Chương 8: Thượng Tướng lạnh lùng Lục Diêu
- Trang Chủ
- Công Chính Truyện Ngược Tránh Xa Pháo Hôi Ta Ra - Vô Dạ Vô Thực
- Chương 8: Thượng Tướng lạnh lùng Lục Diêu
“Anh, định nắm đến bao giờ hả, bỏ tay ra, em đau”.
Nam nhân hoàng hồn, đến khi gỡ được tay hắn ra thì cổ tay cậu đã đỏ một mảng, in hình từng ngón tay thon dài của hắn, cậu xoa tay, có chút chật vật chống nạng chạy đến góc khuất, lại ló đầu ra nhìn hắn.
“Anh đến đây làm gì?”.
“Ừ”
“Nè, anh nhìn đủ chưa, em hỏi anh đến đây làm gì?”.
“À ừ, anh đến tìm tài tiệu, tiện thể mẹ em bảo mang đồ ăn sáng đến nhà cho em”.
Bạch Kiều Hiên tức chết, mẹ thế mà bán đứng cậu: “Anh.. anh để ở ghế á”.
“À, anh vòng vào lấy đồ nữa”.
“Thì nhanh lên”
“À.. ừmm”.
Hắn tay chân chậm chạp đặt túi giấy xuống ghế, đứng đơ ở đấy một lúc nữa.
“Anh còn không đi”.
Hắn chân bước, tầm mắt vẫn luôn dừng tại nơi cậu đứng.
(Đọc đến đây ai còn nghĩ ng này là Hàn Tư Thương thì cũng chịu)
Hắn là Lục Diêu, con trai bạn của ba cậu, công ty nhà hắn hợp tác với nhà cậu đã lâu, tuy chỉ là công ty nhỏ nhưng mấy ai biết nhà họ ba đời làm trong quân đội, giữ chức vị không hề nhỏ, Lục Diêu là thiếu tướng, giữ chức Phó Tư lệnh quân khu, quân chủng; Tư lệnh quân đoàn, binh chủng, binh đoàn, cũng chính là người sau này cho Hàn Tư Thương ăn kẹo đồng vào ngay gần tim, một nhân vật quan trọng nắm giữ giai đoạn Hàn Tư Thương cùng Mặc Đoan ở bên nhau thì xảy ra biến cố, Hàn Tư Thương giả mất trí, ở bên cạnh Mặc Đoan để cậu chăm sóc, sau đó từ từ Mặc Đoan cũng dành cho hắn một chút thương sót, cuối cùng mới nảy sinh tình cảm.
Cũng chỉ là một nhân vật thúc đẩy tuyến tình cảm, không hề tham gia cuộc tình tay ba của bọn Hàn Tư Thương, nhưng bản mặt đẹp trai cùng thân hình của hắn cũng được tác giả miêu tả rất kĩ, cái gì mà mày kiếm sắc lạnh, ánh mắt giết người, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh xảo.
Miêu tả rất đúng nhưng sao cậu chẳng cảm nhận được hắn lạnh lùng vô tình ở đâu, trái lại cảm thấy hắn thực có chút biến thái, lúc nãy còn trộm nuốt nước bọt cái ực, Bạch Kiều Hiên nổi da gà, trong nguyên tác không nói hắn là gay nên chắc cậu nhìn nhầm thôi nhỉ.
Lục Diêu sắp tài liệu xong, nhanh chân bước xuống lầu tìm bóng dáng quen thuộc, thấy Bạch Kiều Hiên nằm lăn trên ghế số pha, đồ ăn sáng được bày sẵn trên bàn, Bạch Kiều Hiên cầm đùi gà chiên cắn từng miếng lớn, số pha mềm mại trắng thuần càng làm nổi bật lên cái váy màu hồng phấn, đôi chân thon dài còn bó bột.
Lục Diêu đến gần sô pha, để ý đến gương mặt xinh đẹp của Bạch Kiều Hiên, mái tóc đen rũ xuống gối đầu, mềm mại mà bồng bềnh, lông mày Bạch Kiều Hiên nhíu chặt, cậu dời tầm mắt, đôi mắt to tròn, viền mắt còn hơi đỏ trông có chút đáng thương.
“Anh Diêu, anh đừng hiểu lầm, là mẹ bắt em mặc”.
Nhìn môi hồng đang mấp máy, Lục Diêu căn bản không để ý cậu đang nói gì, âm ừ vài câu cho qua.
“Anh, anh đi mua cho em bộ đồ nam đi, khi nào em chuyển tiền cho anh, được không?”.
“Anh không mang tiền, hơn nữa.. mẹ em nói anh không được mua đồ cho em”.
Bạch Kiều Hiên: “…”
“Không phải anh bảo đến lấy tài liệu sao? Lấy xong rồi anh còn ở đây làm gì?”.
“Chân em không khỏe, mấy ngày trước bận việc nên không đến được, tiện thể hôm nay được nghỉ, quản gia nhà em cũng bận việc, ba em nói anh đến chiếu cố em một chút”.
Nhà cậu chỉ có một quản gia và một đầu bếp, hằng tuần sẽ có người dọn dẹp định kì tầm ba đến bốn buổi, hôm nay không phải ngày dọn dẹp, mà mấy hôm nay đúng thật không thấy quản gia đâu.
“Đồ ăn ngon thật, anh mua ở đâu thế”.
“Là mẹ anh nấu, nếu thích lần sau anh nấu cho em”.
Hình như sai sai ở đâu, mà thôi cũng kệ “Vâng, làm phiền anh” Bạch Kiều Hiên nói lời khách sáo.
Bạch Kiều Hiên lần nữa im lặng gặm đùi gà, không biết nên nhờ vả ai bây giờ, Tưởng Minh nếu nhìn thấy cậu trong tình trạng này, chưa cần nhờ vả gì, rất có thể hắn sẽ chụp ảnh đăng Weibo rồi cười cậu thối mũi, Lâm Thời Vũ lại ở xa, có chuyển tiền cũng không ai đi mua cho cậu, lúc này trên đầu cậu lóe lên một cái tên.
“Hạ Hiên” Cổng chính mở, hắn tự nhiên cho xe đi vào, trên tay còn cầm theo hộp đồ ăn.
Chưa thấy mặt đã thấy giọng, hắn vừa đi vừa nói: “Nghe nói hôm nay ba mẹ em đi công tác, tôi..”
“Cậu là?”.
Bạch Kiều Hiên: “!”.