Chương 53: Thăm Dò
Lê Dực Định bước vào Minh Chánh Điện, trên tay còn mang theo vô số tờ khai của những tên thích khách. Chuyện quan trọng như thế này, liên quan đến người Hoàng tộc nên Hoàng đế muốn thẩm tra thật kỹ, tính đến bấy giờ đã thẩm tra đến lần ba. Mặc dầu chuyện đã lớn nhưng Lê Dực Định biết rõ, cho rằng Hoàng đế không xem trọng Hoàng thái tử tuy nhiên bí mật Hoàng gia vẫn nên che giấu phần nào.
Quỳ xuống trước Hoàng đế, Lê Dực Định cúi đầu:
– Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
– Miễn lễ!
Hoàng đế đặt tấu chương xuống rồi giương mắt nhìn Lê Dực Định:
– Chẳng khác chi, phải không?
– Hồi bẩm phụ hoàng, những tên thích khách vẫn giữ lời khai như cũ.
Lê Dực Định đưa tờ khai cho Quản vụ Thái giám.
Hoàng đế không nói thêm gì, chỉ gật đầu chấp thuận. Chuyện thích khách xem như cho qua, bấy giờ Hoàng đế càng muốn biết lí do vì sao Hoàng thái tử lại làm như vậy, và cuối cùng là đang nhắm đến ai.
– Không còn chi quan trọng thì con đi xử lý Tề An đi. Nhớ lấy, phải diệt trừ tận rễ.
– Nhi thần tuân chỉ! Nhi thần xin được cáo lui!
Lê Dực Định lui ra ngoài rồi hướng đi đến Hàm Đạo Ty lĩnh trượng hình như lời Hoàng đế nói khi trước.
Mọi chuyện đã đến mức này thì không thể quay đầu lại. Thứ Lê Dực Định nhắm đến chính là trả thù cho Cát Nhã Nguyên phi. Sau này ai lên ngôi cũng được, rửa được hận thì hắn sẽ chu du thiên hạ, sống nửa đời sau trong an nhàn, không hề tơ tưởng ngai vàng cung ngọc. Và chắc chắn rằng Cát Nhã Nguyên phi cũng không muốn hắn trở thành người nối ngôi, gánh vác cả giang sơn rộng lớn trên vai mình.
Sau khi hắn rời đi ít lâu, Hoàng đế mở lời nhưng không nhìn Hạng Tài:
– Chuyện trẫm căn dặn đã xong chưa?
– Hồi bẩm Bệ hạ, nô tài đã đến Hàm Đạo Ty, có lẽ họ cũng biết bản thân nên làm gì. Nhưng với tính cách của Khiêm Hòa Đại vương, nô tài e rằng sẽ nhận ra được chuyện khác lạ.
– Vừa trúng độc ở quân doanh không lâu, lại còn bị thương ở hội săn nữa, bấy chừ sắp chịu trượng hình. Đứa trẻ này không hề biết giữ thân nhưng nó đã phạm phải sai lầm, nếu trẫm không trách phạt thì còn chi là uy nghiêm, còn chi là công đạo.
– Nô tài e rằng không những Khiêm Hòa Đại vương có thêm thương tích mà Đức bà lại làm khó Bệ hạ.
– Hoàng mẫu xem Dực Định như báu vật. Quả thực, nếu biết hôm nay nó lĩnh trượng hình thì sẽ không để yên cho trẫm.
Hoàng đế khẽ nhếch hai khoé môi. Dẫu rằng biết rõ không thể để binh quyền rơi quá lớn vào tay ai nhưng Lê Dực Định từ nhỏ đã được huấn luyện ở biên cương, chịu biết bao nhiêu là khắc nghiệt mới có thể trở nên ưu tú như bây giờ. Ngoài hắn ra thì chẳng có vị hoàng tử nào thống lĩnh được đại quân, tránh binh quyền rơi vào tay ngoại thích.
Không những ưu tú mà còn có Hoàng thái hậu hậu thuẫn. Hoàng đế biết rõ Hoàng thái hậu cơ trí ra sao, nếu thực sự có bất ổn ắt hẳn người sẽ không hề nhẫn nhịn.
…
[Két! Cạch!]
Hạo Tinh, thuộc hạ thân cận của Lê Dư Mạnh đi vào thư phòng rồi đóng chặt cánh cửa. Trong thấy Lê Dư Mạnh đang xem sổ sách thì Hạo Tinh vòng tay phía trước, cúi thấp người và tâu:
– Bẩm Điện hạ, Khiêm Hòa Đại vương đã đến Hàm Đạo Ty lĩnh trượng hình, phía Hoàng hậu không một động tĩnh.
Đặt cọ xuống nghiên mực, khoé môi khẽ nhếch lên, hắn nói:
– Mọi chuyện đều diễn theo suy tính của bổn vương. Lê Dực Định, Lê Lương Khoác, chúng cứ mãi đấu đá với nhau, riêng bổn vương lại ngồi không hưởng lợi.
– Chuyện Hoàng thái tử hồi Kinh không có nhiều người biết, thánh thượng cũng không làm lớn chuyện này cho đến khi gặp mặt nhau. Thần nghĩ Vương gia nên tung ra đòn tiếp theo rồi.
– Đương nhiên là phải tung rồi, không những vậy mà phải tung ra liên tục, dìm Lê Lương Khoác xuống hẳn đáy vực sâu. Hắn càng chơi vơi càng dễ làm con rối. Còn đối với Lê Dực Định, hắn hiện chẳng khác gì báu vật quốc gia, chúng ta chỉ nên hành sự sau lưng mà không thể trực diện đối đầu được.
Những ngón tay nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn. Lê Dư Mạnh đưa mắt nhìn xa xăm, vô định. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn đã quá đủ, bị chèn ép, bị xem thường, vì sự lạnh nhạt của Hoàng đế mà Lê Dư Mạnh không được lòng của số đông quan viên tiền triều. Chính vì thế nên hắn quyết tâm phải lật đổ Lê Lương Khoác và nắm chặt vị trí Hoàng thái tử. Chỉ khi có danh vị thì mới thâu tóm được lòng người.
[Cốc! Cốc!]
[Khởi bẩm Vương gia, Trực Hoành và Dương Hựu đang giao đấu ở phía Tây tửu lâu.]
Lê Dư Mạnh nhướng một bên mày:
– Giữa phố ư?
[Dạ phải!]
– Lui đi!
Lê Dư Mạnh đảo mắt một vòng nghĩ ngợi rồi hất hàm ra lệnh cho Hạo Tinh.
Chẳng cần một lời sai bảo, chỉ mỗi cái hất hàm như vậy thôi mà Hạo Tinh đã hiểu ý và vội đi đến tửu lâu để thăm dò tình hình.
Giữa không gian hoàn toàn yên ắng, những ngón tay thon dài không ngừng nhịp lên mặt bàn tạo ra vô số tiếng lộp cộp chậm rãi. Dẫu rằng Trực Hoành bị đuổi khỏi Kiêu Quân Sở nhưng vẫn là thuộc hạ từng dưới trướng của Lê Dực Định, để xem hắn có bán mạng mình để chứng minh trong sạch hay không. Chiêu mộ được thì trọng dụng được, rồi sẽ có nhiệm vụ quan trọng dành cho hắn thôi mà.
[Xoạt!..]
Từng đường kiếm sắc bén được vung lên không ngừng. Trực Hoành chỉ vừa nhún nhẹ người đã lộn vòng trên không trung, mũi kiếm hướng thẳng đến Dương Hựu.
[Keng! Keng! Keng! Keng!]
Dương Hựu đưa kiếm lên đỡ lấy, đôi mày rậm cũng nhíu chặt vào nhau. Xoay một vòng, hắn vung kiếm đến cổ nhưng Trực Hoành đã né tránh.
Lại giao đấu thêm một lúc lâu, cả hai cứ lao vào nhau như hai con hổ đói. Trực Hoành nhìn những chuyển động của Dương Hựu, vừa né tránh vừa tìm sơ hở. Đột nhiên Trực Hoành lùi lại, bật nhảy lên cao rồi vung kiếm chém vào cánh tay phải của Dương Hựu khiến máu lập tức tuôn ra không ngừng.
Bao nhiêu tức giận trong lòng đều hiện rõ lên trên mặt, Dương Hựu gắt:
– Uổng công ta bấy lâu luôn xem ngươi là tri kỷ, cũng không biết bao nhiêu lần dập đầu trước Đại vương để mong người xá tội cho ngươi. Vậy mà ngươi lại dám đả thương người, đả thương ân nhân trải đường cho ngươi bước.
Trực Hoành dõng dạc đáp:
– Anh đừng nói như ta là người vong ân bội nghĩa. Chính Đại vương là người đuổi ta đi, cớ chi ta phải mặt dày ở lại? Nếu như anh muốn làm con chó trung thành bên cạnh hắn thì cứ làm, ta khinh!
– Ngươi…!
[Bốp!]
Dương Hựu nghiến răng, siết chặt tay thành nắm đấm rồi bất ngờ giáng vào mặt Trực Hoành một đòn.
– Nếu như ngươi đã nói vậy thì từ nay về sau sẽ không còn bất cứ liên quan chi cả. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cho kiếm vào vỏ, Trực Hoành không nói gì, đưa tay lau vệt máu rỉ ra ở khoé miệng song quay lưng rời đi.
Ở góc khuất gần đó có một bóng người đã dõi theo từ lâu. Cuộc giao đấu vừa kết thúc thì hắn cũng rời khỏi đó.
Dương Hựu thoáng chốc đứng lặng người, bàn tay mỗi lúc một siết chặt chuôi kiếm. Càng nghĩ hắn càng không biết vì sao Trực Hoành lại thành ra như vậy. Đầu tiên là giao đấu với Lê Dực Định, bây giờ còn đả thương cả hắn. Thực sự thì mọi thứ đang diễn ra theo cách gì đây?
Trên đường đi về Đại vương phủ, Dương Hựu vừa đi vừa suy nghĩ vài điều. Dẫu có nói ra sao thì Trực Hoành trước kia cũng từng cùng hắn vào sinh ra tử bấy nhiêu năm, lập chiến công không ít, nhưng đột nhiên hắn lại thay đổi nhanh chóng như vậy khiến Dương Hựu rất bàng hoàng. Trước kia bị Lê Dực Định trách mắng thậm tệ còn chẳng lung lay, giờ đây không biết nói gì mà làm cho Trực Hoành bất mãn đến như vậy. Có lẽ hắn phải điều tra để xem tình hình lúc này rốt cuộc là thế nào.
[Dương đại nhân!]
Bất chợt nghe tiếng gọi, hắn chợt dừng bước. Quay người nhìn về sau thì thấy Đỗ Thị Sen đang mỉm cười với mình, Dương Hựu vòng tay ra phía trước, cung kính khẽ cúi đầu:
– Cô Sen!. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc t𝐫u𝑦ệ𝐧 tại == T𝐫Uⅿ t𝐫u𝑦ệ𝐧.V𝐧 ==
Đỗ Thị Sen cũng cúi người cho phải lễ:
– Đức bà có vài lời muốn ta chuyển đến cho đại nhân.
Biết rõ mọi chuyện Hoàng thái hậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng hắn vẫn không hiểu ý của người là muốn nhắc đến điều gì. Để cho Đỗ Thị Sen đích thân đến đây thì ắt hẳn không hề đơn giản.
– Cô Sen cứ nói.
Đỗ Thị Sen nhìn ngó xung quanh thấy khá vắng vẻ rồi lại nhìn Dương Hựu.
– Hiện triều đình bất ổn, từ lúc ở quân doanh đến khi hồi kinh đã bị tính kế không biết bao nhiêu lần. Vừa rồi ở hội săn Đại vương lại mang thêm thương tích khiến Đức bà không khỏi lo âu, ngày đêm không an giấc. Mong đại nhân hãy luôn luôn kề cạnh, phò tá Đại vương chu toàn.
Dương Hựu nhíu chặt đôi mày quả quyết:
– Cô hãy hồi bẩm với Đức bà, cho dù có bỏ mạng này thì Dương Hựu cũng sẽ dốc hết lòng phò tá Đại vương làm nên nghiệp lớn.
Đỗ Thị Sen gật đầu, lại có ý dò hỏi:
– Đại vương đã quá tuổi lập gia thất từ lâu mà vẫn không muốn lập Đại vương phi, chẳng hay Dương đại nhân có biết Đại vương đã phải lòng khuê nữ nhà nào thì cứ nói. Đức bà sẽ đứng ra làm chủ.
Dương chưa kịp nghĩ thì đã trả lời:
– Cô cũng biết Đại vương hành sự cẩn trọng ra sao mà. Chỉ khi suy tính xong thì mới sai Dương Hựu làm việc vặt, vậy nên người có làm chi khác, Dương Hựu cũng không thể tỏ.
– Vậy ta sẽ bẩm với Đức bà để Đức bà sắp xếp chọn Đại vương phi. Đa tạ Dương đại nhân! Ta phải hồi Cung rồi.
– Cô Sen đi thong thả.
Đỗ Thị Sen mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lưng rời đi. Đến khi đi khuất bóng rồi thì Dương Hựu mới thở phào nhẹ nhõm. Dưới trướng Lê Dực Định bấy lâu làm sao mà hắn không biết được đang xảy ra chuyện gì. Nhưng đối với Dương Hựu thì chỉ có một chủ nhân là Lê Dực Định mà thôi. Chỉ cần đó là Lê Dực Định, hắn tuyệt nhiên sẽ không từ nan bất cứ điều gì.