Chương 52
Anh cả vốn không đọc được gì, vừa nghe Tư Vân Địch nói vậy lập tức thò đầu qua, đoạt tờ văn kiện từ tay con trai mình, nhanh chóng xem một lần.
Đây là một phần của điều kiện bổ sung trong hợp đồng chuyển nhượng vốn cổ phần, kết hợp với nghĩa vụ thực hiện một vài điều kiện khác của hợp đồng, làm cho phần này của hợp đồng trở thành điều kiện bắt buộc có hiệu lực.
Trong hợp đồng này, Tư Vân Dịch không chỉ chuyển nhượng phần cổ phần được thừa kế mà còn có toàn cổ phần anh lúc trước đoạt được khi còn làm việc tại Tư gia, tất cả đều được viết ra rõ ràng, giấy trắng mực đen, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
“Bọn trẻ không có ai là cổ đông của Tư gia, muốn chuyến cổ phần sang cho chúng, cần có sự chấp thuận của hơn một nửa số cổ đông khác”. Tư Vân Dịch hờ hững nhìn mấy người trước mắt, đốt ngón tay nhẹ gõ trên bàn.
“Em đã nghĩ xong về văn bản thông tri chuyển nhượng hạng mục công việc, nhưng muốn để những cổ đông khác nhận được phần văn bản thông tri này, mấy đứa phải thỏa mãn một yêu cầu khác trên nội dung hợp đồng”. Tư Vân Dịch tung mồi ra, sắc mặt bình tĩnh.
“Chú nhỏ, một phần hợp đồng khác yêu cầu bọn cháu làm gì?” Tư Bắc Thành đã công tác ở công ty vài năm, lập tức bắt được thông tin quan trọng, bức thiết dò hỏi.
“Rất đơn giản”. Tư Vân Dịch đem túi văn kiện đưa cho Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt đem phần tài liệu bên trong lấy ra, phân phát đến trước mặt mấy tiểu bối.
Tư Bắc Thành giống như nhận thánh chỉ, hai tay cầm văn kiện trước mặt, nhìn kỹ điều khoản bên trong.
“Nếu mấy đứa muốn lấy được cổ phần, yêu cầu mấy đứa phải vứt bỏ tất cả mọi thứ mà từ trước đến giờ Tư gia cấp cho mấy đứa, đi đến kinh thành”. Ánh mắt Tư Vân Dịch lướt qua cháu trai cháu gái.
“Chú sẽ cho mỗi người 100 vạn tài chính để khởi đầu, với điều kiện không vi phạm pháp luật, đứa nào kiếm được khối tài sản gấp 10 lần tiền vốn ban đầu sẽ có được cổ phần trong tay chú, trở thành người thừa kế Tư gia”.
Mấy tiểu bối dựng lỗ tai lên, nghiêm túc nghe lời nói của chú nhỏ, trong mắt tràn đầy hớn hở cùng dã tâm.
Vài vị phụ huynh nghe được điều kiện mà Tư Vân Dịch đưa ra, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là sự kích động.
“Chú ở Tư gia công tác mấy năm, làm cho giá trị của Tư gia tăng gấp 27 lần, tuy rằng so ra kém vài công ty lớn, nhưng ở lĩnh vực chữa bệnh tại Cảng Thành cũng xem như cày sâu cuốc bẫm, lưu giữ được ưu thế”.
Ánh mắt Tư Vân Dịch như thường, “Dạy người từng bước một không phải thế mạnh của chú. Chú hy vọng mấy đứa có thể tự tìm tòi ra lĩnh vực mà bản thân am hiểu nhất, phát huy thế mạnh của mình một cách tối đa”.
“Điều lệ đã được ghi kỹ càng tỉ mỉ trong hợp đồng”. Tư Vân Dịch nhìn về phía anh chị đang âm thầm xoa tay hầm hè, lạnh nhạt mở miệng. Truyện Xuyên Không
“Chú sẽ phái chuyên gia, lén ở bên cạnh giám sát các cháu, hơn nữa khống chế tài chính của mấy đứa, một khi phát hiện có ai ở Tư gia hỗ trợ sẽ lập tức hủy bỏ tư cách kế thừa”.
Cách trừng phạt này có chút tàn nhẫn, hơn nữa trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng, mấy người liếc nhau, họ biết rõ tính tình của Tư Vân Dịch, chỉ cần để anh phát hiện có người giúp đỡ bọn trẻ, mấy cái như tình cảm gia đình cũng đừng hòng dùng được, lúc ấy dù có làm gì cũng chẳng còn cách nào để cứu vãn.
“Vân Dịch, vì sao chú lại muốn mấy đứa trẻ đi kinh thành vậy?”. Chị ba không giống người khác muốn tìm lỗ hổng trên hợp đồng, ngược lại đối với nơi mà bọn trẻ phải tới có chút tò mò.
Thành phố lớn rời xa Cảng Thành không ít, vì sao cố tình phải lựa chọn kinh thành.
Tư Vân Dịch nhìn vào mắt chị ba, không nói gì.
“Mẹ, kinh thành rất tốt”.
Thấy Tư Vân Dịch không trả lời, Tư Bắc Hâm còn tưởng chú nhỏ muốn khảo nghiệm mấy người bọn họ, hai mắt sáng lên mà trả lời.
“Kinh thành người đông, để xây dựng sự nghiệp thì cũng có nhiều cơ hội hơn”.
“Đúng”. Tư Huyên Huyên cũng thấy kinh thành tốt, “Văn hóa ở kinh thành vốn bao dung và cường đại hơn, sau khi chúng ta đến có thể mở rộng quan hệ”.
“Kinh thành là nơi tư bản tụ tập”. Tư Bắc Viễn tiếp lời em gái mở miệng, “Ở đó xây dựng sự nghiệp nói không chừng sẽ có chính sách duy trì”.
Mấy người nghe bọn trẻ nói như vậy cũng cảm thấy có lý.
“Nếu mấy đứa đã quyết định, vậy thì ký tên lên”. Tư Vân Dịch lấy ra bốn tập hợp đồng, “Hợp đồng chia làm hai bản, giao ra một phần, một phần tự giữ lấy, một khi đã ký tên xuống, trừ bỏ 100 vạn này, mấy đứa sẽ không được hưởng bất cứ điều gì từ Tư gia nữa”.
Tư Bắc Hâm nhìn anh chị họ còn đang xem hợp đồng, gấp đến không chờ nổi mà nhanh chóng ký tên của mình xuống, giao lại cho Tư Vân Dịch, mấy người khác thấy vậy, dưới ánh mắt cổ vũ của cha mẹ cũng sôi nổi ký tên lên, từ trong tay chú nhỏ nhận 100 vạn.
“Các vị khách nhân”. Quản gia vẫn luôn ở bên ngoài tiến vào, “Xin mời đi theo tôi”.
“Đi đâu?” Tư Bắc Hâm có chút không hiểu, sau khi ký tên, xưng hô của quản gia với bọn họ đều thay đổi.
Từ thiếu gia, tiểu thư biến thành khách nhân?
Quá khắt khe đi?
“Trên người mọi người, hết thảy đều đến từ Tư gia”. Quản gia mặt mang tươi cười.
“Nghiêm khắc đến như vậy sao?” Tư Bắc Thành trừng mắt, “Chúng tôi dù sao cũng phải có quần áo để mặc chứ, ông cũng không thể để chúng tôi trần trụi ra khỏi cửa được”.
“Gia chủ cũng đã sớm nghĩ như vậy, cho nên vì mọi người mà chuẩn bị quần áo, nhưng yêu cầu mọi người phải bỏ tiền ra mua”. Quản gia cười mang bọn trẻ rời đi, lưu lại mấy vị phụ huynh ngồi tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn.
“Vân Dịch, chú…” Chị dâu có chút do dự mở miệng, “Đến quần áo trên người tụi nhỏ chú cũng tính toán sao, cái này có phải nghiêm khắc quá rồi không?”
Tư Vân Dịch hờ hững liếc mắt nhìn chị dâu, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bản hợp đồng, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tuân thủ hiệp nghị.
Mấy người ngồi trong phòng, trong thời gian chờ đợi bọn trẻ không khỏi nhìn nhìn quần áo trên người.
Qua chừng nửa tiếng, cửa phòng họp được đẩy ra, quản gia đi phía trước, mặt đầy tươi cười, theo sát phía sau là đám thiếu nam thiếu nữ với dáng vẻ quê mùa.
Vài vị phụ huynh không dám tin mà nhìn mấy đứa trẻ trước mắt, thiếu chút nữa không nhận ra đây là con nhà mình.
Quần áo của mấy đứa gần như là giống nhau, bên trên mặc áo thun giá rẻ màu trắng hoặc đen, bên dưới là quần vận động hoặc là quần túi hộp màu đen, trên chân đồng nhất là giầy vải, đồng hồ hay vòng tay đều bị tịch thu, cho dù là loại trang sức gì thì cũng bị lấy lại.
Mấy đứa mặc như vậy chẳng khác nào mấy đứa học sinh vừa đi học vừa đi làm, một chút cũng không nhìn ra được khí chất sang quý như ngày trước.
Nhìn con trai không thoải mái mà kéo kéo áo thun đen trên người, thi thoảng lại gãi gãi cánh tay, chị dâu nhịn không được mà đau lòng, lại mơ hồ cảm thấy dáng vẻ của con mình có chút quen mắt.
Sở Quân Liệt nhìn mấy đứa cháu Tư gia ngang tuổi cậu thay vào những bộ đồ giống y như cậu ngày trước, trong lòng ẩn ẩn có chút cảm giác, nhìn về phía Tư tiên sinh đang ngồi ở vị trí chủ vị.
“Sao lại mặc thành như vậy”. Anh cả có chút không thể chấp nhận được bộ dáng của con trai mình lại thành ra như vậy, từ nhỏ đến lớn, quần áo mua cho chúng toàn là những món đồ tốt nhất, trong tủ còn một đống quần áo vẫn còn nguyên nhãn mác, chưa mặc lần nào, sao có thể để chúng nó chịu ủy khuất như vậy.
Nhìn dáng vẻ gãi gãi cánh tay của con trai, khẳng định là nó không thấy thoải mái.
“Ba, cái này là do con chọn”. Tư Bắc Thành chịu đựng ngứa ngáy, “Trong phòng thay đồ có rất nhiều loại quần áo, mấy chục đến mấy trăm ngàn đều có, nhưng con nghĩ lúc đến kinh thành còn phải chi tiêu nhiều khoản nên mới chọn loại rẻ nhất”.
“Bộ này bao nhiêu tiền?”. Chị dâu vội vàng dò hỏi.
“Áo thun mười lăm, quần hai mươi, giày mười lăm”. Tư Bắc Thành nhìn giày vải trên chân, cảm giác cũng không còn khó coi như lúc trước nữa, đi vào còn rất vừa chân.
Nhìn giày trên chân Tư Bắc Thành, chị dâu chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy loại trang phục này ở đâu.
Mấy người khá trong phòng cũng không hẹn mà cùng nhớ lại, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía người đứng bên cạnh Tư Vân Dịch.
Sở Quân Liệt thẳng eo đứng phía sau Tư Vân Dịch, không chút khiếp sợ trước ánh mắt của mấy người, nhưng trái tim lại “Thình thịch” nhảy loạn.
Tư tiên sinh hình như đã giúp đỡ cậu, thể hiện ra dáng vẻ lúc trước trên người mấy đứa cháu.
Cái này có phải, quân tử báo thù mười năm chưa muộn đúng không?
Tư Bắc Hâm nhìn giày trên chân mình, lại nhìn Sở Quân Liệt đứng sau lưng chú nhỏ, không biết vì sao tâm tình có chút phức tạp.
Lúc ấy hắn có bao nhiêu khoa trương, bao nhiêu cười nhạo Sở Quân Liệt, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Hiện tại ngẫm lại, nếu không phải do điều kiện trong hợp đồng, ai nguyện ý khoác lên mình dáng vẻ quê mùa như vậy, mấy người Yến gia lúc đó quả thật quá đáng, còn cố tình đem những điều này trở thành tội lỗi để đổ lên đầu Sở Quân Liệt.
“Hình như con bị dị ứng rồi”. Tư Bắc Viễn vén áo phía sau gãi gãi lưng, bảo quản gia đi cùng mình, lại đi mua một bộ đồ chất lượng hơn.
Tư Huyên Huyên nhìn quần áo trên người mình cũng có chút khó chịu, nhưng nhớ tới trong tay chỉ có 100 vạn, trong lòng không khỏi nảy lên chút nguy cơ, cũng không dám đổi bộ đồ khác.
Tư Bắc Kỳ nhìn nhóm anh chị họ mình, cảm giác mới lạ, tuy rằng không rõ mọi người đang muốn làm gì nhưng vẫn chạy lại kéo kéo góc áo chú nhỏ.
“Chú nhỏ, khi nào thì con có thể cùng anh chị đi chơi vậy?”
“Chờ lúc con thành niên”. Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn Kỳ nhãi con, “Sau khi thành niên, con cũng có thể bỏ lại hết thảy mọi thứ ở Tư gia sau đó cầm 100 vạn đi kinh thành, chỉ cần nhanh hơn bọn họ kiếm được gấp 10 lần giá trị, con cũng có thể thừa kế”.
“Nhưng mà, nếu 10 năm sau cũng không kiếm được thì phải làm sao?” Kỳ nhãi con cào cào khuôn mặt mình.
“Không có khả năng!” Tư Bắc Thành ngạo nghễ đứng thẳng người, “Gấp mười lần 100 vạn chính là kiếm 1000 vạn trở về, này thì có gì khó”.
“Con có đọc qua tin tức về một thương nhân người Mỹ, ông ta cũng vứt bỏ tài nguyên mà gia đình cung cấp, chỉ lấy một vạn đô đi xây dựng sự nghiệp, cuối cùng cũng kiếm được 100 vạn đô trở về”.
Tư Huyên Huyên nhớ tới tin tức nước ngoài mà mình đọc được, ngẫm lại người ta còn kiếm được gấp 100 lần, trong tay mình còn có tận 100 vạn, cũng lắm chỉ tốn thời gian dài một chút, làm sao có chuyện đến 1000 vạn cũng không kiếm được.
“Ở kinh thành có nhiều thị trường cao cấp”. Tư Bắc Viễn thay xong quần áo, cuối cùng mới thấy dễ chịu một chút, “Cái này khó khăn không nhiều, quan trọng là thời gian thôi”.
Tư Bắc Kỳ ngây thơ nhìn anh chị mình, ngẫm lại từ giờ tới lúc nhóc thành niên còn xa lắm, cuối cùng vẫn trở lại vòng tay của mẹ, bẹp bẹp miệng.
Thấy mấy đứa cháu đứa nào cũng là dáng vẻ tự tin, Tư Vân Dịch khẽ cười, giơ tay muốn thu lại những văn kiện trước mắt thì Sở Quân Liệt đã nhanh hơn một bước, nhanh chóng thu lại, chỉnh chỉnh tề tề bỏ vào túi.
Ra khỏi nhà cũ Tư gia, quản gia cũng đi cùng để tiễn mọi người, mấy vị thiếu gia tiểu thư quen thói tính ngồi lên xe nhà mình, quản gia thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở.
“Các vị khách nhân, xe này cũng là tài sản của Tư gia”.
Mấy người sững sờ tại chỗ, cha mẹ sớm đã lên xe thấy vậy, lại nhớ tới mấy điều khoản trong hợp đồng, chỉ có thể nhẫn tâm bảo mấy đứa trẻ xuống xe.
“Các vị khách nhân về sau làm việc nhớ phải cẩn thận một chút”. Quản gia mặt đầy tươi cười, nhìn mấy người trong xe, có ý tốt mà nhắc nhở, “Đừng vì lơ đãng mà mắc phải sai lầm, đánh mất đi tư cách thừa kế Tư gia”.
“Con trai, hay con đừng về nhà nữa”. Anh cả nhớ tới nhà cửa đều là do Tư lão gia năm đó cấp cho, nhịn đau mà phất phất tay với con trai, “Con trực tiếp đi mua vé đến kinh thành đi, đi sớm một ngày có thể có nhiều cơ hội hơn so với những người khác”.