Chương 73: Xúi Giục
– Thần xin bái kiến Chiêu Nhiêu vương!
Tên lính gác đợi sẵn quỳ xuống hành lễ. Lê Dư Mạnh quay người, xua tay ra hiệu cho hắn rời đi.
Một mình đi vào hành cung. Đây là một trong mười hai hành cung của Hoàng đế và cũng là hành cung ít được Hoàng gia tới lui nhất. Đưa Lê Lương Khoác đến đây thì cũng hiểu tâm tư của Hoàng đế lúc bấy giờ đã như thế nào. Nếu không phải dị tình phu thê với Hoàng hậu thì có lẽ cái mạng của mình hắn cũng không giữ nổi.
Dừng chân trước hậu điện, Lê Dư Mạnh hất hàm ra lệnh mở khoá. Cánh cửa vừa mở ra thì hắn đã vào bên trong rồi nhanh chóng đóng lại. Cả hậu điện rộng lớn nhưng chẳng có được một ánh nến nào, hoàn toàn chìm vào không gian âm u, tăm tối.
Lê Dư Mạnh liếc mắt nhìn ra sau, vừa có động tĩnh thì lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay của Lê Lương Khoác rồi vòng ra sau khoá lại.
– Ngươi buông ta ra. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu Lê Dực Định!
– Cửu lang! Là ta!
Lê Dư Mạnh thả tay ra, cũng gỡ áo choàng đang trùm đầu xuống. Vừa trông thấy hắn thì Lê Lương Khoác đã ghì lấy đôi vai mà chất vấn đủ điều.
– Tại sao mọi chuyện lại đến mức này? Ta đưa cho ngươi lệnh bài Hàm Minh quân đâu phải để gây ra bao nhiêu rắc rối. Nếu không phải do ngươi thì ta và Hoàng mẫu đã không bị giam cầm mỗi người một nơi rồi.
Gạt tay hắn, Lê Dư Mạnh thở dài một hơi não nề.
– Ta chưa từng có ý định hại chú. Ở hội săn ta đã bày một cái bẫy rất hoàn hảo để đưa hắn vào tròng nhưng kẻ đã phá nát kế hoạch của ta chính là Lưu Chỉ Ni. Chú biết đó là ai không? Là y sĩ đã cứu thập nhất lang khi ở quân doanh, bằng không thì hắn đã vì Mặc đặt cát mà vong mạng rồi.
Lê Dư Mạnh quay lưng lại với Lê Lương Khoác, tay đặt ở đai lưng phía sau, đầu cũng ngẩn lên đầy kiêu hãnh.
– Nhưng mà chú yên tâm đi. Ta đã giải quyết xong Lưu Chỉ Ni kia rồi. Hiện thập nhất lang vì cái chết của ả mà chịu đả kích không nhỏ, đã đóng Môn phủ mấy ngày không xuất hiện. Phụ hoàng vì lẽ đó mà nổi trận lôi đình, Long Nhan phẫn nộ.
– Làm sao một nữ nhân lại có thể phá tan kế hoạch của chúng ta chứ? Đừng tưởng rằng ta ngu muội không biết điều chi.
– Tin hay không thì tùy ý của chú. Nhưng mà thập nhất lang đã nhốt mình trong Đại vương phủ là sự thật. Cả Kinh thành đều đã lan truyền nhau tin tức này nên phụ hoàng mới thêm giận dữ.
Lê Dư Mạnh đi một vòng quanh Lê Lương Khoác rồi đi đến bộ bàn gỗ mà ngồi xuống.
– Với thời cơ này thì không còn đâu thích hợp bằng. Nếu đợi đến lúc thập nhất lang phấn chấn trở lại thì chú hoàn toàn không có cơ hội trở mình đâu.
– Ý của ngươi…?
Lê Dư Mạnh đứng dậy, đặt lệnh bài Hàm Minh quân lên bàn. Bàn tay đặt nhẹ lên vai Lê Lương Khoác rồi thì thầm ở tai:
– Tạo phản đi!
Lê Lương Khoác kinh ngạc trừng to mắt nhìn Lê Dư Mạnh:
– Cái chi?
Thở một hơi nặng nề, Lê Dư Mạnh ngồi xuống ghế, tay cũng áp vào trán đầy bất lực:
– Ta cũng không muốn chú đi đến bước đường này. Nhưng chú nghĩ xem, bấy chừ Hoàng mẫu đã bị cấm túc, không cho hậu phi vấn an, còn đưa cung nữ thái giám chia đều qua các cung khác. Hoàng mẫu là Mẫu nghi thiên hạ bao nhiêu năm, phụ hoàng làm vậy thì rõ đã không giữ cho người và Liễu gia mặt mũi. Nếu không tạo phản giành lấy ngôi báu thì Hoàng mẫu mãi mãi bị giam trong bốn bức tường cao vời vợi. Nghĩ kỹ đi, ngai vàng đó vốn dĩ đã là của chú rồi kia mà, ngày chú ngồi lên đó cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
– Hoàng mẫu… Không! Hoàng mẫu là Quốc mẫu mà… Hoàng mẫu…
Lê Lương Khoác đau lòng khôn xiết. Bất lực cúi người chống hai tay lên bàn. Từ nhỏ đến lớn một tay Hoàng hậu luôn yêu thương che chở, cũng là người đã thân sanh ra mình nên hắn cũng không thể ngó lơ mặc cho người sống chết.
Chỉ liếc nhìn Lê Lương Khoác bằng nửa con mắt, ở phía sau, Lê Dư Mạnh nhếch nhẹ khoé môi cười khẩy.
– Nếu chú muốn thì quân lính ngoài kia anh sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cứ nghĩ đi! Vinh quang hay tủi khổ đều nằm ở trong tay chú.
Hiện Hoàng hậu chỉ bị giam lỏng ở Thừa Giang Cung, còn không diệt trừ được thì Vân Âm Nguyên phi không thể nào bước chân lên ngôi vị Quốc mẫu Qui Nam được. Ngay bây giờ Lê Dư Mạnh chỉ có thể ở đây khích bác Lê Lương Khoác. Đi đến nước cờ này thì hắn đã biết rõ ván cờ hoàn toàn nằm gọn trong tay mình. Lê Lương Khoác sẽ không bảo giờ bỏ mặc Hoàng hậu mà không lo nên chắc chắn sẽ thuận theo những suy tính vốn vó của hắn.
…
Đoàn người hộ tống Chỉ Ni về Liêu Trúc khiến dân chúng ai nấy đều chú ý. Nhìn khí thế hùng hổ thì cũng rõ là người có thế gia nhưng không biết được danh tính đến từ gia tộc nào. Khi biết rõ sự tình vì nữ nhân khốn khổ thì tin đồn mỗi lúc một xa. Nhân dân thi nhau bàn tán song một số còn chỉ trích, dần dà không tung hô Lê Dực Định như trước nữa.
Lê Dực Định đã nhốt mình trong Đại vương phủ suốt mấy ngày liền, bỏ bê công vụ, đến cả Kiêu Quân Sở cũng không lo. Trông thấy thế lực của hắn ngày một sa sút khiến các quân binh dưới trướng càng thêm náo loạn. Tuy nhiên may mắn rằng vẫn còn Lê Ngọc Thiền và Dương Hựu cùng nhau chống đỡ, lo liệu chu toàn mọi thứ.
Minh Chánh Điện.
Những lời dị nghị đầy rẫy gần đây khiến Hoàng đế vô cùng rối trí. Từng đứa con của mình đều mắc phải tội tày đình, triều chính lại muôn phần rối rắm. Từng thứ một đang không ngừng thắt chặt vào nhau khó lòng gỡ mối gút ra được.
Đang phê duyệt tấu chương thì có một bóng người đi vào. Nhận ra là Hoàng thái hậu, Hoàng đế đã lập tức đứng dậy cúi đầu:
– Hoàng mẫu!
Thái giám mang ghế đến chỗ bên cạnh Hoàng đế, Hoàng thái hậu ngồi xuống rồi cất lời:
– Lão thân biết những chuyện vừa qua đã làm con mang không ít ưu phiền, nên hôm nay đặc biệt đến đây giải ưu cùng Hoàng đế.
– Là nhi thần đã khiến Hoàng mẫu bận lòng rồi.
Hoàng đế cũng ngồi xuống, tuy nhiên lại lẳng lặng một lúc mà không nói một lời. Bản thân biết rõ vì sao Hoàng thái hậu lại đến đây. Nếu không phải liên quan đến Lê Dực Định thì Hoàng thái hậu đã không sốt sắng đến như vậy.
Vốn không phải người thích vòng vo, Hoàng thái hậu thở dài một hơi rồi nói:
– Những ngày qua lão thân nhớ lại từng chuyện một trong quá khứ, quả thực Hoàng hậu đã làm không ít những chuyện sai, từng chuyện một đều ra tay vô cùng dứt khoát. Nhưng trước kia không phải là một độc phụ như vậy, khi xưa Hoàng đế từng nói Hoàng hậu xứng danh Quốc mẫu, hoàn toàn không một ai sánh bằng. Lúc ấy lão thân cũng thấy điều đó rất đúng đắn, hoàn toàn không sai.
Hoàng đế siết chặt tay thành nắm đấm, hơi thở mỗi lúc một nặng nề. Những ngày đầu gặp gỡ Hoàng hậu thoáng chốc ùa về trong tâm trí.
– Nhi thần nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp được Hoàng hậu là ở lầu Thanh Ưng khi cùng Tiên đế và Hoàng mẫu xem tuồng cổ. Năm đó trẫm đã mười sáu còn nàng mới mười lăm. Thấy Hoàng hậu thước tha dịu dàng, dung nhan tuyệt sắc nên Tiên đế đã định một năm sau sẽ lập làm Hoàng thái tử phi, gả vào Đông cung một cách đầy vinh hiển. Mười bảy tuổi Hoàng hậu lần đầu sanh ra Hoàn Nguyện, tuy là Hoàng tử thứ ba nhưng nó lại là Đích tử đầu tiên của trẫm. Những lúc ấy cho đến lúc sách lập Hoàng hậu nàng vẫn luôn đôn hậu dịu dàng, hoàn toàn không một ai phù hợp ngồi ở bảo toạ bằng cả.
Hoàng thái hậu thở dài, mắt nhìn xa xăm vô định.
– Sống trong Cung làm chi có thể hiền hậu mãi. Năm xưa Tiên đế còn tại vị chưa bao chừ mang chân tình gửi gắm vào bất kỳ ai, các chúng hậu phi được tiến Cung đều vì lợi ích gia tộc và Tiên đế cũng chỉ muốn vững chắc thêm ngôi báu của mình. Tiên đế mặc dầu sủng ái nhất Thận Ý Từ thái phi nhưng đến khi người băng hà thì mọi người mới nhận ra sự sủng ái ngút trời qua những điều ở trong di chiếu. Ngay cả lão thân là nguyên phối nhưng cũng không đặt hết kỳ vọng lên người, không đòi hỏi tấm chân tình của người phải luôn đặt ở một nơi. Bấy chừ Hoàng hậu lại khác, nhất là khi tấm chân tình của Hoàng đế năm ấy đã đặt ở chỗ Cát Nhã Nguyên phi, đó là tiền đề dẫn đến những sự việc đáng tiếc của sau này. Bảo vệ là phải như Tiên đế, âm thầm và lặng lẽ, còn cách mà Hoàng đế cho rằng mình đang bảo bệ chính là đẩy từng người mình yêu thương ra trước đầu sóng ngọn gió.
Hoàng đế không nói lời nào, chỉ nhìn Hoàng thái hậu với ánh mắt phức tạp.
Hoàng thái hậu cong nhẹ khoé môi, lại nói tiếp:
– Năm đó lão thân đã từng nói với Hoàng đế, là một quân chủ không thể yêu ghét quá rõ ràng. Hoàng đế yêu Cát Nhã Nguyên phi hết lòng, khi nàng ra đi cũng đau lòng quá độ. Nếu ta không khuyên ngăn, Hoàng đế vì tình mà thêm điêu đứng thì triều đình bây chừ chắc chắn sẽ đổi khác và Dực Định không có đi đến ngày hôm nay. Thập nhất lang bấy chừ không khác chi Hoàng đế của năm xưa nhưng lại gây ra náo động không ít.
Thôi không nhìn Hoàng thái hậu, Hoàng đế thở một hơi nặng nề.
– Nhi thần sẽ hạ chỉ đưa Dực Định đi đày ở phía Tây. Đồi núi chập chùng, vô vàn hiểm trở, đến đó vài năm để nhìn thật rõ hậu quả mà nó đã gây ra.
Hoàng thái hậu biết rõ sự tình hiện tại đã phức tạp ra sao. Cũng biết bản thân không thể khuyên nhủ nổi đứa cháu trai này được nữa. Hiện tại quyền uy trong tay Lê Dực Định rất lớn. Đã nắm binh quyền thì hắn có thể một tay phò tá bất kỳ vị Hoàng tử nào đó lên ngôi, hoặc là chính bản thân sẽ kế thừa Hoàng vị. Nhưng thông qua ánh mắt và hành động mà Hoàng thái hậu đã quan sát bấy lâu thì rõ là Lê Dực Định chưa từng có ý định nối ngôi. Nếu như Hoàng thái hậu không tính toán kỹ lưỡng thì không thể giao giang sơn này vào tay của hắn được.
Khủy tay tựa vào thành ghế, Hoàng thái hậu ôn tồn nói:
– Tùy thánh tâm của Hoàng đế, lão thân cũng không nói đỡ cho Dực Định được. Xem ra chỉ có thể cầu khẩn đất trời mong nó sẽ được bình an và sớm ngày tỉnh ngộ.