ là nàng không ngờ tới là Cảnh Hữu Lăng, cũng không nghĩ hắn đứng ở Chiêu Dương Điện, lấy khăn tay lau trường kiếm trong tay trước mặt cô.
…
Nhĩ Tuyết từ phía sau bức bình phong chạy vào, mặc một bộ kiện áo ngắn thêu đầu hổ, vì Nhĩ Tuyết gần đây đã tròn trịa hơn nên bộ quần áo mà Tiễn Thúy làm cho nó hơi nhỏ, khiến đầu nó to thêm.
Theo Tiễn Thúy, nó giống như củ cải đỏ trên mặt có than không thể rũ bỏ được.
Nhĩ Tuyết lắc đầu chạy đến dưới chân Tạ Nguyên, đầu hổ trên người nó rung chuyển, chiếc chuông treo trên đầu hổ vang lên mấy tiếng.
Nó dùng đầu cọ xát vào chân Tạ Nguyên, sau đó cuộn tròn thành một quả bóng và rơi xuống dưới chân cô.
Tạ Nguyên cúi đầu nhìn, liền thấy nó nhắm mắt lại.
Cái đuôi mềm mại cọ vào váy của Tạ Nguyên.
Cuộc sống này rốt cuộc vẫn khác, cho dù nàng có đóng vai trò gì trong đó đi chăng nữa.
Suy cho cùng thì tình hình hiện tại vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Nhĩ Tuyết chưa chết, đó cũng là một khởi đầu tốt. Dù sao thì Tạ Sách hiện tại vẫn có thể mỉm cười an ủi nàng, thế là đủ rồi.
Tạ Nguyên suy nghĩ một chút: “Tiễn Thúy, giúp ta gọi Ỷ Dung tiến vào.”
Tiễn Thúy là một thị nữ, từ nhỏ đã bên cạnh Tạ Nguyên, kiếp trước bức vua thoái vị trong cung, quân phản căn bản không làm hại đến những người trong cung vô tội, lẽ ra nàng có thể bỏ đi, nhưng nàng vẫn tự sát sau cái chết của Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên khi còn trẻ tính tình cực kỳ bướng bỉnh, còn Tiễn Thúy lại có tính tình ôn hòa điềm tĩnh, cho nên Tiễn Thúy là người duy nhất có thể ở bên cạnh nàng suốt những năm qua.
Mà Tạ Nguyên còn có một thị nữ khác là Ỷ Dung. Trước đó, Ỷ Dung cùng Tiễn Thúy từng phục dưỡng trong Chiêu Dương Điện, nhưng sau một sự cố xảy ra vào mùa thu năm Hoằng Lịch thứ mười ba, Phó Vân đã chuyển Ỷ Dung đến điện phụ của Chiêu Dương Điện.
Về sự việc này, lúc đó Tạ Nguyên bị sốt cao, trước sau không bao giờ nghĩ tới nữa.
Cũng sau lần đó, Tạ Nguyên không thể rời khỏi cung nữa.
Mặc dù mọi người trong cung đều giữ bí mật chuyện này, nhưng ngay cả Ỷ Dung cũng chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về nó. Nhưng Tạ Nguyên biết Ỷ Dung cũng lớn lên cùng nàng, trong số thị nữ trong cung, trừ Tiễn Thúy ra, nàng chỉ có thể tin tưởng Ỷ Dung.
Sau này nàng sẽ không thể nhanh chóng biết được tin tức từ tromg cung, Tạ Nguyên cũng phải sớm lên kế hoạch.
“Điện hạ.”
Tầm vóc của Ỷ Dung cao hơn những cô nương bình thường khác, lông mày và đôi mắt cũng có anh khí mà những cô nương bình thường hiếm khi có được. Mặc dù nàng ấy không chăm sóc Tạ Nguyên, nhưng chi phí vẫn bằng với Tiễn Thúy, vì vậy quần áo trên người nàng ấy trông đẹp hơn so với những thị nữ khác.
Ỷ Dung vốn không nói nhiều, Tạ Nguyên cũng không nói, cũng không chủ động mở miệng, cho nên sau khi kêu lên liền cúi đầu đứng ở phía dưới, không phát ra âm thanh nữa.
Tạ Nguyên đứng lên: “Ngươi vẫn là người thông minh, ngươi đoán xem hôm nay ta gọi ngươi đến đây làm gì?”
“Nếu điện hạ muốn hỏi về sự tình năm Hoằng Lịch thứ mười ba,” Ỷ Dung cụp mắt xuống, “Thì thần cũng không thể phụng cáo.”
Giống như trước đó Tạ Nguyên đã hỏi nàng vài lần, không ai dám nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra vào năm Hoằng Lịch thứ mười ba. Người trong cung hoặc là không biết, hoặc là không dám cùng nàng nhắc tới.
“Ta không có hỏi chuyện này.” Tạ Nguyên chậm rãi đi tới trước mặt Ỷ Dung, “Ngươi nên biết rằng ta tháng sau sẽ gả khỏi cung, mẫj hậu sẽ không an bài ngươi cùng ta rời cung,vì vậy……ta hy vọng ngươi ĐếnVĩnh Diên Điện và đi theo Tạ Sách.”
Ỷ Dung ngước mắt lên, tựa hồ đang kinh ngạc nhìn Tạ Nguyên: “Công chúa muốn ta để mắt đến Đoan Vương điện hạ sao?”
Tạ Nguyên và Tạ Sách có quan hệ rất bền chặt, Ỷ Dung đương nhiên biết điều này, nàng mới nghe được lời nói của Tạ Nguyên làm cho một phen kinh ngạc, việc sắp xếp thị nữ đi đến cung điện khác ít nhiều giống như tai mắt.
“Không chỉ là xem.” Tạ Nguyên dừng một chút, “Bất quá nói như vậy cũng không sao, sau khi ta gả ra khỏi cung, sẽ khó có thể mang đồ vật trong cung ra ngoài. Sau này ta liền thỏa thuận với A Sách, thỉnh thoảng ngươi được phép ra khỏi cung và mang cống phẩm cho ta.”
“Nô tỳ không hiểu.” Ỷ Dung cau mày nói: “Nếu điện hạ muốn cống phẩm từ trong cung thì không cần phải phiền toái lớn như vậy, bệ hạ và nương nương đều cho phép, là có thể nhờ người mang tới.”
Chiêu Dương Điện trầm mặc một lát, Tạ Nguyên chậm rãi nói: “Vậy ta nói rõ ràng một chút.”
“Ta đương nhiên không phải vì cống phẩm, hy vọng ngươi sẽ rời khỏi cung điện vào ngày mùng 1 và ngày 15 hàng tháng, kể cho ta nghe mọi chuyện xảy ra xung quanh Tạ Sách và trong cung từ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, thậm chí còn bao gồm các công việc chính vụ mà ngươi đã nghe trong Vĩnh Diên Điện.”
Ỷ Dung chợt cả kinh, ngạc nhiên nhìn Tạ Nguyên.Chỉ nhìn thấy vị điện hạ mà nàng từng chứng kiến này đã lớn lên, đứng bên cạnh nàng lúc này, dung mạo so với hơn càng tăng lên, đẹp đẽ như tháp ngọc bên ngoài Chiêu Dương Điện, xứng đáng với câu nói mà tân khoa Trạng Nguyên năm đó trong triều đại khen ngợi giống hoa mẫu đơn.
Nàng trầm mặc hồi lâu, “Điện hạ cần phải cho nô tỳ một nguyên nhân.”
“Không có nguyên nhân” Tạ Nguyên lắc đầu, “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chuyện này rất quan trọng, chỉ có thể giao phó cho người mà ta tin tưởng.”
“Cho nên, Dung tỷ tỷ, chuyện này ta chỉ có thể tìm ngươi.”
Ỷ Dung run lên khi nghe Tạ Nguyên nhắc đến Dung tỷ tỷ. Khi còn nhỏ, Tạ Nguyên không hiểu tôn ti, thường gọi nàng là Dung tỷ tỷ, nhưng bị Phó Vân khiển trách mới sửa lại, nhưng trong lòng nàng biết, Tạ Nguyên chưa bao giờ coi nàng và Tiễn Thúy là nô bộc.
Huệ Hòa trưởng công chúa điện hạ sinh ra đã được nuông chiều và làm bậy, nhưng nàng cũng xuất thân từ sự chân thành hiếm có trong hoàng gia.
“… Điện hạ, trước tiên xin nói cho nô tỳ biết, chuyện này người không hổ thẹn với tâm?”
Tạ Nguyên cười, chắc là Ỷ Dung cho rằng giữa mình và Tạ Sách nổi lên khoảng cách nên mới hỏi câu này.
Nàng mỉm cười, “Tất nhiên là ta không thẹn với tâm. Ta lớn lên cùng A Sách từ khi còn nhỏ, có tình tỷ đệ sâu đậm. Đương nhiên, ta không thể có ý định làm hại hắn. Chỉ là chuyện này rất quan trọng, tạm thời ta không tiện tiết lộ.”
Ỷ Dung cúi người, tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngước mắt nhìn Tạ Nguyên: “Được, nô tỳ đồng ý với điện hạ.”
…
Khi Ỷ Dung vừa bước ra ngoài điện, Tạ Nguyên đã dựa vào giường, đột nhiên nói: “Vậy, cuộc đi săn mùa thu năm Hoằng Lịch thứ mười ba đã xảy ra chuyện gì, các ngươi không dám nói cho ta biết sao?”
Ỷ Dung dừng bước, không quay đầu lại, đứng ở Chiêu Dương Điện tiếp giáp với bên ngoài, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ.”
“Có rất nhiều chuyện, biết thì không tốt, ngược lại không biết là một điều tốt.”
Đó là những gì mọi người đã nói với Tạ Nguyên, nàng chưa bao giờ cố chấp với chuyện này, nhưng Tạ Nguyên chợt nhớ tới bàn tay mà Cảnh Hữu Lăng đã duỗi ra trước đó, nốt ruồi nhỏ trên xương cổ tay nhô ra của hắn.
Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới, cuộc đi săn mùa thu năm Hoằng Lịch thứ mười ba lại có liên quan đến hắn.
Tạ Nguyên nghĩ thầm, khi đến Cảnh gia, có lẽ nàng có thể tìm được manh mối từ Cảnh Hữu Lăng về chuyện năm đó đã xảy ra.
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác.