Chương 67: Mũi Tên Tẩm Độc
– Chỉ Ni!
Thân ảnh nhỏ bé của nàng dần ngã quỵ, đôi môi bắt đầu nhợt nhạt hẳn đi.
– Tiểu thư!?
Xích Ảnh lao ra từ trong ngôi miếu. Thấy nàng đã bị trọng thương thì vội đuổi theo tên hắc y nhân vừa rời đi.
Thở từng hơi khó nhọc, cơn đau từ vết thương mỗi lúc càng quặn thắt, Chỉ Ni siết chặt lấy tay của Lê Dực Định và thều thào:
– Chàng… Đừng sợ… Đừng sợ thiếp đau. Hãy mau… Rút mũi tên… Này đi…
– Chỉ Ni!
Lê Dực Định mím chặt môi, nhắm tịt mắt giúp nàng rút mũi tên ở bụng.
– A!!!
Chỉ Ni nhắm chặt mắt mắt rồi đau đớn phát ra tiếng kêu không kềm được, lực ở tay càng siết chặt cổ tay hắn thêm một chút.
Không nghĩ ngợi lâu. Lê Dực Định xé y phục quấn lấy vết thương song bế sốc Chỉ Ni rời đi.
– Ta đưa nàng về! Có ta ở đây, mọi chuyện không sao cả.
Trong vòng tay của hắn, Chỉ Ni như ngất lịm đi. Trước mắt từ bao giờ đã phủ một màn sương dày đặc không nhìn thấy được một thứ gì. Chỉ Ni không thể nói, càng không thể cử động được người, không thể cảm nhận được nam nhân ấy đang lo lắng mà siết chặt vòng tay ra sao.
Trên lưng ngựa dằn xóc cả một đoạn đường dài, trong khi Chỉ Ni đã dần mất đi ý thức thì Lê Dực Định lại gần như phát điên lên. Hắn điên cuồng thúc ngựa chạy hướng đến trụ sở ngoại ô của Kiêu Quân Sở. Có thể đây không phải là nơi tốt nhất nhưng là nơi gần nhất để nàng được nghỉ ngơi.
– Chỉ Ni! Nàng nghe ta nói chi không?
Chỉ Ni không thể nói, thân người cũng khó cử động. Chỉ có thể thở dốc từng hơi nặng nhọc để đối phương biết mình vẫn còn sống.
Máu tiết ra xung quanh vết thương từ bao giờ đã chuyển đổi thành màu xanh. Nhìn những thứ này khiến tâm can của hắn dường như thêm vỡ nát. Mũi tên kia không những nhọn hoắt mà còn bị tẩm độc, ấy vậy mà Chỉ Ni lại không nghĩ suy lao người đỡ thay cho hắn.
– Chỉ Ni…
Từng giọt lệ nóng ấm từ từ lăn dài hai bên má rồi rơi xuống đôi má đào. Ở trong vòng tay vững chắc của hắn, Chỉ Ni cảm nhận rõ những giọt nước mắt đã tràn mi. Biết rõ Lê Dực Định yêu mình như thế nào, nàng cũng biết hắn quan trọng với mình ra sao, tuy nhiên đời này lại không thể ở bên cạnh nhau được nữa. Khi trước thì bị cấm cản bởi bề trên, còn bấy giờ, là một y sĩ thì nàng biết rõ mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
An Phiêu Mã chạy hết tốc lực hướng thẳng đến Kiêu Quân Sở ở ngoại ô. Vừa đến nơi thì Lê Dực Định đã bế nàng xuống rồi đưa nhanh vào bên trong phòng.
– Cho người tìm các y sĩ giỏi đến đây gấp. Báo Dĩnh Linh Quận chúa điều y sĩ đến đây.
– Dạ!
Lê Dực Định đưa Chỉ Ni vào bên trong rồi cho người trải thêm chăn thật dày song để nàng nằm lên. Từ đầu đến cuối vẫn không rời nửa bước. Hắn cứ ngồi bên cạnh siết chặt lấy tay nàng với hài dòng lệ không ngừng rơi lã chã.
Gỡ lấy y phục của Chỉ Ni, Lê Dực Định không ngần ngại cúi đầu hút chất độc ở vết thương trên bụng. Từng ngụm được phun ra tuy không nhiều nhưng một số chất độc đã theo đó mà rời khỏi cơ thể, giúp được Chỉ Ni ít nhiều giữ lại mạng sống của mình.
Hôn nhẹ lên bàn tay đầy máu rồi áp vào má mình, nơi đáy mắt không giấu được vô số tia hốt hoảng, hắn nghẹn ngào nói:
– Nàng sẽ không sao đâu. Rồi đây y sĩ sẽ chữa khỏi vết thương này. Sau đó chúng ta cùng về nhà, có được không?
Chỉ Ni không thể nói, dù bản thân rất muốn vuốt ve gương mặt anh tuấn kia nhưng cũng không thành. Cơ thể không còn sức lực, nàng chỉ có thể nhìn hắn với đôi mắt mơ màng, ướt đẫm nước mắt.
Cơn đau từ vết thương không ngừng quặn thắt lên từng đợt. Những khi như thế Chỉ Ni lại cố gồng mình chịu đựng để hắn không thể thấy mình đau đớn như thế nào. Càng không muốn cho nam nhân này thêm thập phần lo lắng.
Đã một lúc lâu vẫn chưa thấy y sĩ đến. Nhìn Chỉ Ni gánh bao nhiêu tổn thương khiến hắn càng thêm đau lòng. Lê Dực Định quay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đã quát to:
– Y sĩ đâu? Các ngươi luôn lề mề như vậy đấy à?
[Bẩm Đại vương, mọi người đã chia nhau đi gọi y sĩ và báo cho Quận chúa rồi ạ.]
– Một khắc nữa y sĩ không đến thì bổn vương lấy đầu tất cả các ngươi.
Lê Dực Định quay người vào trong. Vừa thấy Chỉ Ni thở từng hơi yếu ớt thì không khỏi hốt hoảng mà vội vàng đến bên cạnh. Hai bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt kiều diễm của ngày nào, hắn luôn miệng trấn an:
– Ta đang ở đây! Không sao nữa rồi.
Mơ màng nhìn hắn, nàng khẽ gật nhẹ đầu. Có hắn ở đây rồi thì không còn điều gì đáng sợ nữa. Con đường phải đi phía trước cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Chẳng bao lâu sau một số y sĩ được mời đến. Tất cả bọn họ cùng vào trong phòng và yêu cầu mọi người nên chờ đợi ở ngoài, Lê Dực Định cũng không ngoại lệ. Một mình hắn ngồi riêng một góc, hai tay đan chặt vào nhau hòng cầu nguyện cho nàng tai qua nạn khỏi. Nếu như Chỉ Ni mà có mệnh hệ nào thì hắn mãi ân hận suốt cuộc đời.
Đã trôi qua rất lâu nhưng chưa hề có động tĩnh. Lúc này Lê Ngọc Thiền đã đưa thêm y sĩ đến. Theo sau còn có Xích Ảnh và Bạch Hạc. Lê Ngọc Thiền cho thêm y sĩ vào bên trong, Bạch Hạc cũng được ra vào để phụ giúp.
Nói là phụ giúp nhưng chỉ mỗi Bạch Hạc cũng thừa sức xử lý chuyện này. Trong lúc giúp các y sĩ thì nàng ta có quan sát qua vết thương của Chỉ Ni. Nhận thấy không đáng lo ngại cho lắm nên cố nhẫn nhịn cho đến khi họ đã xong việc của mình.
Ở bên ngoài ai nấy đều đứng ngồi không yên. Duy chỉ mỗi Lê Dực Định là thất thần lặng yên một chỗ. Lê Ngọc Thiền thấy hắn cứ mãi như vậy cũng không đặng mà đi đến trấn an:
– Các y sĩ nói Lưu cô nương đã không sao rồi, anh sẽ được gặp nàng ấy nhanh thôi.
Tựa đầu vào góc cột to ở sau lưng, Lê Dực Định rưng rưng hai dòng lệ:
– Tất cả đều là lỗi của ta. Mọi thứ… Đều do ta mà ra cả.
– Đừng trách bản thân như vậy. Dẫu sao thì anh cũng đã đến kịp lúc, cứu được nàng ấy ra.
Không nói thêm lời nào, Lê Dực Định gục đầu bất lực. Không cần biết mọi thứ diễn biến ra sao, chỉ cần Chỉ Ni gặp bất trắc thì mọi lỗi lầm đều là do hắn. Chính hắn đã không thể bảo vệ được nàng.
Y sĩ lần lượt ra ngoài nhưng Lê Dực Định vẫn không đủ can đảm hỏi họ về tình trạng của Chỉ Ni. Tuy nhiên ai nấy đều đến trước hắn rồi khấu đầu hành lễ.
– Chúng thần bái kiến Đại vương.
Hắn nhỏ giọng hỏi:
– Nàng ấy sao rồi?
– Hồi bẩm Đại vương, vị cô nương ấy đã không còn chi đáng lo ngại. Tuy nhiên vì vết thương khá nặng nên cần tịnh dưỡng một thời gian dài, tuyệt đối không thể vận động mạnh bởi cơ thể quá suy nhược.
Hai mắt nhắm lại đầy thanh thản. Lê Dực Định lập tức đứng dậy đi vào trong phòng xem sao. Vừa đi vừa nói:
– Thưởng! Tất cả y sĩ đến đây đều được ban thưởng hậu hĩnh cả.
Bước vào bên trong phòng, điều đầu tiên mà hắn làm là dừng lại một chút rồi giương ánh mắt thương xót ngắm nhìn nàng thật lâu. Giá như người trúng mũi tên ấy là hắn, giá như hắn có thể thay nàng chịu hết những đớn đau thấu trời này.
Lững thững đi đến bên cạnh Chỉ Ni, Lê Dực Định đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc song cúi đầu đặt lên trán một nụ hôn. Nhìn nơi khoé mắt đang nhắm chặt còn vương những giọt lệ long lanh, hắn nắm chặt lấy tay của nàng, chính bản thân đã không thể kềm được nữa mà khóc nấc.
– Không sao rồi! Nàng đã không sao rồi!
Đôi vai vững chãi run lên không ngừng, từng giọt nước mắt cũng đã lăn dài hai bên má. Chỉ một lần này thôi, sau này hắn nhất định sẽ không để nàng chịu thêm bất kỳ sự giày vò nào nữa.
…
[Cạch!]
– Chiếu tướng!
Đặt một quân cờ xuống bàn, Lê Dư Mạnh không giấu được nụ cười ở trên môi.
Chiêu Nhiêu Vương phi Phan Hoa Châu xoa bóp vai cho hắn và dịu dàng nói:
– Ván cờ này chàng đã giải bấy lâu, không ngờ hôm nay đã giải được.
Lê Dư Mạnh nắm lấy tay kéo Phan Hoa Châu ra phía trước, để nàng ngồi trong lòng mình rồi cưng chiều vuốt ngón trỏ dọc trên sóng mũi.
– Cuối cùng thì đại sự đều nằm gọn trong tay ta. Sau khi rửa sạch hận cũ cho mẫu phi thì ta sẽ đưa nàng lên vị trí vạn nữ nhân muốn có được.
– Thiếp biết chàng tài giỏi nhất mà.
Phan Hoa Châu mỉm cười, tựa đầu vào lồng ngực Lê Dư Mạnh. Cả hai đã được Hoàng đế ban hôn đã hơn mười năm nhưng lúc nào đối với nhau cũng ân ân ái ái, tương kính như tân.
Dã sử Lê Dư Mạnh đối với Phan Hoa Châu muôn phần ân ái mặc cho vẫn còn vô số phủ thiếp là vì thân phụ của nàng hiện là người có thể nâng đỡ cho hắn về sau. Lê Dực Định tuy không có chỗ dựa nhưng có quân đội hùng mạnh ở sau lưng; Lê Lương Khoác tuy bất lại vô dụng nhưng lại có Hoàng hậu và ngoại tổ phụ làm điểm tựa. Để đứng vững ở tiền triều thì hắn phải là có được một nơi đáng để dựa dẫm.
[Bẩm Chiêu Nhiêu vương, có tin mới truyền về.]
Nghe thuộc hạ bên ngoài nói vọng vào. Lê Dư Mạnh dịu giọng nói:
– Ta cần bàn chính sự. Đêm nay ta sẽ đến chỗ nàng.
– Được! Thiếp sẽ chờ chàng đến.
Phan Hoa Châu rời đi không lâu thì Hạo Tinh đã đi vào khấu đầu:
– Bẩm Điện hạ, hiện người bên Tường Quận công đã tìm được Thanh Huyện chúa ở ngôi niếu hoang cách Kinh thành chưa đầy trăm dặm. Khi đưa về có vẻ như nàng ta đã phát điên, không còn tỉnh táo.
– Phát điên rồi?
– Dạ phải! Vậy thì sau này ta đỡ phải lo sợ nàng ta sẽ khai tất cả ra.
Lê Dư Mạnh xoa cằm rồi đưa bàn tay lên ngăn cản.
– Không! Lời của kẻ điên sẽ chẳng ai tin. Nhưng một kẻ điên lặp lại lời nói ấy hàng vạn lần thì sẽ thành một câu chuyện khác. Đường Hoa Hoài phát điên như hiện tại cũng tốt, đỡ vướng víu bổn vương phần nào. Nhưng về lâu về dài cũng không thể giữ lại. Tạm thời để ả ta sang một bên trước đi.
– Dạ! Người của Đường Hoa Hoài đã tìm được rồi. Vương gia tính làm sao với chúng đây?
– Chậm đã! Đường Hoa Hoài phát điên chắc chắn sẽ luôn ở trong phủ gia. Bấy chừ Hoàng hậu lâm bệnh, Hoàng thái tử cũng sắp đến Kinh thành, đến khi bị phụ hoàng trách phạt chắc chắn tam lang sẽ đứng ra che chở.
Lê Dư Mạnh xoa cằm một lúc rồi tiếp lời:
– Ngươi đi tìm bút tích của Đường Hoa Hoài rồi tìm người viết theo, giả làm ả ta gửi thư cho Hoàn Nguyện. Nhưng bức thư đó phải đến sau ngày tam lang xin tha cho Hoàng hậu. Chỉ có vào quãng thời gian đó thì hắn mới không có thời gian suy nghĩ hay truy xét sâu xa. Có cơ hội sẽ lập tức dùng nó để chuyển mình. Cứ giao hai tên đó cho hắn. Nếu hắn may mắn thì có thể thay ta kềm hãm thập nhất lang, còn nếu như xui xẻo thì cả ba mẫu tử đều kéo nhau xuống bùn.
Vòng tay ra phía trước, Hạo Tinh cúi đầu:
– Đây đúng là diệu kế. Vừa triệt hạ đối thủ, khiến họ trực tiếp đối đầu nhau. Vừa có thể phủi sạch tay của mình mà không dính một hạt bụi. Điện hạ thật sáng suốt.
Lê Dư Mạnh nhếch một bên khóe môi:
– Ta trong tối, chúng ngoài sáng. Nếu không xoay chúng như chong chóng thì ta đã quá có lỗi với lương tâm rồi.