Chương 80: Tống Chu Thành: Mặc dù về thời gian thì tôi không bằng cậu nhưng về số lượng tôi hơn cậu rồi!
- Trang Chủ
- Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
- Chương 80: Tống Chu Thành: Mặc dù về thời gian thì tôi không bằng cậu nhưng về số lượng tôi hơn cậu rồi!
Cậu ta lập tức quay trở về phòng khiêu vũ Anh Đào, để Tiểu Huệ trốn ở tường kép bên dưới ghế ngồi của xe ngựa.
Chiếc xe ngựa vừa đi đến cổng thành thì người gác cổng còn bảo Vương Cảnh Văn xuống xe để bọn họ kiểm tra, nhìn thấy bọn họ mở ghế ngồi ra tim của Vương Cảnh Văn sắp nhảy cả ra ngoài.
May sao bọn họ chẳng phát hiện ra được gì cả, bởi vì bên dưới ghế ngồi của cậu ta thật sự có tường kép, cậu ta bảo Tiểu Huệ trốn bên trong lớp cuối cùng.
“Được rồi, các người đi đi!”
Sau khi người gác cửa thả bọn họ đi, chiếc xe ngựa lại lộc cộc chầm chầm đi ra khỏi thành, qua tầm khoảng nửa tiếng, Vương Cảnh Văn mới ngó đầu ra khỏi xe ngựa và đảo mắt nhìn quanh, phát hiện không có ai mới mở lớp tường kép đó ra.
Nhìn thấy Tiểu Huệ cuộn người trong lớp tường kép đó, Vương Cảnh Văn nghiêm túc nói: “Ở đây đã an toàn rồi, cô mau đi đi! Nhớ chuyện cô đã đồng ý với tôi đấy!”
Tiểu Huệ cũng rất mừng rỡ, vội bò ra từ trong lớp tường đó nhưng vừa mới mở chiếc rèm xe ra thì nhìn thấy Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch đang cầm súng nhắm vào đầu của cô ta.
Ở sau lưng bọn họ còn có một tốp binh lính đang mặc quân phục trên người, bao vây lấy xe ngựa của bọn họ.
Đôi mắt Tiểu Huệ tức tối hiện lên tơ máu, lấy một khẩu súng từ trong người ra và nhắm vào đầu của Vương Cảnh Văn, cắn răng nói: “Không ngờ cậu dám phản bội tôi!”
Vương Cảnh Văn nhìn thấy tốp người ở bên ngoài cũng ngơ ngác, tại sao Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch lại đến đây!
Sắc mặt Vương Cảnh Văn chợt trắng bệch như tờ giấy và ra sức lắc đầu với Tiểu Huệ: “Không phải tôi, tôi không có!”
Tiểu Huệ đưa mắt nhìn Tống Chu Thành bên ngoài xe ngựa rồi lại liếc nhìn Vương Cảnh Văn ở trước mắt, ánh mắt bỗng thay đổi quay người luồn ra phía sau của Vương Cảnh Văn, nòng súng chĩa thẳng vào thái dương của Vương Cảnh Văn.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì các cậu là anh em cùng nhau lớn lên. Nếu như muốn cậu ta sống vậy thì các cậu bảo người của mình tránh ra!”
Tống Chu Thành thấy vậy bèn phụt cười: “Bên tình báo của các cô cũng nên đổi lại là vừa, tôi và Vương Cảnh Văn đã trở mặt với nhau từ lâu rồi, các cô không biết à!”
Nòng súng lạnh buốt chỉa sát vào đầu của mình, ánh mắt Vương Cảnh Văn nhìn Tống Chu Thành mang theo nỗi oán hận.
Vương Cảnh Văn nuốt nước bọt, chỉ đành đưa mắt nhìn Triệu Dực Thạch, nghiến răng nói: “Thạch Đầu, bình thường quan hệ của tôi với cậu cũng không tệ nhỉ. Cậu nghĩ đến Cảnh Phi đi chứ, nghĩ thêm cho đứa con trai còn chưa chào đời của cậu nữa. Nếu như Cảnh Phi biết tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ buồn lắm!”
Triệu Dực Thạch cau chặt mày, Tống Chu Thành ở bên cạnh đá cho Triệu Dực Thạch một cái, mắng vào mặt cậu ấy: “Cậu đang nghĩ gì đấy! Cậu là một người lính, bây giờ cậu ta là giặc bán nước đấy, cậu còn dám giúp cậu ta, cậu muốn chết à!”
Tiểu Huệ ở trên xe ngựa chợt nảy ra một ý, cô ta vội bắn một phát súng vào ngực của Vương Cảnh Văn rồi đẩy Vương Cảnh Văn về phía trước.
Nhân lúc Triệu Dực Thạch luống cuống tay chân bắt lấy Vương Cảnh Văn, Tiểu Huệ đánh dây cương xe ngựa phi qua từ bên cạnh Triệu Dực Thạch.
Tống Chu Thành nghĩ đến Triệu Dực Thạch vẫn còn đang chắn ở phía trước nên cũng không dám bóp cò, đợi đến khi anh phản ứng kịp thì Tiểu Huệ đã đánh xe đi được một đoạn đường rồi.
Tống Chu Thành cau mày, leo lên lưng ngựa, vung dây cương mà đuổi theo sau. Tiểu Huệ quay đầu nhìn thấy Tống Chu Thành càng lúc càng gần mình, ánh mắt chợt hiện lên sự hung hãn, bắn một phát súng về phía Tống Chu Thành.
Tống Chu Thành trừng mắt kinh ngạc, nhanh chóng lách người nhưng viên đạn vẫn sượt qua cánh tay của anh. Ánh mắt Tống Chu Thành chợt thay đổi, bèn bắn một phát súng vào bụng của con ngựa đó.
Con ngựa bị thương ngã nhào xuống đất, Tống Chu Thành lại giơ súng lên bắn vào cổ tay và đùi của Tiểu Huệ.
Đồ đạc của Tiểu Huệ vẫn còn đang ở trên xe ngựa, Tống Chu Thành mở túi đồ ra kiểm tra, càng xem biểu cảm càng kỳ lạ. Anh đưa mắt nhìn chiếc túi đồ rồi lại nhìn Tiểu Huệ nằm trên mặt đất, hoàn toàn không tin vào mắt của mình.
Điều này khiến cho khi Tống Chu Thành mang Tiểu Huệ về quân doanh báo cáo có chút gượng gạo: “Người con đã bắt được rồi nhưng bản đồ quân sự thì không tìm thấy.”
Tống Chu Thành nói xong thì Ngụy Dũng nhăn nhó cau mày, giọng nói trở nên gấp gáp: “Sao lại không tìm thấy được chứ! Tôi kẹp nó vào trong quyển binh pháp, có bìa màu xanh ấy!”
Tống Chu Thành gật đầu, biểu cảm ngượng ngùng: “Sách thì con có tìm thấy chỉ có điều không phải quyển binh pháp, mà là một quyển hoàng thư.”
Tống Chu Thành nói xong bèn lấy quyển hoàng thư và đưa cho Ngụy Dũng: “Chú xem có phải là quyển này không.”
Ánh mắt Ngụy Dũng chợt thay đổi lạ thường, còn Nguỵ Quân Vũ thì lẳng lặng giơ tay lên: “Cái đó… Con có một câu này mà con không dám nói.”
Tống Trạch nhìn Ngụy Quân Vũ, trầm giọng nói: “Không sao, có phát hiện chuyện gì thì con cứ nói thẳng ra!”
“Cái đó… Quyển hoàng thư đó là của con. Còn quyển binh pháp mà ba nói chắc là ở dưới gầm giường của con.” Nguỵ Quân Vũ nói câu này vẫn luôn cúi thấp đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
Nhưng cho dù cậu ấy có nói nhỏ đến mức nào thì mọi người đều nghe rất rõ. Ngụy Dũng đi đến trước mặt Nguỵ Quân Vũ và đạp vào mông của cậu ấy một cái thật mạnh: “Chuyện gì vậy hả!”
Nguỵ Quân Vũ ngẩng đầu lên, cười gượng: “Chuyện này còn phải bắt đầu từ chiều ngày hôm đó…”
Cậu ấy trò chuyện cùng với các binh sĩ, không ngờ lại phát hiện các binh sĩ nói toàn những chuyện thô tục, còn cậu ấy thì không nói lại bọn họ còn bị bọn họ mắng là con nít!
Sao cậu ấy có thể nhịn được chuyện này chứ, sau khi rời khỏi quân doanh thì cậu ấy đi đến tiệm sách mua một quyển hoàng thư, cậu ấy thề rằng phải học hỏi thật chăm chỉ, để cho những binh sĩ đó phải nhìn cậu ấy bằng một con mắt khác.
Nhưng vừa đến nhà thì đụng vào Tiểu Huệ đang hớt ha hớt hải ra khỏi nhà, quyển sách của cậu ấy và cô ta đều rơi luôn xuống đất. Đợi đến khi cậu ấy nhặt sách lên và quay về phòng, ba của cậu ấy phát hiện thư phòng của mình bị lật tung cả lên.
Nguỵ Quân Vũ nói xong thì phát hiện sắc mặt ba mình đang giận dữ nhìn mình: “Vậy mấy hôm nay mày cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường à?”
Chỉ cần Nguỵ Quân Vũ mở quyển sách đó ra xem thử thì sao bọn họ lại phải phong tỏa thành lâu như vậy!
Nguỵ Quân Vũ sờ vào lưng của mình, có chút tủi thân: “Chẳng phải con có lòng mà không có sức đó sao!” Cậu ấy bị ba của mình dùng roi đánh lâu như vậy, ai còn tâm trí đâu mà suy nghĩ đến chuyện đó!
Tống Chu Thành còn đứng một bên chầm chậm đi đến trước mặt Nguỵ Quân Vũ, anh vỗ vào vai của cậu ấy và thở dài nói Ngụy Dũng: “Nếu như chú muốn ra tay thì cứ đánh đi, lần này bọn con tuyệt đối không ngăn cản!”
Ngụy Quân Vũ đúng thật là một thằng thiểu năng, để cho bọn họ đông người như vậy chơi trò chơi với cậu ấy cả nửa tháng trời, cánh tay của anh bây giờ vẫn còn âm ỉ đau!
Còn Triệu Dực Thạch thì khá quan tâm đến vấn đề ai sẽ là người thắng trong cuộc thi này, cậu bèn hỏi Tống Trạch: “Cuộc thi này ai sẽ là người thắng ạ?”
Theo lý mà nói là nên chọn giữa cậu và Tống Chu Thành, dù sao cậu là người phát hiện ra Tiểu Huệ còn Tống Chu Thành thì bắt được Tiểu Huệ.
Ngay sau khi Triệu Dực Thạch vừa nói xong thì Ngụy Quân Vũ lại lẳng lặng giơ tay lên, run rẩy nói: “Cái đó… ờm… không phải nói ai tìm được tấm bản đồ quân sự trước thì sẽ thắng sao ạ? Tấm bản đồ bây giờ vẫn còn đang ở dưới gầm giường của con á!”
Lần này Ngụy Dũng thật sự không nhịn được nữa, ông siết chặt nắm đấm vung về phía Nguỵ Quân Vũ: “Mày còn mặt mũi nói chuyện này à, mày muốn lấy hạng nhất sao hả!”
Nguỵ Quân Vũ ôm đầu, chạy tán loạn: “Con chỉ cho một kiến nghị thôi mà, bây giờ chẳng phải là chưa chọn ra được sao, để bọn họ chạy đi lấy, ai lấy được tấm bản đồ quân sự trước thì người đó thắng!”
Triệu Dực Thạch: “…”
Chắc Nguỵ Quân Vũ là cái chày gỗ chuyển thế quá!
“Cuối cùng ai là người thắng?” Lâm Tri Ngải vừa băng bó vết thương cho cánh tay bị thương của Tống Chu Thành, vừa hỏi anh.
“Ông già bảo ba tháng sau thi tiếp!” Biểu cảm Tống Chu Thành nghiêm túc, dường như đang không hài lòng với sự sắp xếp của Tống Trạch.
Lâm Tri Ngải mỉm cười với Tống Chu Thành: “Chỉ cần Nguỵ Quân Vũ nhìn quyển sách đó một lần thì chuyện này cũng không đến nỗi làm ầm ĩ lên như thế. Còn cái cô Tiểu Huệ kia nữa, cô ta không biết cô ta cầm nhầm sách sao?”
Tống Chu Thành khẽ nhún vai, gương mặt bất lực: “Ai mà biết được! Cái cô Tiểu Huệ đó đến bây giờ cũng vẫn không biết mình cầm nhầm sách.”
“Vậy Vương Cảnh Văn thì sao? Chẳng phải cậu ta bị Tiểu Huệ bắn một phát rồi à? Bây giờ thế nào rồi?” Lâm Tri Ngải vô cùng tò mò, còn mang theo chút hả hê.
Tống Chu Thành vừa nhìn đã biết Lâm Tri Ngải đang nghĩ gì, bèn chỉ tay vào đầu Lâm Tri Ngải, yêu chiều mỉm cười: “Vương Cảnh Văn được Triệu Dực Thạch đưa vào viện rồi.”
Lâm Tri Ngải cúi đầu, khẽ giọng bĩu môi nói một câu: “Đúng là kẻ xấu sống lâu, người tốt thì chết sớm.”
Lô quần áo đầu tiên của Lâm Tri Ngải sẽ hoàn thành vào cuối tháng chạp, thương nhân của Thành Đô đều đang đợi xem kịch hay của Lâm Tri Ngải, muốn xem thử xem bọn họ không bán quần áo của cô thì cô có thể đem quần áo của mình bán được đi đâu.
Ngay cả Tống Chu Thành cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho Lâm Tri Ngải: “Em đã tìm được nơi bỏ hàng chưa? Có cần anh tìm bạn mình giúp em không?”
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, đắc ý cười: “Lô quần áo này là do chính tay em thiết kế đó, chính tay làm ra nó. Anh phải tin ở em, có niềm tin đối với văn hoá trên dưới năm ngàn năm lịch sử của Trung Hoa chúng ta.”
Tống Chu Thành chau mày: “Chỗ quần áo này số lượng không hề ít, em định sẽ bán nó đi đâu?”
Lâm Tri Ngải chắp tay sau lưng, đi một vòng trước mặt Tống Chu Thành rồi ấp úng úp mở: “Anh có còn nhớ thương nhân bán chỗ thiết bị đó cho em không?”
“Cái tên người Mỹ đó á?” Tống Chu Thành khó hiểu.
Lâm Tri Ngải vỗ nhẹ vào vai của Tống Chu Thành rồi chau mày: “Người ta có tên, anh ta tên là Peter. Lần trước thiết bị có vấn đề là anh ta đến sửa chữa giúp đấy, vừa nhìn là đã ưng quần áo của xưởng chúng ta rồi.”
“Em đừng để bị lừa đó nha! Người Mỹ tinh ranh lắm.” Khi Tống Chu Thành nói ra câu này, gương mặt vô cùng ghét bỏ.
Lâm Tri Ngải biết Tống Chu Thành không thích người Mỹ, chỉ đành mở lời khuyên nhủ: “Người ta chân thành lắm, cọc trước cho chúng ta gấp đôi còn ký hợp đồng với em nữa. Người dân nước ta cuộc sống chẳng dễ dàng gì, vậy tại sao chúng ta không đi kiếm tiền của người nước ngoài chứ!”
Dường như Tống Chu Thành bị Lâm Tri Ngải thuyết phục rồi, biểu cảm trở nên thả lỏng hơn: “Thôi được, nếu như em cần giúp đỡ gì đó thì cứ tìm anh bất cứ lúc nào.”
Lâm Tri Ngải xuất khẩu quần áo cho người Mỹ, có thể được xem như cho một đám người phải mở rộng tầm mắt.
Lần này mọi người đều thông minh hơn, khi Lâm Tri Ngải tìm đến bọn họ muốn nhập nguyên vật liệu thì bèn bán lại giá thấp nhất cho cô.
Chỉ sợ chọc giận Lâm Tri Ngải thì sẽ rơi vào kết cục như nhà họ Bạch lần trước.
Còn Vương Cảnh Văn thì ở bệnh viện trọn vẹn một tháng trời, đợi sau khi cậu ta xuất viện thì vừa hay cũng là lúc Lâm Tri Ngải được dân chúng khen tấm tắc hệt như là một vị thần.
“Thiếu phu nhân nhà họ Tống là người đầu tiên của nước ta làm ăn với nước ngoài đấy! Đúng là giỏi giang thật!”
“Còn gọi Tống thiếu phu nhân gì nữa chứ, tôi cảm thấy nên gọi là bà chủ Lâm rồi. Nghe nói năm sau cô ấy còn định sẽ mở một xưởng sắt thép, đến lúc đó chúng ta có thể đến ứng tuyển rồi!”
“Một người con gái như vậy đem so với một đám đàn ông. Tôi đúng là cảm thấy nhục mặt thay cho đám người ở Thương hội đấy…”
Nghe thấy những điều này khiến cho Vương Cảnh Văn tức đến đỏ cả mắt, bèn đi đến chỗ nhóm người đó và phản bác: “Các người thì biết cái gì chứ, không có nhà họ Tống chống lưng cho cô ta, cô ta chẳng là cái đếch gì cả!”
Một người mặc chiếc mã quái màu đen ở trong số đó, mang theo chiếc nón màu xanh lam ngẩng đầu lên và phát ra tiếng cười chế giễu: “Úi chà, tôi còn tưởng rằng là ai đang hống hách ở đây, thì ra là tên giặc bán nước à!”
Vương Cảnh Văn chau mày, bất giác phản bác lại: “Nói ai là giặc bán nước hả!”
Người đàn ông đó bật cười khoái chí hơn, anh ta bước đến một góc lật tìm một lúc lâu cuối cùng cũng lấy ra được một tờ báo rồi vứt trước mặt Vương Cảnh Văn: “Thành Đô nhật báo viết rõ rành rành, bên trên còn có hình của cậu nữa, cậu còn muốn chối nữa sao!”
Vương Cảnh Văn nhặt tờ báo lên xem thì biểu cảm trong giây lát chợt đơ cứng, cơ thể cũng đột nhiên rùng mình lạnh buốt, chuyện cậu ta chứa chấp Tiểu Huệ không biết là ai truyền ra ngoài, tòa soạn báo tiến hành phê phán vô cùng nghiêm khắc với hành động này của cậu ta.
Nhìn thấy ánh mắt của nhóm người xung quanh mình trở nên khác lạ, Vương Cảnh Văn hận không thể tìm được một lỗ nào đó để chui vào trong, cậu ta nhặt tờ báo lên và chạy một mạch về nhà.
Vương Cảnh Văn gõ cổng một lúc lâu, thế nhưng chỉ đợi được một câu của người gác cổng: “Thiếu gia, cậu đi đến nơi khác thì hơn. Lão gia đã cắt đứt quan hệ với cậu vì chuyện cậu bị đăng lên báo rồi.”
Trái tim Vương Cảnh Văn chợt chết lặng không ngờ cậu ta lại bị nhà họ Vương chối bỏ… một người mang trên mình tội danh bán nước, còn bị gia tộc chối bỏ thì phải làm thế nào để sống sót trong thời thế loạn lạc như hiện nay…
Vương Cảnh Phi sinh con vào tháng tư năm sau, cô ấy sinh một đứa bé trai nặng năm cân bốn lạng.
Triệu Dực Thạch vui mừng vô cùng, gặp ai cũng nói với họ rằng: “Tôi làm ba rồi!”
Chỉ có Tống Chu Thành là buồn bực không vui, đôi mắt nhìn sang Lâm Tri Ngải cũng mang theo đôi phần oán giận.
Lâm Tri Ngải hiểu được ý của Tống Chu Thành, khoé môi chợt cong lên và khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo sự mê hoặc: “Ngày mai chẳng phải sinh nhật của anh rồi à? Em cũng chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật.”
Đôi mắt Tống Chu Thành phút chốc lóe sáng, sáng ngày hôm sau anh đến quân doanh để xin nghỉ phép, lần này nói gì đi nữa anh cũng sẽ không phạm phải sai lầm như lần trước.
Đến tối, anh tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi nằm đợi trên giường. Nhưng mãi cho đến khi trời tối mịt cũng chưa thấy Lâm Tri Ngải quay về, trong lòng Tống Chu Thành bỗng có một dự cảm không lành.
Mãi đến nửa đêm canh ba Lâm Tri Ngải mới về đến nhà, vừa về đến đã thở dài: “Anh không biết đó thôi, máy móc của xưởng hôm nay đột nhiên hư, em sửa lâu lắm mới xong đấy.”
Tống Chu Thành cứ thế im lặng nhìn Lâm Tri Ngải rồi hừ một tiếng, Lâm Tri Ngải biết sửa máy móc từ lúc nào chứ, sao anh không biết?
Lâm Tri Ngải thì vừa đi thẳng một mạch đến giường vừa ngáp dài. Dường như vừa ngã xuống giường là cô ngủ thiếp đi, không hề có chút do dự.
Tống Chu Thành ngơ ngác, chỉ đành tiến lên trước một bước, lay người của Lâm Tri Ngải: “Có phải hôm nay em quên mất chuyện gì rồi không!”
Lâm Tri Ngải thật sự rất xấu xa, nếu như là trước đây, cô đã bị Tống Chu Thành lay tỉnh từ lâu rồi.
Nhưng Lâm Tri Ngải của hôm nay nhắm tịt mắt từ đầu đến cuối, bộ dạng đang ngủ rất say.
Anh vĩnh viễn cũng không thể nào đánh thức được một người đang giả vờ ngủ, bởi vì là cô hoàn toàn đang cố tình làm như thế.
Tống Chu Thành giờ mới nhớ ra, chỉ dựa vào bụng dạ hẹp hòi đó của Lâm Tri Ngải sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh được.
Tống Chu Thành rất muốn làm theo cách mà trước đây Lâm Tri Ngải đã làm với anh, cuộn Tri Ngải vào trong chăn rồi vứt xuống đất. Nhưng anh không dám, anh sợ Lâm Tri Ngải đánh anh!
Đêm hôm sau Tống Chu Thành mới được toại nguyện, Lâm Tri Ngải trả được thù nên tâm trạng cũng rất tốt, cô không có ý định từ chối, bởi vì cô cảm thấy mình và Tống Chu Thành nên có một đứa con.
Đến đây thì không thể không nhắc đến bản lĩnh của Tống Chu Thành, tháng tư động phòng, tháng năm Lâm Tri Ngải đã kiểm tra ra được là mình đang mang thai. Tháng hai năm sau thì sinh, sinh một lượt ba đứa bé.
Điều này khiến cho Tống Chu Thành khi nhìn thấy Triệu Dực Thạch đều không kìm được mà đắc ý: “Mặc dù về thời gian thì tôi không bằng cậu nhưng về số lượng tôi hơn cậu rồi!”
Mỗi lần Lâm Tri Ngải nghe thấy câu này, đều không nhịn được mà tát cho Tống Chu Thành một bạt tai. Nhưng Tống Chu Thành vẫn không biết chán, gặp ai cũng khoe mẽ.
– —
Hoàn rồi nè~ Hy vọng mọi người đã có một khoảng thời gian đọc truyện thật vui vẻ! – Dịch giả