Chương 9: "Muốn chân hay muốn chơi!"
- Trang Chủ
- Công Chính Truyện Ngược Tránh Xa Pháo Hôi Ta Ra - Vô Dạ Vô Thực
- Chương 9: "Muốn chân hay muốn chơi!"
Hàn Tư Thương chau mày, hắn đương nhiên biết người này là ai, Lục Diêu tuy chỉ có vài công ty nhỏ nhưng sức ảnh hưởng trên thương trường không hề nhỏ, đương nhiên, Lục Diêu cũng biết hắn là bạn của Hạ Hiên.
Bạch Kiều Hiên nghe thấy tiếng người, lặng lẽ lên phòng trốn, đi đến cầu thang thì bị bắt.
Váy hồng tung bay, làn gió nhẹ đưa theo hương hoa nhàn nhạt từ khe cửa sổ, vươn vấn trên mái tóc ngắn đen mượt của Bạch Kiều Hiên, tóc đen không quá ngắn, được kẹp gọn ra sau gáy, xong vẫn không thể che hết cần cổ trắng ngần của cậu.
Hàn Tư Thương lớn giọng: “Hạ Hiên”.
Bạch Kiều Hiên hết cách, quay đầu nở một nụ cười thương mại: “Em thấy không khỏe nên muốn ngủ một chút, anh cứ ngồi chơi nha”.
Hàn Tư Thương: “…”
Chắc chắn đó là Hạ Hiên, nhưng tại sao cậu lại mặc váy, còn ở cùng nam nhân khác, phải biết tính cách Hạ Hiên có thà chết cũng không mặc đồ nữ, Hàn Tư Thương bất giác khó chịu trong lòng, mặt dày vào nhà ngồi uống nước, đặt đồ ăn sáng lên bàn, lại thấy một phần cơm gà đã hết một nửa.
Sắc mặt hắn bỗng chốc xấu đi, muốn lên lầu tìm Bạch Kiều Hiên lại bị Lục Diêu ngăn lại
Lục Diêu: “Hiên không khỏe, cậu còn muốn làm phiền em ấy”.
Hàn Tư Thương: “Anh có quyền quyền gì mà nhăn cản tôi, cũng chỉ là khách đến chơi, còn ra vẻ chủ nhân” Hắn cười khẩy.
Lục Diêu: “Tôi được cha của Hiên nhờ vả, vẫn hơn người nào đó tự tiện xông vào”
“Hiên cũng không muốn gặp mặt cậu, mời cậu về cho”.
Hàn Tư Thương ngồi lì trên ghế, lấy hộp đồ ăn tự mình ăn hết, tức giận đến đỏ mặt.
Khoảng một hai tiếng sau, nghe dưới lầu một mảng im ắng, Bạch Kiều Hiên cạch một tiếng mở cửa, ló đầu ra nhìn, nam nhân vắt chân trên ghế theo phản xạ quay qua nhìn, thấy con mèo nhỏ lù dù đi ra.
Hàn Tư Thương hằn giọng: “Dậy rồi!”.
Mèo lười: “Ừm” Liếc không thấy Lục Diêu, Bạch Kiều Hiên hỏi, hắn không trả lời, vẫn ngồi nguyên trên ghế bấm điện thoại.
Cậu lại gần, to gan gọi: “Hàn ca”.
“Hửm”.
“Anh cho em vay tiền được không?”.
“Sao vậy?”.
“Thì anh cũng thấy rồi, mẹ em bắt em mặc đồ nữ, còn khóa tủ đồ của em, thẻ đều bị đóng băng rồi”
Hàn Tư Thương hiểu ý, sắc mặt giảm đi vài phần lạnh lẽo: “Đi, chúng ta đi mua đồ”.
Bạch Kiều Hiên có chút khiếp sợ, cậu, với cái bộ dạng này ra ngoài?
Hàn Tư Thương nhìn ra ý nghĩ từ sắc mặt cậu, ghé sát tai thủ thỉnh: “Yên tâm, mua đồ xong để em thay trên xe, sau đó chúng ta đi ăn, cũng sắp trưa rồi”
Đi cùng hắn cũng tốt. Trong kí ức, nguyên chủ cực kì sợ Lục Diêu, chả là có lần Hạ Hiên đi chơi bị lão baba bắt được, liền đem ném Hạ Hiên đến nhà Lục Diêu, nhà hắn đều là người trong quân đội, làm chuyện gì cũng phép phép tắc tắc, phải kể đến từ lúc đi ngủ, Hạ Hiên cùng Lục Diêu ngủ cùng, trong lúc ngủ không được nói mớ, không cử động mạnh, chín giờ đi ngủ, năm giờ dậy, công tác vệ sinh cá nhân cũng chỉ làm trong mười phút, bữa sáng là ngũ cốc nhạt nhẽo, hôm thì nấu cơm chay, ăn xong phải đi chạy bộ, buổi trưa đặc biệt có thịt, lúc ngủ trưa cũng không được quá 15p, buổi tối vẫn là cơm chay, ăn xong còn được Lục gia sư gia kèm miễn phí, học từ 7h đến 9h, thời gian không nhiều nhưng đối với Hạ Hiên mỗi ngày chỉ học chưa đến 3p thì đúng là địa ngục. Đặc biệt nếu dám nói tục, trốn đi chơi, lén ăn đồ rác (đồ ăn vặt), không chịu học và làm bài tập, tùy quyền Lục Diêu sử lý, mà anh ta thì roi là thứ luôn đi bên hông, Hạ Hiên mấy lần ăn vụt, từ sau lần đó vẫn luôn để cho Hạ Hiên bóng mà tâm lý rất lớn, bằng chứng là mỗi lần lão baba nhắc tên Lục Diêu, Hạ Hiên có là sư tử cũng phải là sư tử đã qua thuần dưỡng để trở thành mèo ngoan.
Chuẩn bị cùng Hàn Tư Thương ra cổng chính, Lục Diêu từ phòng gym đi ra, hắn mặc áo trắng mỏng, đều đã bị mồ hôi giày vò đến ướt sũng, dính lấy cơ bụng săn chắc, gương mặt hắn góc cạnh hơn Hàn Tư Thương, tuy không đẹp bằng nhưng tính uy áp cùng nghiêm nghị rất cao, hắn lấy khăn xô lau đầu đã ướt sũng, tóc mái buổi sáng còn chỉnh tề vuốt keo, hiện tại đã xù thành một mớ, cơ mà xù thì xù nhưng thật ra nhìn còn trẻ hơn lúc hắn vuốt tóc.
“Đi đâu?”.
“Em đi mua đồ cùng Hàn ca một chút, có thể trưa nay sẽ không về, anh buổi chiều cũng không cần đến nữa, em có thể tự lo mà”.
Lục Diêu chau mày, liếc hai người một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Muốn chân hay muốn chơi!”.
Bạch Kiều Hiên nuốt nước bọt, mồ hôi có hơi tuôn ra, chắc ý không phải trên mặt chữ đâu nhỉ.