Chương 76: Máu Nhuộm Minh Chánh Điện
- Trang Chủ
- Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Ánh An Vy
- Chương 76: Máu Nhuộm Minh Chánh Điện
Một binh sĩ chạy đến chỗ của Dương Hựu, vội vàng cấp báo:
– Tướng quân, cửu hoàng tử đang tiến đến Minh Chánh Điện.
[Xoạt!]
Vung kiếm vào một tên quân tạo phản, Dương Hựu lạnh giọng nói:
– Không cần quan tâm chúng!
– Dương tướng quân!
Lê Ngọc Thiền lướt qua Dương Hựu, nhanh như cắt đã hạ gục tên lính muốn nhắm vào hắn.
– Đa tạ Quận chúa!
– Nhanh! Đánh đuổi chúng khỏi Hoàng thành.
Dương Hựu gật đầu rồi cùng Lê Ngọc Thiền xông vào quân địch.
Bên dưới là đao kiếm vô tình còn trên trời là một con đại bàng lớn đang không ngừng lăm le. Vừa nhìn nó thì ai cũng biết chủ nhân là người nào. Cả đất nước rộng lớn này chỉ mỗi Nhuận Liễn vương, con trai thứ tám của Hoàng đế là có sở thích nuôi các loài chim thuộc bộ ưng, đặc biệt là con đại bàng kia chính là một trong những con tinh anh và thân cận với hắn nhất.
Minh Chánh Điện.
Lê Lương Khoác dẫn một toán quân phá cửa Minh Chánh Điện và xông vào bên trong. Tuy nhiên nơi đây lại không hề có một tia sáng nào, xung quanh đều tối đen như mực.
Cho kiếm vào vỏ, hắn ra lệnh:
– Đốt nến lên cho ta, lục soát mọi ngóc ngách tìm bằng được Ấn ngọc quốc tỷ.
Từng ngọn nến trong điện dần dần được thắp sáng. Tuy nhiên thay vì tiến sâu vào bên trong thì các binh lính đều lùi người về sau cùng với nét mặt vô cùng kinh sợ.
Lê Lương Khoác liếc mắt nhìn những tên lính kia, gắt:
– Các ngươi đang làm điều ngu ngốc chi vậy? Tại sao không vào trong chứ?
Một trong những tên đó lắp bắp đáp:
– Dạ bẩm… Bên trong… Bên trong có người.
Lê Lương Khoác lại rút kiếm ra, hùng hổ đi thẳng vào.
– Có người thì sao chứ? Cả Hoàng thành đang nằm trong lòng bàn tay ta, để xem kẻ nào dám ngăn cản.
Đi vào thêm mấy bước thì ở trước bức tranh gương thực sự có người đang quay lưng lại với hắn. Dáng vóc to cao, giáp trụ oai vệ, áo choàng đỏ thẫm,… Từng thứ từng thứ trên người nam nhân kia đều không ngừng phát ra uy lực ngút ngàn, hoàn toàn có thể khiến đối phương thập phần kinh hãi.
Bản thân của Lê Lương Khoác trước giờ không cầm binh đánh giặc, lại càng ít khi thao luyện gươm đao nên biết rõ mình sẽ không thể đấu lại nam nhân ấy. Tuy nhiên, đã đi đến bước đường này thì sẽ không quay đầu được nữa. Hắn chỉ còn cách phá tan nơi này để tìm bằng được Ấn ngọc quốc tỷ mà thôi.
Đè nén sợ hãi trong lòng, hắn gằn giọng:
– Ngươi là ai?
– Không ở Kinh thành vài tháng, không ngờ cửu hoàng tử đã quên mất đi người em trai này.
Nam nhân kia cất chất giọng trầm ổn, người cũng thư thái quay về sau. Vừa trông thấy được dung mạo của hắn lập tức khiến tất thảy không khỏi kinh ngạc.
Lê Lương Khoác không tin vào mắt mình, tay cũng dần siết chặt lấy chuôi kiếm.
– Không thể nào! Ngươi đã bị lưu đày rồi kia mà? Làm sao có thể hồi kinh được.
Lê Dực Định cười khẩy, bàn tay đặt lên chuôi kiếm rồi chậm rãi bước từng bước về phía trước. Giọng nói cất lên cũng muôn phần bỡn cợt:
– Cửu Hoàng tử chẳng phải tìm Ấn ngọc quốc tỷ sao? Cũng vừa hay ta lại biết nó ở đâu đó.
Một người tiến một người lùi. Lê Lương Khoác đưa kiếm ra phía trước phòng bị:
– Cả Hoàng thành đã bị ta bao vây, ngươi khôn hồn thì mau bỏ chạy trước khi chịu chết.
– Nếu ta bỏ chạy thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng có được Ấn ngọc quốc tỷ. Nhưng nếu muốn có được thứ đó…
Lê Dực Định chậm rãi rút kiếm ra.
– Thì phải bước qua xác của ta.
Biết rõ không thể thắng nổi Lê Dực Định nhưng Lê Lương Khoác vẫn cố chấp với Ấn ngọc quốc tỷ. Hắn quay đầu nhìn những tên lính ở phía sau và ra lệnh:
– Tất cả xông lên! Ai giết được hắn sẽ được trọng thưởng.
Các binh lính nhìn nhau. Tuy nhiên chẳng một ai dám xông ra nghênh chiến. Lê Dực Định đã mười mấy năm chinh Nam phạt Bắc, năm trước còn đánh đuổi quân xâm lược giúp Hoàng đế mở rộng thêm bờ cõi. Chiến lực mạnh đến đâu thì ai nấy đều biết rõ nên không dám dây vào hắn để oan uổng mất đi tánh mạng.
Nhìn binh lính cứ nấn ná khiến Lê Lương Khoác phẫn nộ, nghiến chặt răng ken két:
– Còn không mau xông lên? Các ngươi bao nhiêu người? Hắn chỉ có một mình thôi.
Lê Dực Định không nói một câu, cứ bước đến phía trước ép phe phái của Lê Lương Khoác rút lui khỏi Minh Chánh Điện. Dẫu có nội chiến khốc liệt đến đâu thì hắn vẫn không bao giờ muốn Minh Chánh Điện thiêng liêng vương một giọt máu.
Siết lấy chuôi kiếm, nhanh như cắt Lê Dực Định đã lướt qua Lê Lương Khoác rồi lao thẳng về sau, nhẹ nhàng hạ gục vô số tên lính khiến chúng ngã xuống mà vẫn không kịp nhắm mắt.
Quay người lại, hắn nhìn Lê Lương Khoác đã đứng chết trân tại chỗ, đôi mắt kinh ngạc mở to vẫn chưa kịp hoàn hồn, lại lên tiếng chế giễu:
– Ta là người không giỏi nhẫn nại, chỉ trách lính lát của ngươi lại chậm chạp quá mức. Với một đội quân như vậy thì làm chi còn có tiền đồ, như thế này có lẽ sẽ tốt hơn cho chúng.
Quay đầu nhìn Lê Dực Định, Lê Lương Khoác bật cười những tràng cười khả ố. Từ nhỏ đến lớn Lê Dực Định vẫn luôn là người nổi bật nhất, không những vậy mà còn là một trong những Hoàng tử có tư chất rất cao. Hoàng đế sủng ái, mẫu phi yêu thương, người người xua nịnh. Ngay cả hắn là đích tử vẫn không thể sánh bằng. Kể từ khi Cát Nhã Nguyên phi vong mạng, ngỡ đâu cuộc đời của Lê Dực Định sẽ lụi tàn, nào ngờ lại được Hoàng thái hậu chở che, đến sa trường còn thuận lợi lập không ít công lao và vinh hiển, là một chiến tướng vang danh khắp bát bể tứ phương.
Tại sao thứ gì tốt nhất trên đời đều thuộc về một thứ tử như Lê Dực Định chứ? Tại sao một đích tử như hắn nhưng luôn luôn bị lu mờ ở phía sau? Rõ ràng hắn mới là Hoàng thái tử. Chính hắn mới là người kế vị danh chính ngôn thuận kia mà.
Liếc mắt nhìn Lê Dực Định, Lê Lương Khoác nghiến chặt răng:
– Không hổ danh chiến tướng của Qui Nam, ngươi hành sự quả thực máu lạnh vô tình.
– Đa tạ cửu hoàng tử đã quá khen.
Lưỡi kiếm vương đầy máu tươi ánh lên óng ánh dưới ánh nắng vàng gay gắt. Lê Dực Định nhướng một bên mày, nhìn vô số thi thể đang nằm ngổn ngang rồi mới đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Lê Lương Khoác.
– Niệm tình chúng ta đều là huyết mạch Hoàng gia. Nếu ngươi hạ lệnh rút quân, đầu hàng vô điều kiện thì xem ra vẫn còn sống thêm được vài ngày. Bằng không, đành tại nơi đây cùng phân thắng bại.
Lê Lương Khoác lại cười những tràng dài.
– Hahaha… Ngươi nghĩ ta là một tên ngốc hay sao? Rõ là ta không thể đánh bại ngươi nhưng lại muốn cùng ta phân thắng bại. Lê Dực Định, đến nữ nhân mà ngươi cho rằng mình yêu thương còn bị chính ngươi tính kế thì với một kẻ thù như ta liệu sẽ nương tay sao?
Siết chặt tay thành nắm đấm nhưng nhanh chóng đã thả lỏng ra, Lê Dực Định nở một nụ cười đắc thắng.
– Ta đương nhiên không giống như ngươi, vì nữ nhi tình trường mà đánh mất đi tiền đồ vốn có. Một nam nhân nên có chí hướng thành nghiệp lớn. Để đạt được những thứ mà ta muốn thì một nữ nhân đã là chi?
– Vậy thì ta đã biết rõ kết cục của mình rồi. Haha… Thân mẫu của ngươi, nữ nhân yêu thương ngươi,… Haha… Tất cả đều đã không ở lại bên cạnh ngươi nữa rồi. Lê Dực Định! Cả đời này ngươi chỉ nên sống trong cô đơn quạnh quẽ, người như ngươi không xứng đáng có được một ngày yên bình.
Lê Lương Khoác ôm đầu cười lớn. Cười đến mức bản thân đã không thể đứng vững mà cứ xiêu vẹo hết bên này đến bên kia. Chẳng biết là đã phát điên hay chỉ là giả vờ nhưng trông hắn bấy giờ có vẻ đã không thể làm chủ được bản thân của mình nữa.
– Haha… Lưu Chỉ Ni ơi là Lưu Chỉ Ni. Nam nhân mà ngươi dùng cả tánh mạng để bảo vệ lại dùng thân phận và cái chết của ngươi để tính kế lên ta. Thật đáng thương! Haha… Quả thực rất đáng thương! Hahaha… Hắn giả vờ thương xót, giả vờ lĩnh chỉ lưu đày để ép ta tạo phản. Hahaha… Ngươi bỏ mạng vì một nam nhân máu lạnh như vậy, quả thực vô cùng đáng thương. Hahaha…
Lê Dực Định siết chặt chuôi kiếm, từng bước chậm rãi đi đến gần Lê Lương Khoác. Tuy nhiên hắn ta có vẻ như không sợ hãi mà còn cười phá lên không ngừng, cứ như đã hoàn toàn phát điên phát dại.
Kề lưỡi kiếm sắc bén vào cổ hắn ta. Dẫu Lê Dực Định không nói gì nhưng dường như Lê Lương Khoác đã hiểu được tình cảnh nên đã thôi không cười nữa.
Đôi mắt nhìn Lê Dực Định thật sâu, sâu đến mức không thể thấy được đáy, Lê Lương Khoác nhíu chặt đôi mày và giận dữ gằn giọng:
– Hôm nay ngươi có giết ta thì cũng không thay đổi được nghịch cảnh. Ta chết đi nhưng có ả ta ở dưới cửu tuyền hầu hạ xem ra cũng không tồi.
[Roẹt!]
– Hự!
Lê Dực Định không trả lời mà dứt khoát lướt lưỡi kiếm qua cổ khiến Lê Lương Khoác ngã xuống chết không kịp nhắm mắt. Không nói không có nghĩa hắn không biết đau lòng và căm phẫn.
Năm ấy Cát Nhã Nguyên phi bị Hoàng hậu ép bức đến chết, còn Chỉ Ni cũng chính vì hắn mà đã vong mạng. Từng người mình yêu thương từ từ ngã xuống là điều khó chấp nhận nhất nhưng hắn không thể bộc lộ những xót xa, những vui buồn hay giận dữ. Đứng ở vị trí này không hề dễ dàng một chút nào và từng vết thương lòng sâu hoắm không thể để bất kỳ ai nhìn thấy, một khi lộ được điểm yếu thì thứ mà hắn nhận lại là một nhát đao chí mạng chứ không phải là sự thương hại giả tạo của bất kỳ ai.
Cho kiếm vào vỏ, Lê Dực Định nhất từng bước chân vững chắc rời khỏi Minh Chánh Điện, phía sau là vô số thi thể bất động trên nền đất lạnh lẽo.
Ở trên bầu trời trong xanh đầy mây trắng có thể nhìn thấy được Cát Nhã Nguyên phi đang nở nụ cười đôn hậu của ngày nào. Một nụ cười mà cả đời này hắn vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Cuối cùng, sau hơn hai mươi năm thì ngày này cũng đến, ngày để trả lại hết biết bao nhiêu là hận thù.
[Nợ của mẫu phi đã trả xong. Chỉ Ni! Cho ta vài năm nữa. Khi ấy ta sẽ trả mối thù này cho nàng.]
Dưới ánh nắng gay gắt của Hoàng thành, sợi dây tuyến thắt hình bông hoa xuyến chi được đeo ở đai lưng không ngừng đung đưa theo từng chuyển động. Sự ra đi của Chỉ Ni không phải do Lê Lương Khoác vậy nên Lê Dực Định sẽ thanh toán món nợ này với kẻ đang nấp mình trong bóng tối. Nợ máu phải trả bằng máu. Hắn đã không động nhưng chúng vẫn muốn khuấy mặt nước luôn tĩnh lặng phải gợn lên những cơn sóng lăn tăn, vậy thì không cần nghĩ đến người cùng huyết thống nữa. Và cũng không quan tâm sau này sử sách ghi chép hắn là kẻ ngông cuồng, lỗ mãng như thế nào, chỉ cần tiến đến mục đích của mình còn tất cả những thứ khác không đáng để nhắc đến.