Chương 60: Rạn Nứt
Tiếng bước chân dồn dập của một đoàn người khá đông đang kéo vào quán trọ để lục soát. Theo như tin mà họ nhận được thì có người đã tá túc ở lại đây nhưng chưa đóng thuế cho sai nha.
Đoàn người hùng hổ bước lên cầu thang. Thấy họ đi gần đến, Dương Hựu cùng những Kiêu Anh quân khác đã chuẩn bị tư thế rút kiếm.
Dương Hựu tiến lên trước một bước, dõng dạc cất lời:
– Đứng lại!
Tên sai nha dẫn đầu lớn giọng:
– Ngươi là ai? Dám cản trở chúng ta làm công vụ.
– Bổn quan là ai sao? Xấc láo!
Vừa rút kiếm ra, Dương Hựu chỉ mới vung lên thì đã nghe vang lên một tiếng nói:
– Dừng lại đi!
Bước ra từ phòng trọ, Lê Dực Định khẽ phẩy quạt trông nhàn nhã vô cùng.
– Ở đây là nơi ăn chốn ở của lương dân. Đừng làm ảnh hưởng đến họ.
Những tên sai nha được đà lấn lướt. Bước lên trên lầu, tên dẫn đầu hất hàm gằn giọng:
– Các ngươi trông rất lạ, có lẽ là mới đến ngày hôm nay. Ở lại Kha Mộc nhưng không đóng thuế là trọng tội, vậy nên đừng hòng có tên nào trốn thoát.
Nói rồi hắn ngoắc tay ra hiệu:
– Mau bắt hết tất cả bọn chúng đến phủ đợi quan Thứ sử xử lý.
– Ngươi dám!?
Dương Hựu muốn xông đến nhưng chiếc quạt trong tay Lê Dực Định đã đưa lên trước ngực ngăn lại, song ôn tồn nói:
– Đi theo các ngươi là được chứ gì?Không cần phải động đến tay chân như vậy đâu.
– Giải đi!
Ung dung bước đi trước, nhàn nhã phẩy quạt hắn nửa đùa nửa thật:
– Chúng ta có chân, có thể tự đi được. Nếu các ngươi động thủ thì hậu quả không thể lường trước được đâu.
Tên dẫn đầu đám sai nha nhìn một lượt từ Dương Hựu cho đến các Kiêu Anh quân khác. Trông thấy ai cũng mặt mày lạnh tanh, hành động rút kiếm cũng vô cùng thành thục nên có đôi phần lo sợ. Suy cho cùng bọn chúng cũng chỉ là tay sai cho quan phủ, võ nghệ không được xem là cao cường. Nếu đối đầu với những người này chưa chắc ổn thỏa nên cứ đưa về phủ trước rồi hẵng tính tiếp.
Những tên sai nha dẫn Lê Dực Định cùng thuộc hạ đi đến quan phủ ở trung tâm. Hiện giờ đã nhá nhem tối mà không ngờ Tề An lại siêng năng đến như vậy, còn xử án đến tận đêm không ngừng nghỉ.
Môn phủ từ bao giờ đã rộng mở, sai nha ở hai bên trông khí thế vô cùng. Chỉ là một phủ đệ xử án thông thường nhưng lại tráng lệ, nguy nga, thật khác biệt với nhà cửa của lê dân bá tánh.
Vào đến bên trong lại càng thấy được sự hào nhoáng của nơi này. Hai tượng đá cao gần hai trượng được đặt ở trong sân, còn treo hẳn bức hoành “Chí công vô tư” to lớn ở trên cửa chính của tiền sảnh. Không những vậy mà khung của bức hoành ấy còn được dát vàng, đứng từ xa thôi mà cũng loá hết cả mắt.
– Vào trong đi, đại nhân không có nhiều thời gian dành cho các ngươi đâu.
Tên sai nha đi vào, theo sau là Lê Dực Định và các Kiêu Anh quân.
– Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã đưa những người tá túc trái phép ở quán trọ về.
– Làm tốt lắm!
Đối diện với họ là một người đàn ông mập mạp đang ngồi chễm trệ trên một chiếc ghế gỗ to lớn bóng loáng. Ghế được đặt cao hơn mặt đất năm bậc thang, xung quanh còn được bày trí như là Minh Chánh Điện.
Trông thấy những thứ kì quặc này cũng không thể khiến Lê Dực Định lấy làm bất ngờ. Bao nhiêu tội danh đã điều tra được và số tiền của mà Tề An đã tham ô thì sống lối xa hoa cũng không phải điều gì lạ lẫm.Chỉ có điều gan hắn to bằng trời, còn dám biến nơi đây thành một Minh Chánh Điện thu nhỏ.
Tề An khinh khỉnh nói:
– Các ngươi từ đâu đến? Tại sao không đóng thuế cho sai nha?
Nhẹ phẩy quạt trong tay, Lê Dực Định nhàn nhã đáp lời:
– Bổn vương đến từ kinh thành. Phụng mệnh phụ hoàng đến Kha Mộc áp giải phạm nhân.
[Bộp!]
– Láo xược!
Tề An dằn tay lên thành ghế:
– Ngươi là dân đen nơi nào? Dám ở đây huênh hoang với bản quan? Lưu trú trái phép, giả mạo hoàng tự, chỉ cần hai tội danh này cũng đủ lấy đầu của ba đời nhà ngươi rồi.
Lê Dực Định không muốn nhưng cũng phải bật cười thành tiếng. Quả thực Hoàng hậu đã với tay quá dài, dung túng đến mức đứa cháu này chẳng còn nhận ra ai.
Nhìn thấy phong thái ung dung của Lê Dực Định khiến Tề An không khỏi mang tức tối. Ngồi ở trên cao, cứ thế nghênh mặt mà quát:
– Đúng là không biết trời cao đất dày. Đến cả Khiêm Hòa Đại vương còn không dám đặt chân đến Kha Mộc, huống chi một kẻ thất phu nhà ngươi. Bắt bản quan sao?
Hắn nhếch môi rồi lớn giọng ra lệnh:
– Người đâu! Lập tức giam những tên này vào ngục, ba ngày nữa đem ra hành quyết.
Những tên sai nha vừa bước lên thì Kiêu Anh quân đã đồng loạt rút kiếm khiến chúng đều khựng người lại. Nếu muốn so về khí thế thì những tên tép rêu đó có đáng là gì. Kiêu Anh quân có thể phối hợp chặt chẽ cùng Cấm quân bảo vệ bên ngoài và bên trong Hoàng thành thì rõ là năng lực không hề đơn giản. Một cái búng tay nhẹ cũng đủ khiến bọn chúng ngã lăn quay rồi.
Đoàn Doanh bước lên trước một bước, trên tay cầm chiếu chỉ do chính tay Hoàng đế đã hạ. Không nhìn Tề An, hắn dõng dạc nói:
– Chiếu chỉ của Thánh thượng, tất cả quỳ xuống.
Ai nấy đều quỳ rạp xuống đất. Đến Tề An vừa rồi mới huênh hoang như vậy mà còn phải run rẩy lết xuống chân ghế để quỳ.
– Thạc Hoà năm thứ ba mươi mốt. Sắc lệnh của vua nước Qui Nam. Tề An lâu nay vơ vét của cải, sưu thuế nặng nề khiến muôn dân phải chịu cảnh lầm than. Trẫm thương lê dân bách tánh chịu sống đời kham khổ, nay cách chức Ngự sử của Tề An, lệnh Khiêm Hòa Đại vương đến Kha Mộc giải Tề An về kinh thành luận tội. Khâm thử.
Gấp chiếu chỉ rồi đưa đến trước mặt Tề An, Đoàn Doanh tiếp lời:
– Ta là Hình bộ thị lang Đoàn Doanh, phụng mệnh Bệ hạ theo chân Khiêm Hòa Đại vương áp giải ngươi về Kinh thành. Đến cả chiếu chỉ chẳng lẽ ngươi cũng cho là giả mạo?
– Hạ… Hạ thần không dám. Hạ thần lĩnh chỉ.
Tề An không ngừng run lên cầm cập. Ngước mắt nhìn lên thì thấy Lê Dực Định đang nhìn mình với ánh mắt lạnh hơn băng mà không khỏi rùng mình vài cái.
Bò đến gần chân hắn, Tề An vội vã dập đầu:
– Khẩn mong Khiêm Hòa Đại vương tha tội, là hạ thần có mắt mà không thấy Thái sơn. Hạ thần tội đáng muôn chết! Hạ thần tội đáng muôn chết!
– Ngươi chưa thể chết được đâu. Còn phải hồi Kinh để phụ hoàng biết tội mà ta phải gánh ba đời là gì.
Khẽ nhếch khoé môi, hắn phất tay, dõng dạc nói:
– Lục soát tất cả mọi thứ ở phủ này, tất cả sổ sách đều mang theo hết cho bổn vương. Những thường dân vô tội đang bị giam giữ ở ngục tối đều được phóng thích. Còn những tên sai nha kia cũng không được thoát thân, áp giải tất cả về Kinh thành.
…
Lại một đêm trăng thanh gió mát. Đã trôi qua mấy ngày nhưng Xích Ảnh vẫn chưa quay lại khiến Bạch Hạc lo lắng vô cùng. Đứng trước cửa phòng của Chỉ Ni, dẫu không lo lắng đến mức đi qua đi lại một cách lộ liễu nhưng Bạch Hạc từ lâu đã đảo mắt vài vòng suy xét tình hình.
[Bịch!]
Một tiếng động nhỏ vang lên trong màn đêm thanh vắng. Vội nhìn theo nơi vừa phát ra tiếng động thì thấy có một bóng đen vụt qua. Bạch Hạc nhìn xung quanh một lượt rồi lặng lẽ đi đến đó.
– Xích Ảnh!?
[Xoạt!]
– Suỵt! Đừng lớn tiếng quá.
Xích Ảnh đưa ngón trỏ lên môi, nhìn một vòng dò thám song lấy từ thắt lưng một bức thư đưa cho Bạch Hạc và tiếp lời:
– Của đại nhân gửi đến. Người nói cô hãy tìm cách khiến tiểu thư nao lòng, tuyệt nhiên không thể dính líu đến Hoàng tộc.
Bạch Hạc nhìn Xích Ảnh rồi mở bức thư ra xem. Càng đọc thì đôi mày thanh tú càng nhíu chặt.
– Ta hiểu ý của đại nhân rồi. Nhưng muốn tiểu thư lung lay thì cần ngươi phối hợp với ta.
Vừa nghe đã hiểu. Xích Ảnh không một chút do dự lấy một con dao găm luôn mang theo phòng thân ở thắt lưng ra rồi rạch vào bắp tay trái. Vết thương sâu đến mức lập tức khiến máu tuôn ra không ngừng, tay áo đã nhuốm không ít máu tươi.
Bạch Hạc giúp hắn làm rối tóc, tiện thể xé vạt áo và một số chỗ để trông ngoại hình có thể thật hơn.
– Khoan đã!
Bạch Hạc hất hàm ra hiệu. Xích Ảnh không nghĩ ngợi mà lấy phủ bụi đất lên người. Nếu đã làm giả thì phải thật giống, không thể nào thương tích đầy mình như vậy mà y phục lại sạch tinh tươm.
Bạch Hạc nói:
– Ổn rồi! Đi đi!
Xích Ảnh gật đầu rồi đi đến trước phòng của Chỉ Ni trước. Đưa mắt nhìn Bạch Hạc đang đứng ở góc khuất, hắn hít một hơi sâu rồi đưa tay gõ mạnh cửa.
[Bộp! Bộp! Bộp!]
– Tiểu thư! Tiểu thư! Người có ở bên trong không?
Chẳng bao lâu thì cánh cửa đã mở ra. Vừa trông thấy Xích Ảnh với thân hình nhếch nhác thì Chỉ Ni đã mở to mắt kinh ngạc.
– Xích Ảnh!? Anh không sao chứ? Tay của anh…
Xích Ảnh vội nói:
– Nô tài không sao! Chỉ là nô tài lo lắng cho tiểu thư, không biết người có được an toàn hay không.
– Có chuyện gì nói sau đi. Vào đây, ta giúp anh xử lý vết thương trước.
Chỉ Ni mở rộng cửa rồi vội vã đi lấy những thứ cần thiết giúp Xích Ảnh băng bó vết thương.
Hắn ấp úng:
– Nô tài… Sợ làm bẩn khuê phòng của tiểu thư.
– Anh và Bạch Hạc đều như người nhà của ta. Không sao cả! Cứ vào đây đi.
Chỉ Ni mang thuốc đến chiếc bàn tròn rồi ngồi xuống trước.
Nhìn thấy cái gật đầu của Bạch Hạc từ xa, Xích Ảnh chậm rãi đi vào rồi ngồi xuống phía đối diện.
Vừa giúp hắn băng bó lại vết thương, Chỉ Ni vừa hỏi:
– Chuyện này là sao vậy? Chẳng phải anh đi mua những thứ mà cha ta căn dặn sao?
Xích Ảnh nhíu đôi mày, gấp rút nói:
– Tiểu thư, nô tài vừa nhận được tin từ y sĩ không lâu, bên phía Khiêm Hòa Đại vương chẳng hiểu vì sao mà lại điều tra chúng ta. Đến cả y sĩ cũng không thoát được. Vừa rồi ở ngoài cổng thành nô tài đột nhiên đã bị phục kích, tên nào thân thủ cũng nhanh nhẹn, nếu không nhanh chân chạy thoát thì có lẽ nô tài đã không toàn mạng trở về rồi.
Lẳng lặng lắng nghe Xích Ảnh nói. Nhưng càng nghe thì sắc mặt của Chỉ Ni càng tối sầm đi, đôi mày thanh tú cũng đã nhíu chặt.
– Chuyện này… Có hiểu lầm chi chăng?
– Không thể nhầm lẫn được. Nô tài đã quay lại thôn Định Phong đưa những thứ cần mua cho y sĩ, chính y sĩ đã nói với nô tài. Không ngờ rằng khi nô tài đến Kinh thành lại bị phục kích như vậy.
Bất chợt rùng mình, cả người run lên cầm cập. Chỉ Ni không thể đứng vững mà phải ngồi phịch xuống ghế với đôi mắt thất thần. Tại sao Lê Dực Định lại làm như vậy? Hắn từng hứa hẹn biết bao điều, từng trao cho nàng bao nhiêu là đường mật, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn không tin tưởng ở nàng hay sao?
Chỉ Ni không tin Lê Dực Định lại đối xử với mình như vậy nhưng những lời này đều chính thân phụ của nàng nói ra. Bây giờ ngay cả thuộc hạ đi theo cũng bị phục kích. Đứng giữa hai phía trong lúc này khiến nàng càng cảm thấy rất mông lung, chẳng biết rõ đâu mới là sự thật.
[Tiểu thư! Tiểu thư!]
Tiếng của Bạch Hạc từ đâu vang vọng. Chỉ Ni vừa nhìn ra thì đã thấy nàng ta vội vã chạy vào, không ngừng thở dốc.
– Tiểu thư! Thư… Thư của y sĩ!
– Thư của cha?
Chỉ Ni nhận lấy bức thư từ tay Bạch Hạc rồi mở ra đọc. Từng câu từng chữ được viết ở trong đó khiến nàng càng đọc càng đau đến xé lòng. Đây đích thị là nét chữ của Lưu Thuận, không hề lẫn vào đâu.
Khẽ mím đôi môi, Bạch Hạc nói:
– Bức thư này do bồ câu đưa đến, y sĩ đã cột chỉ đỏ thì ắt hẳn là cấp bách lắm.
Đẩy ra trước một lọ thuốc, Chỉ Ni hít một hơi thật sâu, nói:
– Chị đưa Xích Ảnh ra ngoài chăm sóc cẩn thận cho anh ấy. Bây giờ ta muốn ở một mình.
– Dạ!
Bạch Hạc cùng Xích Ảnh cúi đầu rồi đi ra ngoài đóng chặt cánh cửa lại.
Bên trong căn phòng chỉ còn mỗi mình Chỉ Ni cùng ánh đèn dầu hiu hắt. Màu vàng loe loét hoà cùng bóng đen to lớn đang in hằn trên tường gỗ, chẳng biết nàng phải ngồi đó bao lâu mới chiêm nghiệm được tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình. Rõ ràng Lê Dực Định đã nói sẽ cố gắng để cả hai thành đôi, hắn cũng hứa chỉ có mỗi mình nàng. Vậy thì bây giờ là sao đây? Tại sao Lê Dực Định lại âm thầm điều tra từng người ở bên cạnh nàng chứ?
Bất giác đã tuôn hai dòng lệ. Bên trái lồng ngực đau nhói như ai bóp chặt lấy từng giây. Cuối cùng thì Chỉ Ni cũng đã hiểu hậu quả khi động đến Hoàng tộc là gì. Lê Dực Định cũng không ngoại lệ. Hắn là Đại vương cao cao tại thượng thì đương nhiên có tính cách đa nghi. Nàng đưa tay lau đi hai dòng nước mắt rồi gục đầu xuống bàn, bàn tay cũng siết chặt lấy bức thư mà quê nhà gửi đến. Từ nay về sau tốt nhất là không gặp lại nữa. Chỉ cần được diện thánh thì nàng sẽ lập tức hồi hương, mãi mãi cắt đi tư tâm mà mình vẫn luôn hằn vun đắp.
Vốn dĩ từ khi bắt đầu đã là sai. Đáng ra nàng không nên tỏ lòng mình khi vị thế của cả hai lại cách xa nhau đến vậy. Hắn làm rất đúng, là người Hoàng tộc thì có thể điều tra thân thế của người ở bên cạnh mình. Nhưng không đơn giản là điều tra mà cả Xích Ảnh cũng bị phục kích. Chỉ Ni không biết lý do gì khiến Lê Dực Định làm như vậy. Bấy giờ nàng chỉ biết một điều, bản thân phải cắt đứt ngay mối quan hệ này để bảo vệ những người ở xung quanh.