Chương 18 - Trở lại
Buổi tối tại một bến xe khách, sắc trời tối mịt, không khí mang theo hơi ẩm của nước cùng, gió lạnh nổi lên từng cơn khiến người ta không khỏi
rùng mình, Liên mệt mỏi kéo theo một chiếc vali nhỏ bước xuống từ xe
khách. Gương mặt cô tiều tụy hốc hác, quầng mắt thâm đen, đôi môi khô
khốc, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt thanh tú trước kia. Liên kéo
vali chầm chậm đi về phía cổng bến xe khách, mấy chú xe ôm quanh đó ngay lật tức xúm lại mời chào, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu từ chối tất cả:
– Cảm ơn nhưng có người đến đón tôi rồi.
Mấy tài xế nghe vậy cũng dần tản đi, Liên đứng dưới gốc cây lộc vừng cạnh
cổng, lấy điện thoại từ trong túi bắt đầu nhấn gọi. Đầu dây bên kia
nhanh chóng có người bắt máy, giọng nói lảnh lót của một cô gái nhanh
chóng truyền đến:
– Liên à. Có khi mày bắt xe về đi, xe tao thủng lốp giữa đường, giờ đang sửa này chắc còn phải đợi lâu lắm, trời sắp
mưa rồi mày bắt xe ôm về đi cho lẹ.
– Vậy cũng được, mày sửa xe xong về luôn đi nhé.
– Được rồi.
Liên cúp điện thoại thở dài một hơi, cảm giác buồn bã trong lòng lại càng
lớn, nhìn đầu trời đen xì trên đỉnh đầu bất giác muốn khóc. Gió lạnh
thổi đến, bỗng một chiếc xe đỗ ngay trước mặt cô, người đàn ông mặc đồng phục dân phòng lái chiếc wave cũ bạc màu nhìn cô cười hiền lành, nhiệt
tình chào hỏi:
– Cô Liên, trùng hợp quá, cô vừa từ quê lên sao?
Liên ngạc nhiên nhìn hắn ta, gương mặt thô to của người đàn ông một nửa
khuất dưới bóng cây chỉ để lộ nụ cười dưới ánh đèn, thân hình khổng lồ
của hắn khiến cho chiếc xe trở nên nhỏ bé đáng thương. Cô nhìn hắn ta
cảm thấy có chút quen mặt nhưng nhất thời không thể nhớ ra người này là
ai, cô hơi nhíu mày nặn ra một nụ cười có chút miễn cưỡng hỏi:
– Anh là..
– Tôi là Sơn, bảo vệ trường đại học M, mấy hôm trước tôi còn đưa cô bị ngất vào phòng cô quản lí đó.
Sơn cười nói một cách thân thiện, hắn nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt hắn
rất sáng, dường như đối với việc Liên không nhận ra mình chẳng khiến hắn khó chịu chút nào. Liên nghe hắn ta nói vậy kí ức trong đầu cũng dần
xuất hiện, cô có chút xấu hổ cười trừ nói:
– Tôi nhớ ra rồi. Cảm ơn anh lần nữa. Mà sao anh cũng ở đây giờ này?
– Tôi là dân phòng, đang đi kiểm tra quanh khu này.
Hằn cười nói rồi chỉ vào chiếc áo mình đang mặc trên người, Liên mỉm cười
nhìn hắn. Cô nhìn xung quanh định bước về phía mấy chiếc xe ôm gần đó
thì Sơn ngăn lại, hắn nói:
– Cô định đi xe ôm về kí túc sao?
– Vâng, xe bạn tôi hỏng trên đường đến đón tôi vậy nên tôi phải đi xe ôm về thôi.
Liên lễ phép trả lời, ý cười trong mắt Sơn càng đậm, hắn ta dựng chân chống
xe xuống và đi về phía Liên. Cô cho rằng hắn có chuyện muốn nói theo
phép lịch sự dừng lại, Sơn cười nói:
– Vậy để tôi đưa cô đi, muộn rồi, con gái con lứa đi xe ôm nguy hiểm lắm.
– Không sao đâu, tôi cũng đi nhiều lần rồi..
– Đừng ngại, dù sao chúng ta cũng coi như là quen biết như vậy an toàn
hơn. Tôi cũng đang đi về phía trường, tiện đường đưa cô về luôn.
Sơn nhiệt tình nói, thấy Liên vẫn còn do dự liền kéo vali trong tay cô đi
về phía chiếc xe cũ của mình, Liên nhìn hành động của hắn trong lòng có
chút cảm động, âm thầm cảm thấy anh bảo vệ này cũng là một người tốt.
Liên mỉm cười theo sau lưng Sơn, chiếc xe bon bon rời khỏi bến xe, mất
hút trong màn đêm lạnh lẽo.
Xe vừa rời khỏi bến thì Nam cũng chầm chậm chạy xe qua, anh chàng cũng mặc áo dân phòng, miệng huýt sáo nghêu ngao, khóe môi mở nụ cười, vừa đi vừa nhìn xung quanh trông vô cùng vui vẻ.
Ở một nơi khác, Liên ngồi sau xe của Sơn, Liên nhớ đến
chuyện gia đình mấy ngày nay đến ngây người, cả hai cùng im lặng, không
khí có chút ngượng ngập, những tán cây ven đường lặng lẽ lùi lại phía
sau, con đường ngày một tối, âm thanh xe cộ cũng dần biến mất, chỉ còn
tiếng côn trùng túc tắc kêu đâu đó. Liên giật mình sực tỉnh khỏi mớ suy
nghĩ hỗn độn, nhìn cảnh vật khác lạ ven đường có chút hốt hoảng kéo áo
Sơn:
– Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đây không phải đường về trường mà.
– Cô đừng lo, tôi về qua nhà lấy chút đồ rồi lật tức đưa cô về trường.
– Đồ gì? Anh không thể lấy sau sao?
Liên nhíu mày nói, đáp lại cô là tiếng cười trầm thấp của Sơn, giọng hắn ta
lành lạnh chẳng khác gì những ngọn gió thổi qua người cô lúc này, Liên
bất giác rùng mình trong lòng cũng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an. Sơn
nói:
– Đồ quan trọng lắm, tôi đang cần gấp. Cô yên tâm tôi sẽ đưa cô về đúng nơi ở của cô.
Nghe Sơn nói vậy Liên cũng không còn gì để nói, giữa trốn đồng không mông
quạnh như thế này cô không thể đòi Sơn xuống xe được, trong lòng vừa hậm hực vừa bất an Liên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi sau Sơn. Liên một bên
tự an ủi những gì Sơn nói là thật rằng hắn ta sẽ sớm đưa cô về trường,
một bên thầm cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh. Sơn thực sự lái xe
về nhà, chiếc xe tiến vào khu dân cư nghèo ở ngoại thành, những ngồi nhà nối tiếp nhau, đêm đã khuya mọi người phần lớn đều đã tắt đèn đi ngủ.
Liên nhìn Sơn xuống xe bước vào cổng căn nhà cấp bốn cũ kĩ trước mắt,
ánh đèn trước hiên hắt ra ngoài, Liên lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng
người bên trong, cô thoáng yên tâm đợi hắn trước cổng. Năm phút sau, Sơn quay người đi ra với một cái hộp to tướng trên tay, động tác của hắn
rất cẩn thận, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn khi hắn vào nhà, từ trong ánh mắt hắn Liên kinh ngạc nhìn ra một tia dịu dàng khiến cô vô cùng tò mò
nhìn chiếc hộp. Sơn nhìn hành động của Liên, hắn mỉm cười đặt chiếc hộp
vào tay cô và nói:
– Cô giúp tôi ôm nó nhé.
– Được thôi.
– Cẩn thận đừng làm nó bị thương.
– Hả?
Liên nghe cách dùng từ của hắn thì ngạc nhiên vô cùng, cô tròn mắt nhìn Sơn, hắn chỉ cười không nói, ngay lật tức ngồi lên xe bắt đầu nổ máy. Liên
thấy vậy chỉ có thể im lặng, chiếc hộp nặng trịch, cô âm thầm phán đoán
chiếc hộp phải nặng đến tầm 6-7 kg, một cảm giác lạnh lẽo kì lạ khiến từ chiếc một chạy thẳng vào người Liên, cô hơi cúi đầu nhìn chiếc hộp, một mùi khó ngửi truyền đến mũi cô khiến Liên nhíu mày. Cô vô thức hỏi:
– Trong đây là gì vậy?
– Một lát nữa sẽ cho cô xem.
Sơn mang theo tiếng cười nhàn nhạt, nói. Chiếc xe vẫn bon bon chạy trên
đường hướng về phía đại học M, Liên nhìn dáo dác, cảm thấy có chút khó
chịu, cô liền tìm chuyện nói với Sơn nhưng hắn cũng chỉ trả lời cô một
cách nhạt nhẽo và qua loa, xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn rõ khung cảnh, hai bàn tay siết chặt. Một lát sau, tiếng nói chuyện của Liên dần nhỏ dần rồi biến mất, chiếc xe dừng lại, người đàn ông cầm lái nhếch môi nở nụ cười trong đêm, lạnh lẽo mà âm trầm. Hắn ta quay người
nhìn cô gái ngục mặt bất tỉnh trên chiếc hộp cao đến ngang cổ, hai tay
cô vẫn ôm chặt chiếc hộp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sơn nhìn cảnh này trong ánh mắt hắn không giấu nổi dịu dàng cùng hài lòng hướng về chiếc
hộp nói:
– Em thấy không, anh nói cô ấy rất tốt mà. Cô ấy rất nghe lời, đối xử với em thật cẩn thận. Em cũng thích cô ấy mà đúng không?
Đáp lại hắn là âm thanh rì rầm của của gió, những tán cây bên đường nghiêng ngả, chúng va vào nhau phát ra những âm thanh kì lạ giống như tiếng
người nói chuyện, trong đêm vô cùng quỷ dị.
“Đùng”
Một
tiếng sấm bất ngờ, vô cùng vang dội nhưng cũng không thể đánh thức cô
gái đang bất tỉnh, ánh chớp chói sáng khiến cho nụ cười trên mặt gã biến thái càng thêm phần đáng sợ. Sơn thở dài nhìn bầu trời rồi lại nhìn cô
gái trên xe, giọng than thở nhưng nụ cười trong mắt ngày càng đậm, hắn
nói:
– Trời sắp mưa rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi.