Chương 18
“Các ngươi hiện tại đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, một hai đều thích cùng ta đối nghịch.”
Phó Vân lôi kéo xiêm y có đường viền phức tạp, đi tới trước mặt Tạ Nguyên hỏi: “Đệ đệ ngươi không hiểu chuyện, giờ ngươi cũng vậy sao? Mẫu hậu làm như vậy không phải là vì lợi ích của các ngươi sao?Ngươi không thấy những người đó bộ dạng gì sao?Hiện tại cô mẫu ngươi như nào các ngươi còn không hiểu?”
“Cái khác không nói, chỉ nói về Đoan Vinh mà thôi. Ngươi nhìn nàng ta xem,đã bị hạ thấp đến mức nhà chồng có thể tùy ý đánh mắng, thậm chí cả nữ nhi nhận hết sự khi dễ.Nếu Tạ Sách sau này không có năng lực bảo vệ ngươi, ngươi thật sự cho rằng mình có thể đứng vững ở Cảnh gia sao?”
Tạ Nguyên đương nhiên khác với những cô mẫu kia, mẫu tộc của nàng là Phó gia lâu đời ở Lũng Nghiệp,nàng còn là trưởng công chúa,có địa vị hưởng thụ ngàn trấn. Từ khi Tạ Sách sinh ra, mẫu hậu như đang nhân nhượng cái gì đó. Thực tế Phó Vân dung túng Tạ Nguyên càng nhiều, vì lợi ích trên người Tạ Nguyên nhiều hơn.
Tạ Sách ở kiếp trước luôn bối rối vì bị giằng xé giữa Phó Vân, Tạ Đông Lưu và Tạ Nguyên.
Tuy nhiên, nó cũng thực sự vô giải.
“Mẫu hậu.” Tạ Nguyên cũng quỳ xuống bên cạnh Tạ Sách, “Khi còn nhỏ, mẫu hậu đã dạy bảo ta và A Sách rằng chúng ta trời sinh có đức, nếu cứ khăng khăng sẽ phản tác dụng, mẫu hậu muốn A Sách đi theo con đường làm hoàng đế, nhưng người có bao giờ nghĩ rằng A Sách bản chất không thích những âm mưu lừa gạt nhau trong triều đình, và cũng học không được chế hành chi thuật.”
“Mẫu hậu có bao giờ nghĩ đến việc A Sách thực sự có khả năng ngồi trên vị trí kia, cầm trong tay trọng trách cả thiên hạ hay không?”
Phó Vân nghe thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, và nàng bước nhanh đến chỗ Tạ Nguyên. Phó Vân sinh ra trong một gia đình có tiếng cổ điển là Phó gia, luôn hành đoan lễ ngăn, khi nàng bước đi, gấu váy hầu như không di chuyển, và nàng không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.
Nhưng vừa rồi Phó Vân trên đầu bộ diêu lắc lư mấy cái, nàng cũng không thèm để ý dáng vẻ của mình. Nàng nhìn Tạ Nguyên quỳ rạp trên mặt đất, trầm giọng nói: “Không có người nào sinh ra đã biết làm cái gì. Tạ Sách hiện tại không làm được, chẳng lẽ không học được sao? Hắn chỉ là kiếm cớ cho mà thôi.Hắn không có tiến bộ và sẵn sàng chịu thua bởi những thứ đệ đó áp đảo, và bây giờ ở trước mặt ta và nói rằng hắn không thể gánh vác trách nhiệm lớn?
Phó Vân cười nhạo một tiếng, “Ta lớn lên trong Phó hia từ khi còn nhỏ, và sau lưng ta là toàn bộ Phó gia. Ta đã được ma ma dạy dỗ các công việc từ khi còn nhỏ, và để ta sẵn sàng gả cho hoàng gia. Sinh ra trong một gia đình quý tộc không có lựa chọn nào khác. “Quyền lợi. Sinh ra trong hoàng gia… ngươi thực sự cho rằng mình còn có lựa chọn sao?”
“Thứ lỗi cho nhi thần đã đi quá giới hạn, chính là bởi vì ta không có quyền lựa chọn,” Tạ Nguyên bình tĩnh nói, “Cho nên, mẫu hậu cùng phụ hoàng như khách quý cũng không có coi trọng lẫn nhau như vậy nhiều năm.”
Không ai dám đề cập chuyện này trước mặt Phó Vân, đây luôn là tâm bệnh của Phó Vân, nàng cùng Tạ Đông Lưu là phu thê nhiều năm nhưng đều là cãi vã. Hai con người trời sinh trái ngược nhau miễn cưỡng đến với nhau nhưng cuối cùng lại không có một cái kết viên mãn.
Cũng ngay lúc này, Tạ Nguyên nghĩ đến nhánh hải đường mà Cảnh Hữu Lăng vừa đưa cho nàng. Trên cành hoa là mùa xuân tháng tư của Lũng Nghiệp, hoàn toàn khác với mùa xuân và mùa thu khi hắn mang kiếm ở kiếp trước.
Nàng chợt nhớ rằng lần đầu tiên nàng gặp Cảnh Hữu Lăng khi còn trẻ, hắn vào cung với tư cách là thư đồng của Tạ Sách.
Khi đó Tạ Nguyên cũng đi theo Tạ Sách đi nghe phu tử giảng bài, nghe chán liền gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành.
Sau đó, khi phu tử yêu cầu nàng đứng dậy để trả lời câu hỏi, Tạ Sách người đang lắng nghe cũng thương nhưng mà bất lực.
Lúc đó Cảnh Hữu Lăng đang ngồi bên cạnh nàng, Tạ Sách không còn cách nào khác đành phải nhờ đến vị công tử ngang tàng của Cảnh gia này giúp đỡ. Vị phu tử kia không bằng ngày hôm qua tính tình ôn hoà,nếu không đáp được tất nhiên phải viết tay 《 huấn mông biền câu 》mấy lần nói khônh chừng dài mấy thước.
Tạ Nguyên vẫn nhớ rằng Cảnh đại tướng quân lúc ấy ngồi thẳng trên ghế, nhướng mi nhìn vẻ mặt lo lắng nhìn Tạ Nguyên.Khi đó nàng bị phu tử nhìn đến da đầu tê dại,chỉ mong Cảnh Hữu Lăng có thể giúp.
Bên ngoài khung cửa sổ của thư phòng có trồng một cây ngọc lan, hắn vội vàng lật giở một trang sách trong tay, nhắm mắt làm ngơ trước lời cầu cứu của Tạ Nguyên.
Sau đó, Tạ Nguyên ngồi chép sách đến mệt mỏi, và trong khi phu tử đang ngủ trưa, nàng đã ra lệnh cho Tạ Sách cắt bộ râu quý giá của phu tử, khiến phu tử vô cùng tức giận thổi râu và nhìn trừng mắt. Lập tức báo cáo với Tạ Đông Lưu rằng trưởng công chúa điện hạ thực sự bướng bỉnh nên xin từ chức.
Tạ Đông Lưu không còn cách nào khác đành phải thay phu tử là Chương Lương Bật dạy cho Tạ Nguyên và Tạ Sách, so với phu tử trước, Chương Lương Bật còn tệ hơn, thích dùng thước để giáo huấn học trò, Tạ Nguyênn cũng bị Tạ Đông Lưu răn dạy.Dưới sự khiển trách của Chương Lương Bật, không dám làm gì Chương Lương Bật.
Chỉ là nàng đột nhiên nhớ tới một ngày nào đó khi nàng không thể trả lời câu hỏi của Chương Lương Bật… Cảnh Hữu Lăng dường như đã giúp nàng.
Thật ra cũng không thể gọi là giúp, câu mà Chương Lương Bật hỏi ngày hôm đó là câu trong 《 ấu học quỳnh lâm 》 Tạ Nguyên nghe trong gió xuân ấm áp đã buồn ngủ, bài giảng của Chương Lương Bật rất dài dòng và nhàm chán. Nàng thực sự mệt mỏi khi nghe.
Sau đó, nàng nghe thấy Chương Lương Bật đứng trên chỗ dạy và gọi: “Trưởng công chúa điện hạ.”
Khi nàng bừng tỉnh và đứng dậy, nàng nghe thấy Chương Lương Bật hỏi:”Tặng vật kính chào, rằng dám hiệu hiến phơi chi thầm, hai câu này tiếp theo còn nhớ rõ?”
Tạ Nguyên bắt gặp ánh mắt của Tạ Sách, thấy Tạ Sách nhẹ nhàng lắc đầu với nàng trong khi lật sách. Nàng nhìn cây thước của Chương Lương Bật trên bàn, và khi nàng chuẩn bị được nghe giáo huấn, nàng nhìn cuốn sách Cảnh Hữu Lăng đang cầm trên bàn.
Gáy sách gõ lên mặt bàn gỗ phát ra âm thanh khe khẽ.
Ánh nắng rơi xuống lông mi của hắn, phủ lên lông mi của hắn một mảnh âm u, hắn lật tới trang vừa vặn là 《 ấu học quỳnh lâm 》 cuốn 1 – thiên văn.
Tạ Nguyên vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn ánh mắt Chương Lương Bật, cụp mắt đáp: “Hồi phu tử, nhờ người dời đi, rằng toàn lại sức mạnh lớn lao.”
Bọn họ chỉ là học cùng nhau trong một hoặc hai tháng, vì Tạ Nguyên đã tới tuổi cập kê, vì vậy nàng không còn đến học với Tạ Sách nữa.
Chỉ là nàng thỉnh thoảng nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng đi đến thư phòng với Tạ Sách, hắn sinh ra đã có vóc người cao, Tạ Sách lúc đó chỉ cao đến cằm Cảnh Hữu Lăng, màu quần áo mà Tạ Sách mặc thập phần tươi sáng, đứng bên cạnh đến Cảnh Hữu Lăng, người thường mặc đồ đen và trắng xen kẽ đứng chung một chỗ, rất dễ nhận thấy.
Tạ Nguyên thỉnh thoảng nghe thấy Tạ Sách nói với hắn: “Tam công tử, sao chúng ta không thương lượng một chút, ngươi trước mặt phụ hoàng nói nhiều lời tốt đẹp hơn với ta, chờ ta trở thành giang hồ đại hiệp có một không hai,ta nhất định sẽ dìu dắt ngươi.”
“Hay là giúp ta trước mặt Chương phu tử, ta về sau nhất định sẽ không quên ngươi, lần này giao dịch thế nào?”
Cảnh Hữu Lăng thường sẽ không trả lời, nhiều nhất hắn chỉ “ân”một tiếng và thái độ của hắn cực kỳ có lệ. Tạ Sách chưa bao giờ quan tâm đến những điều này, và nói đi nói lại với hắn những lời này, Tạ Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Cảnh Hữu Lăng.
Tạ Nguyên quỳ trên đại điện của Phượng Nghi Điện, thầm nghĩ tại sao sau này bọn họ lại đi đến chỗ không thể cứu vãn được như vậy.
…
Phó Vân không ngờ Tạ Nguyên lại nói như vậy trước mặt nàng. Nàng thất thần, cây thước trong tay nàng rơi xuống đất với một tiếng keng. Không có âm thanh nào trong Phượng Nghi Điện rộng lớn, chỉ nghe tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt, tích tắc, tích tắc, tích tắc, giống như không biết mệt mỏi.
Nàng vội vàng nhặt cây thước rơi trên mặt đất, run rẩy như muốn đánh Tạ Nguyên đang quỳ trước mặt, nhưng khi nó rơi xuống vai Tạ Nguyên, nàng lại dừng lại.
Cây thước rơi xuống trước mặt Tạ Nguyên, bởi vì dưới đất trải thảm lông nên không phát ra âm thanh. Tạ Nguyên ngước mắt lên như cảm nhận được điều gì, liền thấy Phó Vân quay người đi.
Bộ quần áo trên người Phó Vân được người thợ thêu từng mũi thêu thành trăm hình tước điểu đang hướng về phía phượng hoàng, đứng trong điện cao của Phượng Nghi Điện, nàng dường như bị ngăn cách khỏi mọi nghi ngờ và chế giễu xung quanh.
Trên thực tế, hậu vị của nàng không suôn sẻ, năm đó khi tiên đế chọn thái tử phi, Phó Vân có thể nổi bật trong số nhiều cô nương quý tộc, không chỉ bằng Phó gia, mà còn vì sự nghiêm khắc của chính nàng đối với chính mình trong rất nhiều năm.
Chỉ là đáng tiếc, Tạ Đông Lưu chỉ là coi nàng là h oàng hậu, chỉ thế mà thôi.
Tạ Nguyên biết vừa rồi mình lỡ miệng, Phó Vân trời sinh mạnh mẽ, không bao giờ cam chịu thua kém người khác, cho nên nàng mới cảm thấy đau lòng với Tạ Sách, nhưng hai người có nguyện vọng khác nhau, Phó Vân cũng không nên…… Đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên trên người Tạ Sách.
Tạ Nguyên thấp giọng nói: “Nhi thần lỡ miệng.”
Phó Vân quay lưng về phía họ, giơ tay lên và từ từ lùi về phía sau, giọng nói nghe không có gì khác thường.
“Hai người các ngươi cút ra khỏi đây ngay. Ta ta lệnh cho trưởng công chúa Tạ Nguyên giam tại Chiêu Dương Điện một tháng kể từ hôm nay vì những lời vì nói năng lỗ mãng.. Phu tử của Tạ Sách, Cao Hình phân phó đi xuống. Nội dung bài giảng tăng gấp đôi, hình phạt cũng tăng gấp đôi.”
Tạ Sách vừa rồi bị đánh mạnh vào xương, quỳ một lúc lâu không đứng dậy được, Tạ Nguyên kéo y đứng dậy, nói với Phó Vân: “Nhi thần cáo lui.”
Sau khi ra khỏi Phượng Nghi Điện, thải hỉ từ bên ngoài chạy tới đón nàng, Tạ Sách miễn cưỡng dựa vào sự đỡ của thải hỉ, có chút sợ hãi nói với Tạ Nguyên: “Nếu như chuyện vừa rồi của mẫu hậu thật sự đánh trên người của trưởng tỷ, trưởng tỷ nhất định chịu không nổi, cây thước này so với Chương lão đầu dày hơn nhiều, không cần nghĩ ngợi cũng biết là chủ ý của Cao Hình.”
Hắn nói, im lặng một lúc.
“Trưởnh tỷ,” Tạ Sách lôi kéo tay áo Tạ Nguyên, “từ nay về sau… không được nhắc chuyện phụ hoàng nói với mẫu hậu. Mẫu hậu rất cố chấp và mạnh miệng, nhưng A Sách biết nghe được tỷ nói như vậy, tuy rằng mẫu hậu sẽ không nói, nhưng nhất định rất đau lòng.”
“Kỳ thật ta cảm thấy mẫu hậu thích trưởng tỷ hơn,” hắn gãi đầu, “Tỷ xem, mẫu hậu tùy ý đánh ta, nhưng đối mặt với tỷ, người không đành lòng.”
Tạ Nguyên sờ đầu Tạ Sách, nhỏ giọng nói với hắn: “Lần sau trưởng tỷ sẽ không như vậy.”
Nhưng giờ phút này ở Phượng Nghi Điện, Phó Vân đang đứng một mình trong đại điện, nội sĩ cùng cung nữ đều không dám bước vào đại điện.
Nành đưa tay đỡ cây trụ phượng mạ vàng, mặc dù không có tiếng động nào, nhưng trên thảm trước mặt nành có rất nhiều vết máu vẫn còn ướt.
Fl+bình chọn đi nào🥰