Chương 75: Dấy Quân Tạo Phản
- Trang Chủ
- Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Ánh An Vy
- Chương 75: Dấy Quân Tạo Phản
Ở bên phía Lê Lương Khoác, vì không ít lần bị Lê Dư Mạnh rót mật vào tai. Còn mang chuyện Lê Hoàn Nguyện bị giữ lại ở Hoàng Ân viện phóng đại thành cấm túc khiến Lê Lương Khoác càng đứng ngồi không yên. Lợi dụng thời cơ Lê Dực Định lĩnh chỉ đi đày mà âm mưu tạo phản. Lê Dư Mạnh cho người mang thư dưới danh nghĩa của Lê Lương Khoác đến nhà mẹ Hoàng hậu. Thông qua bút tích nhận ra là của ngoại tôn khiến ngoại tổ phụ của hắn vô cùng giận dữ, cấu kết triều thần phe cánh cùng đứng lên tạo phản hòng cứu ái nữ khỏi cung Thừa Giang.
Ngày mùng ba tháng ba, chọn ngày Tết Hàn Thực bắt đầu tổng tấn công vào Hoàng thành. Nhân lúc nhân dân đang bận bịu ngày Tết, Lê Lương Khoác cũng ngoại tổ phụ dẫn đầu đoàn quân tiến vào Hoàng thành bằng cửa Chánh Tây và cửa Chánh Nam, các cứ điểm còn lại chia đều cho các tướng lĩnh khác chiếm đóng. Quân của hắn nhanh chóng chiếm kiểm soát được các cứ điểm vì không có quân phòng bị từ trước. Lê Dực Định bị lưu đày, các Kiêu Anh quân dần mất đi nhuệ khí nên Hoàng đế đã lệnh người sắp xếp việc khác cho họ.
Quanh Hoàng thành bấy giờ khói lửa triền miên, binh sĩ hai bên mãi lao vào cuộc chiến tạo nên khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Hạng Tài vội vã chạy vào Minh Chánh Điện. Vừa đến nơi đã lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống:
– Bệ hạ! Quân tạo phản hiện đã bao vây Hoàng thành. Nếu như không gọi được người đến cứu giá thì quân ta sẽ hoàn toàn thất thủ.
Hoàng đế giận dữ dằn tay xuống bàn.
– Truyền lệnh trẫm cho Cấm quân nâng cao phòng thủ, nhất là Minh Chánh Điện, Cung Trường Thọ và phải bảo toàn được cho chúng hậu phi.
– Dạ… Bệ hạ cũng nên tìm nơi trú ẩn thôi, tuyệt đối không thể rơi vào tay của chúng.
Hoàng đế xua tay rồi ngồi phịch xuống trường kỷ, bàn tay áp vào trán đầy bất lực. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Chưa bao giờ Hoàng đế nghĩ trong những năm mình trị vì lại có một cuộc nội chiến khiến hậu thế mai sau chế giễu.
– Hoàng mẫu!?
Hoàng đế rời khỏi Minh Chánh Điện đến Trường Thọ Cung. Cho dù mất đi ngôi báu cũng được, tuyệt nhiên không thể để Hoàng thái hậu gặp bất kỳ bất trắc nào. Vả lại ở đây còn có Hoàng hậu, chắc chắn quân tạo phản sẽ không dám manh động nữa.
Cấm quân không ngừng được triệu tập nâng cao phòng thủ ở những cung Điện trọng yếu. Cung nữ, thái giám thi nhau chạy loạn không ngừng. Tiếng giao chiến hỗn loạn bên ngoài khiến cho các hậu phi đều kinh hãi.
Lê Lương Khoác khoác chiến bào, cưỡi một con Phiêu Mã tiến lên phía trước. Ánh mắt khinh khỉnh nhìn các Cấm quân mà cao giọng ra lệnh:
– Các ngươi vào trong tâu với phụ hoàng, nếu không thả Hoàng mẫu và giao Ấn ngọc quốc tỷ ra thì ta sẽ dấy binh san bằng cả Hoàng thành.
Hạng Tài đứng ở Kim Hoà Điện nhìn xuống, dõng dạc đáp rằng:
– Cửu hoàng tử hãy quay đầu là bờ, bấy chừ dừng tay và lĩnh tội với Bệ hạ vẫn còn kịp lúc. Nếu người vẫn còn chấp mê bất ngộ thì buộc Bệ hạ phải hạ chiếu chỉ.
– Ngươi nghĩ ta sẽ sợ chiếu chỉ đó hay sao? Nhìn lại đi, quân ta đang bao vây cả hoàn thành mà chẳng một con kiến nào có thể chui vào được, vậy nên người đừng nhiều lời ở đây hòng kéo dài thời gian chờ cứu giá.
Lê Lương Khoác liếc mắt nhìn thêm một số quân đang hướng đến chỗ mình mà người đứng đầu chính là ngoại tổ phụ của hắn, khoé môi cũng khẽ nhếch lên. Nếu trận này toàn thắng thì sẽ cứu được Hoàng hậu, thậm chí ngai vàng kia cũng sẽ không còn là mộng tưởng xa vời nữa.
Không hề có ý lùi bước, Hạng Tài nói:
– Đây từng là nhà của cửu hoàng tử, Bệ hạ cũng là phụ hoàng của người. Người làm sai khiến Bệ hạ phẫn nộ rồi bị phế truất là điều hiển nhiên, bản thân người làm sai sao lại trách cứ vào người khác?
Lê Lương Khoác đưa kiếm chĩa về hướng Hạng Tài, mắng:
– Ngươi hầu hạ phụ hoàng ta bao nhiêu năm chẳng lẽ ta còn không biết tâm ý của ngươi ra sao. Đừng có nói nhảm nữa, mau lấy Ấn ngọc quốc tỷ ra đây.
Hạng Tài vẫn giữ nét kính cẩn, hơi cúi đầu:
– Nô tài chỉ có thể nói với cửu hoàng tử rằng Lệnh bà vẫn đang được chữa trị ở tẩm cung. Tốt nhất là người đừng nên kinh động đến thánh thượng.
– Được lắm!
Lê Lương Khoác nghiến chặt răng, quay đầu nhìn vô binh sĩ và lớn giọng:
– Ba quân tướng sĩ nghe lệnh. Không cần biết là ai ở phía trước, chỉ cần có người ngán đường lập tức giết không tha, nhất định phải cứu được hoàng mẫu.
[Rõ!]
Tiếng gươm kiếm giao chiến lại vang lên không ngừng. Mỗi khắc trôi qua càng trở nên thêm hỗn loạn. Mặc dầu Lê Lương Khoác đã dồn sức tấn công nhưng rất may mắn Cấm quân cùng Kiêu Anh quân đã có thể chống cự với người dẫn đầu là Dương Hựu, một tướng lĩnh rất tài ba được huấn luyện nghiêm ngặt dưới trướng Lê Dực Định.
Bên ngoài Hoàng thành, một nam nhân sở hữu dáng vóc to cao, khoác trên người bộ giáp trụ đã vương đầy máu. Trên lưng con An Phiêu Mã, hắn siết chặt chuôi kiếm trong tay rồi dẫn đầu đội quân tinh nhuệ lao thẳng vào vô số quân lính đang vây cửa Tây Bắc để vào Hoàng thành.
Khắp nơi vương vãi vô số xác chết, chung quanh không ngừng xộc lên mùi tanh của máu tươi. Với kinh nghiệm bao năm chinh chiến sa trường thì những kẻ tép riêu kia làm sao cản bước được hắn?
Chẳng mấy chốc ở cửa Tây Bắc đã để lại một khung cảnh đầy hỗn độn. Hạ kiếm xuống, những giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm mà không ngừng rơi từng giọt chậm rãi. Một tướng lĩnh đến gần hắn và cất giọng hỏi:
– Chủ tướng! Tất cả các cửa đều đã bị phá, hoàn toàn không có một kẻ nào truyền được tin vào bên trong. Bấy chừ nên làm chi tiếp theo ạ?
Cho kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc lạnh ngước nhìn mái ngói của Minh Chánh Điện đang lấp ló ở xa xa. Hắn siết chặt dây cương rồi lãnh đạm đáp:
– Bao vây vòng ngoài đánh thẳng vào rồi ép bọn chúng vào giữa vòng vây. Nếu chúng buông vũ khí thì bắt tất cả tống vào thiên lao, còn nếu ngoan cố thì lập tức giết hết, tuyệt đối không tha một tên nào.
– Rõ!
Một mình một ngựa, hắn cứ vậy mà thúc ngựa phi nước đại hướng đến Minh Chánh Điện. Bấy giờ Lê Lương Khoác đang ở Điện Kim Hoà. Nếu muốn cướp ngôi chắc chắn hắn ta sẽ đến Minh Chánh Điện để lấy đi Ấn ngọc quốc tỷ. Hắn phải nhanh chân đến đó trước để gặp lại người anh trai đáng kính của mình. Gặp lại người đã góp phần đưa thân mẫu của hắn bước đến cửa tử.
Trên lầu Thanh Ưng có thể nhìn bao quát cả Hoàng thành, một mình Lê Dư Mạnh vừa phẩy quạt vừa hướng mắt nhìn theo bóng lưng của nam nhân đang thúc ngựa phi nước đại hướng đến Minh Chánh Điện.
Không ngờ mọi thứ đã hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của hắn từ trước. Tất cả mọi thứ diễn ra chỉ là một cái bẫy đang chờ con mồi đặt chân vào. Nam nhân kia ôm mối hận suốt hơn hai mươi năm chính là chờ ngày dồn Lê Lương Khoác và Hoàng hậu vào bước đường cùng, vậy nên Lê Dư Mạnh chỉ thuận tay vẽ đường một chút để sự trả thù này càng thêm hoàn mỹ.
Ban đầu, Lê Dư Mạnh vẫn không biết chắc làm như vậy sẽ mang lại kết cục gì, nhưng rõ ràng thế lực của Lê Lương Khoác hoàn toàn không chống đỡ nổi. Tuy nhiên vì một lòng muốn đưa Hoàng hậu ra ngoài nên hắn sẽ không chần chừ mà dấy quân tạo phản. Cho dù mọi thứ có diễn ra theo chiều hướng nào thì Lê Lương Khoác đã không còn đường để quay đầu. Trong khi đó Lê Dư Mạnh lại là người được hưởng lợi nhiều nhất mà tay còn không phải chạm vào bùn.
Trực Hoành đi đến và quỳ xuống ở phía sau Lê Dư Mạnh, thưa:
– Bẩm Chiêu Nhiêu vương, Bệ hạ đã đến Trường Thọ Cung, nếu ta mở được Thừa Giang Môn thì cửu hoàng tử cũng chưa chắc đủ sức tiến vào tẩm diện của Hoàng hậu.
Gấp quạt, Lê Dư Mạnh cười khẩy rồi nghiêng mặt nhìn Trực Hoành.
– Đứng dậy đi! Theo ngươi nghĩ ta có nên giúp hắn mở Thừa Giang Môn không?
Trực Hoành đứng dậy, hơi cúi đầu kính cẩn.
– Nếu là thần thì sẽ không làm như vậy.
– Tại sao?
– Người cũng biết cửu hoàng tử rất hiếu thảo với Hoàng hậu, nếu thực sự mở Thừa Giang Môn thì tin quân tạo phản tấn công sẽ nhanh chóng được truyền vào, lúc đó Hoàng hậu sẽ bán mạng mình mà ngăn cản quân tạo phản. Với tình hình ấy thì chắc chắn cửu hoàng tử sẽ lui binh. Cho dù có là tội đồ nhưng vẫn có thể trốn thoát và sống ẩn dật cả một đời. Đã dấy binh tạo phản thì cũng sẽ tính đến đường rút lui mà thôi.
Lê Dư Mạnh lãnh đạm nói:
– Không ngờ ngươi cũng rất tàn nhẫn.
– Thần không quan tâm những điều mình làm sẽ đến mức độ nào, thần chỉ muốn dọn đường sạch sẽ để phò tá người lên ngôi.
Trực Hoành vòng tay phía trước, người cúi xuống trước Lê Dư Mạnh đầy cung kính.
Thanh sắc bất động, Lê Dư Mạnh nhướng một bên mày:
– Kế hoạch này ngươi đã làm rất tốt. Ta cũng biết ngươi không phải là đối thủ của tên kia và cũng không một ai có thể là đối thủ của hắn, vậy nên bổn phận của chúng ta đã xong rồi, ngươi có thể lui ra.
– Thần xin cáo lui!
Lê Dư Mạnh đưa mắt nhìn bóng của Trực Hoành đang dần khuất, nhài quạt cũng chậm rãi vỗ vào lòng bàn tay. Mặc dù chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào Trực Hoành vì vốn dĩ trước đó hắn cùng Dương Hựu chính là một cặp bài trùng, cánh tay phải và trái vô cùng đắc lực của Lê Dực Định. Nhưng mà ngày ở ngôi miếu hoang kia đã khiến Lưu Chỉ Ni trúng mũi tên độc thì cũng xem như thể hiện được sự trung thành phần nào. Tuy nhiên, vẫn nên cẩn trọng với Trực Hoành này thì tốt hơn.
Trước mắt là khung cảnh loạn lạc đầy khói lửa. Chống tay lên thành lầu, Lê Dư Mạnh nở một nụ cười thoả mãn. Cuối cùng thì tất cả đều nằm trong dự tính của hắn. Đã tính toán kỹ lưỡng thì tất nhiên sẽ không để một ai bắt thóp mình. Lê Lương Khoác cũng không hề có chứng cớ để buộc tội hắn trước Hoàng đế. Và sắp tới đây sẽ là ngai vàng ở Kim Hoà Điện, một vị trí mà bất kỳ ai có tham vọng đều ngày đêm ao ước.
Bỗng chốc trên bầu trời xuất hiện một con đại bàng với đôi chân vàng tương phản với màu lông đen đặc trưng. Chiều dài thân tầm hai thước, khi sải cánh rộng gần năm thước và đang lao thẳng đến quân tạo phản. Móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào da thịt, người bị moi mắt, người thì rách mặt. Chỉ với một con đại bàng đã làm vô số người kêu khóc thất thanh, đám đông mau chóng tản ra hòng trốn thoát.
– Bát lang!?
Lê Dư Mạnh chống hai tay lên thành lầu, người hơi chồm ra phía trước nhìn cho thật kỹ thế cục hiện tại.
Nhìn con đại bàng đang lao vun vút, hắn không nhịn được mà bật cười thật to:
– Hahaha… Bát lang! Cuối cùng cũng đến ngày ngươi xuất đầu lộ diện rồi.