Chương 100: Sự Thật
Họ đã khởi hành được mấy ngày, trong Cung lúc này có Tát Đại Nguyên cùng Bạch Hạc luôn túc trực ở tẩm điện. Tát Đại Nguyên sợ rằng nàng sẽ buồn chán nên đã kể rất nhiều chuyện trong những chuyến phiêu lưu của mình kể từ khi trở thành Hoàng thái tử. Nhìn thấy Tát Đại Nguyên đơn thuần như vậy, lại nhớ đến cuộc tranh giành vương quyền ở Qui Nam khiến Chỉ Ni lo sợ vài phần. Lê Dực Định chỉ là vương tước nhưng đã bị tính kế không ít, giờ đây ở ngôi vị Hoàng thái tử này ắt hẳn còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Chỉ Ni nắm lấy tay của Tát Đại Nguyên, vừa vỗ về vừa khẽ giọng:
– Ở vị trí này thì trọng trách trên vai rất nặng. Ta mong mai sau em vẫn luôn được bình an, là Tát Mã Ngân Đại Nguyên khiến ta tự hào nhất.
Tát Đại Nguyên dõng dạc vỗ ngực.
– Chị cả an tâm, có tấm gương châu ngọc của phụ hoàng trước mắt nên em sẽ không bao giờ làm cho mọi người thất vọng.
Chỉ Ni mỉm cười dịu dàng, nhìn sự vô tư của Tát Đại Nguyên mà trong lòng chợt dâng lên không biết bao nhiêu là ấm áp. Hắn ta cũng siết chặt lấy tay của nàng, từ đầu vốn nhận ra chị gái của mình có nhiều điều thay đổi. Không phải do thân thể chưa bình phục hẳn mà thực sự là cảm nhận được rất rõ ràng.
Nhìn Chỉ Ni với đôi mắt ôn nhu, hắn ngậm ngùi:
– Chị cả đã nhớ lại tất cả rồi phải không? Em thấy chị thay đổi nhiều quá.
Nàng mỉm cười.
– Không phải do chị thay đổi mà đây mới thực sự là chị.
Trong những năm ở Thành Vu quả thực Chỉ Ni có hoạt bát, năng động hơn lúc trước rất nhiều, nhưng đó là khi những gì trong tiềm thức chỉ là một mảnh giấy trắng chưa được tô vẽ. Còn bây giờ thì mọi thứ đã quay về quỹ đạo lúc ban đầu. Nàng vẫn là nàng. Vẫn là một Chỉ Ni đơn thuần, không ganh đua ghen ghét.
Có vài chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, nàng thở dài rồi yếu giọng hỏi:
– Ngày đó ở Lập Sơn chị đã gặp Khiêm Hòa Đại vương. Bây chừ chàng ấy sao rồi? Có ổn không?
Tát Đại Nguyên không rõ mối quan hệ giữa họ là gì nhưng thái độ của Lê Dực Định đối với Chỉ Ni rất khác lạ. Và ngay lúc này Chỉ Ni cũng như vậy, khi nhắc đến nam nhân đó thì đôi mắt ánh lên những tia mong đợi biết bao.
– Ngài ấy nhận được mật thư từ Qui Nam thì đã tâu với phụ hoàng cho hồi mẫu quốc rồi. Không rõ là chuyện chi nhưng có vẻ rất gấp gáp.
Chỉ Ni khẩn trương ngồi thẳng người, lại hỏi:
– Rốt cục là chàng ấy có sao không? Có thương tích chi nghiêm trọng không? Chàng ấy không thể chịu lạnh được, chắc chắn đã suy nhược rất nhiều. Ngự y… Phải rồi ngự y có chẩn trị đường hoàng không?
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Chỉ Ni khiến Tát Đại Nguyên có chút sững sờ. Nam nhân ấy đối với nàng quan trọng lắm ư? Bản thân còn chưa bình phục hẳn hoi mà lại lo lắng cho người khác như vậy. Chẳng phải chỉ là một vương tước của Qui Nam thôi sao. Gặp nhau mấy lần đâu chứ?
– Chị cả! Ngài ấy là sao với chị vậy? Xem ra chị rất lo lắng.
– Chàng ấy…
Chỉ Ni siết chặt chăn, trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu là chua xót.
– Là chi không quan trọng, lúc này chị chỉ cần biết chàng có được bình an chăng.
Hắn thở dài, nói:
– Ngự y nói thân thể của ngài ấy rất khoẻ mạnh nên may mắn không sao cả, chỉ bị suy nhược thôi. Nhưng mà vừa tỉnh lại đã lập tức lên đường về Qui Nam rồi. Đường xa muôn vàn trắc trở nên có làm sao hay không thì không chắc được.
Chỉ Ni lặng người trong chốc lát, ánh mắt ngước nhìn những bông hoa tuyết đang bay bay bên khung cửa sổ. Bao lâu rồi mà Lê Dực Định vẫn như vậy, chẳng bao giờ để bản thân được thảnh thơi. Không màng đến sự đời, cứ miệt mài và chăm chỉ với mục tiêu mà bản thân đã đặt ra từ lâu. Đây mới chính là hắn, là phong thái của một đấng trượng phu trong lòng nàng.
– Em ra ngoài đi, chị muốn nói chuyện riêng với Bạch Hạc một lúc.
– Vậy em sẽ đi xem chính vụ, chị cả hãy nghỉ ngơi thêm nha. Xong việc em lại đến.
Chỉ Ni gật đầu. Tát Đại Nguyên luyến tiếc nhìn nàng thêm một lúc rồi mới rời đi. Khi ra ngoài còn không quên gọi Bạch Hạc đi vào trong hầu hạ.
Bạch Hạc đi vào tẩm điện, trông thấy sắc mặt của Chỉ Ni đã tươi tắn hơn thì mỉm cười mừng rỡ.
– Lệnh cô!
Nàng nói:
– Chị ngồi xuống trước đi. Ta có chuyện cần hỏi.
– Dạ!
Khi Bạch Hạc đã ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở bên cạnh giường, lúc này Chỉ Ni mới hỏi:
– Chuyện của năm xưa là như nào? Làm sao ta có thể quay về Thành Vu?
Vừa nhận được câu hỏi thì Bạch Hạc đã sững sờ. Mặc dù đã nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh nhưng chẳng thể qua mắt được Chỉ Ni. Rõ ràng vừa rồi nàng ta có đôi chút lúng túng. Thấy Bạch Hạc cứ im lặng không nói, nàng tựa người vào thành giường, đôi mắt nhắm hờ tựa như ngủ, tiếp lời:
– Chúng ta bao năm nương tựa vào nhau, ta những tưởng chị sẽ đối đãi với ta thực lòng thực dạ. Không ngờ, đến cả chị cũng muốn lừa ta.
– Lệnh… Lệnh cô…
Bạch Hạc vội quỳ xuống khấu đầu.
– Nô tì không dám! Chỉ là hiện tại thể trạng của Lệnh cô chưa bình phục hẳn, nô tì không dám lộng ngôn khiến người thêm sầu muộn.
Chỉ Ni thở dài.
– Chị cứ nói! Bao nhiêu chuyện đã xảy ra rồi, còn chuyện chi mà ta không chịu đựng được nữa kia chứ. Ngồi đàng hoàng lại đã.
– Dạ! Chuyện là…
Vào ba năm trước, quả thực các y sĩ đã cật lực chữa trị cho Chỉ Ni và vết thương đang được hồi phục rất tốt. Nhưng trước khi nàng đến Kinh thành diện thánh thì Lưu Thuận, tức Khả Đặc Liễm Du Lưu Thuận đã nhận được mật thư chuẩn bị hồi hương. Nhưng lệnh Vua khó cãi nên Lưu Thuận đã chấp nhận cho Chỉ Ni đến Kinh thành với điều kiện phải được Bạch Hạc và Xích Ảnh hộ tống. Chính vì lẽ ấy nên mỗi ngày Bạch Hạc đều cho một ít thảo dược lạ vào siêu thuốc, vì là thị nữ thân cận nên chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ nàng ta, vậy nên việc dùng thuốc ấy vô cùng đơn giản. Khi Lưu Thuận đến Kinh thành thì sắc một siêu thuốc đặc biệt sắc từ Hiệt Dạ Yên. Uống xong thuốc này thì Chỉ Ni sẽ hoàn toàn mất đi nhận thức và chìm vào giấc ngủ sâu, trùng hợp thay thời khắc ấy lại ở bên cạnh Lê Dực Định. Đi được nửa đường về Định Phong thì Bạch Hạc lại lén lút cho Chỉ Ni dùng thuốc sắc từ một nửa Hiệt Dạ Yên còn lại.
Tại Định Phong, người dưới trướng của Xích Ảnh từ lâu đã chuẩn bị một nữ tử tù bắt được khi đang hành sự cho phe đối nghịch tại Thành Vu. Các quan binh ở Qui Nam, ngoài những người đã từng tiếp xúc thì chẳng ai biết Chỉ Ni có dáng vóc như thế nào, vậy nên không có Lê Dực Định ở đây chính là cơ hội thuận lợi nhất để họ ra tay. Con đường trở về Thành Vu đã được chuẩn bị từ lâu, mọi thứ đều được bố trí cẩn thận và rất bảo mật. Cứ men theo con đường đó để về Thành Vu và không chừa lại một chút dấu vết nào cả.
Càng nghe Bạch Hạc nói, Chỉ Ni càng siết chặt chiếc chăn ở trên người. Hoá ra từ đầu đến cuối đều đã được sắp xếp cặn kẽ mà đến chính bản thân nàng cũng không tỏ được. Có lẽ Chỉ Ni cũng sẽ cam tâm quay về Thành Vu nếu như biết được sự thật. Thà rằng bản thân chủ động cắt đứt đoạn tơ tình này còn hơn là khiến Lê Dực Định sống trong những tháng năm đau khổ đến tột cùng. Hắn đã mất mẫu phi từ nhỏ, khi trưởng thành còn chứng kiến khoảnh khắc nữ nhân mình yêu thương trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay thì còn gì sụp đổ hơn thế nữa. Chỉ Ni không trách một ai, bởi đa phần không ai biết về quá khứ của Lê Dực Định. Nhưng nàng tỏ, và chính vì lẽ ấy càng khiến lòng đau đớn hơn gấp trăm vạn lần. Cuộc đời này chưa bao giờ đối đãi với hắn một cách nhẹ nhàng, đến khi tưởng chừng nhận được yêu thương thì lại một lần nữa rơi tận xuống đáy vực sâu.
Thở mạnh từng nhịp, nàng gật gù, khẽ cất giọng:
– Chị lui đi!
– Dạ! Có chi thì Lệnh cô cứ gọi. Nô tì sẽ vào ngay.
Bạch Hạc kính cẩn cúi người rồi lui ra ngoài.
[Cạch!]
Cánh cửa vừa khép lại thì cũng là lúc Chỉ Ni gục đầu bật khóc nức nở, đôi bờ vai mảnh khảnh cứ mãi run lên bần bật. Chỉ cần mường tượng ra khung cảnh ấy thôi cũng khiến tâm can của nàng hoàn toàn vỡ nát. Ước gì mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ước gì cả hai có thể tái ngộ nhau thêm một lần nữa. Là nàng nợ hắn một lời xin lỗi. Là nàng đã gieo rắc cho hắn quá nhiều bi thương. Không khẩn xin một cơ hội để bù đắp, chỉ xin hãy để gặp lại nhau trong một ngày Xuân với trăm hoa đua nở, bướm bay ngập trời.
…
Đặt chân đến Qui Nam cũng phải mất gần một tháng. Lúc này ở Kinh thành xảy ra rất nhiều biến động, đặc biệt là ở điện Thiên Minh. Hoàng đế lâm trọng bệnh đã nhiều ngày, đến nay đã chẳng thể gượng dậy nổi. Ngoài sự lo âu thì dấy lên không biết bao nhiêu là mưu tính. Ở tiền triều đa số đã chia ra phe phái rõ rệt, nhằm phò tá cho một vài vị Hoàng tử nối ngôi. Trong số đó phải nói đến sôi nổi nhất là Chiêu Nhiêu vương Lê Dư Mạnh và Liệt Vũ vương Lê Hiến Đản, hoàng tử thứ mười của Hoàng đế.
Lê Dực Định là người sau cùng đặt chân vào Thiên Minh Điện. Các Hoàng tử khác đều đã túc trực, quỳ ở tiền điện mấy ngày, ngày hôm nay hắn mới về đến song lập tức vào ngay. Với căn bệnh này của Hoàng đế chính là bệnh truyền nhiễm nên tất thảy đều phải có mạng che mặt, người được giao trọng trách hầu hạ cũng chỉ lác đác vài người.
Bên trong điện có Hoàng thái hậu, các hậu phi, Hoàng tử và công chúa chưa hạ giá lại càng không thiếu. Hắn tiến đến chỗ trống được chừa sẵn ở hàng đầu tiên quỳ xuống, bên cạnh Lê Hiến Đản. Lê Đông Hoạt thì quỳ ở hàng thứ hai. Còn ở bên ngoài là các quan viên hai ban văn giai và võ giai cũng đang quỳ hầu sự.
Không khí nên trong tẩm điện sộc lên mùi thảo dược nồng nặc, dẫu đã dùng hương để xông cho tản mùi bớt nhưng vẫn không thể nào vơi. Không những vậy mà hai mùi hương hoà lẫn vào nhau càng khiến bầu không khí trở nên thập phần ngột ngạt. Hoàng đế nằm ở sau bức bình phong, cách chỗ họ khá xa nhưng ai nấy đều nghe rõ mồn một từng cơn ho yếu ớt cứ dai dẳng không dứt.
Trong số các Hoàng tự thì Lê Dư Mạnh bấy giờ được xem là trưởng tử bởi trước hắn đã không còn ai, người bị phế truất, người bị lưu đày, người bị giam cầm còn người đã chết yểu. Ngoài bát lang đã tàn phế, cửu lang đã chết trong trận nội loạn thì lục lang, thất lang, thập lang, thập nhất lang là bốn cái tên vô cùng nổi trội để kế thừa Hoàng vị, cũng là bốn người đang quỳ ở hàng đầu tiên.
Bầu không khí tĩnh lặng không kém phần căng thẳng. Ai nấy đều mãi chạy theo suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi Hạng Tài bước ra từ sau bức bình phong rồi dừng chân trước mặt họ lên tiếng thì mới thu hút toàn thảy sự chú ý.
– Bệ hạ cho truyền Nhuận Liễn vương điện hạ và Lại bộ thượng thư Chu Toản vào hầu sự.
Nghe tên mình, Lê Thạch Thành cùng Chu Toản đi vào bên trong trước sự xì xầm bàn tán của mọi người. Chu Toản vốn là trọng thần nhị triều nên chuyện được triệu gọi là lẽ tất nhiên. Còn Lê Thạch Thành thì khác. Bao năm nay hắn đã hoàn toàn thất sủng, chỉ còn lại vỏ bọc Nhuận Liễn vương để sống qua ngày. Nếu nói đến các Hoàng tự được triệu gọi thì còn lâu mới đến lượt.
Trong khi ai nấy đều xì xầm to nhỏ thì các Hoàng tử lại lặng im như tờ, chẳng một ai bị những lời đàm tiếu chung quanh chi phối đến tư tâm. Từng người họ đều chạy theo suy nghĩ của riêng mình và tự bản thân cũng biết rõ thời khắc Tân đế đăng quang đã không còn xa xôi nữa.
Hạng Tài dõng dạc nói tiếp:
– Bắt đầu từ hôm nay, Nhuận Liễn vương điện hạ và Lại bộ thượng thư sẽ ở lại Thiên Minh Điện hầu sự. Các vị hậu phi, các vị hoàng tử, vương thất và các vị đại thần có thể quy an.
Sau khi đồng loạt hành lễ thì tất cả mọi người đã dần dần lui ra ngoài.
Rời khỏi tiền điện không lâu, Lê Dực Định nghiêng đầu nhìn Lê Đông Hoạt ở cách đó không xa. Không ai nói một câu nào nhưng Lê Đông Hoạt đã ngầm đưa tay ra ám hiệu. Hiểu được ý, Lê Dực Định đảo mắt một vòng rồi quay lưng rời đi.