Chương 29 - Tiếp cận
Vù.. vù..
Tiếng gió rít gào mang theo không khí lạnh lẽo giống
như muốn đông cứng mọi thứ, thời tiết lạnh buốt khiến hai bàn tay Hân
tím bầm. Cô gái một mình mang theo một chiếc vali nặng trịch kéo lê trên đường, bánh xe tiếp xúc với mặt bê tông phát ra âm thanh lộc cộc, lại
một cơn gió đi qua, gương mặt xinh đẹp của Hân đã sớm bị thổi đến trắng
bệch. Trên con đường nhỏ vào làng hai bên là cánh đồng rộng lớn trơ
trụi, thân ảnh đơn bạc của cô lại càng trở nên nhỏ bé.
Brừm.. Brừm..
Âm thanh động cơ chầm chậm phía sau khiến Hân không thể không quay đầu
lại, cô nhìn người đàn ông cao lớn, trên người anh ta mặc chiếc áo khoác thô màu nâu, gương mặt thô không biểu cảm tựa như một con gấu lớn lẳng
lặng đi lướt qua người cô. Lời nói chưa kịp thốt lên bị kẹt cứng ở cổ
họng, Hân bất lực nhìn anh ta lướt qua.
Một tiếng sau.
Hân mang theo hành lí đứng trước dãy nhà trọ ba tầng cũ kĩ, bên cạnh cô là
bà chủ nhà trọ ttrung tuổi với gương mặt béo núc ních, hai mắt híp lại
cười đon đả, tay bà ấy nhanh thoăn thoắt đẩy cửa cổng, một bên vừa cười
vừa nói:
– May cho cô cán bộ đấy, vừa có một cô mới chuyển về quê lấy chồng nên mới có phòng trống, gần đây là khu công nghiệp nên công
nhân thuê trọ nhiều lắm. Toàn người thuê lâu dài nên chẳng mấy khi có
phòng trống đâu.
– Dạ.
Hân đáp lại bà ấy một cách lễ phép, chiếc va li nặng nề gần như chiếm toàn
bộ sức lực của cô khiến cô không còn sức để trả lời bà ấy. Căn phòng ở
tầng ba tòa nhà, không có thang máy nên Hân chỉ có thể vất vả nhấc hành
lí bằng đường bộ cực nhọc theo chân bà chủ nhà. Loay hoay một hồi cuối
cùng cũng đến được căn phòng thuê, cửa phòng kiểu cũ được khóa bằng ổ
khóa thép màu đen, bà chủ nhanh chóng mở khóa, hai người một trước một
sau cất bước vào phòng. Hân nhìn quanh một lượt, căn phòng không lớn,
ước chừng chỉ khoảng 20 mét vuông với nhà vệ sinh khép kín, một bàn bếp
bằng đá và một ô cửa sổ nhỏ phía bên trái, nội thất đơn giản có một
giường ngủ và tủ quần áo. Căn phòng sạch sẽ không có mùi lạ so với tưởng tượng của Hân thì tốt hơn nhiều, cô hài lòng mỉm cười đặt hành lí xuống rồi nhìn bà chủ:
– Cháu rất thích căn phòng. Có thể dọn vào ở luôn đúng không ạ!
– Đương nhiên rồi. Đây là khóa phòng, người mới dọn đi nên không bụi lắm nhưng cháu vẫn nen dọn dẹp lại một chút.
– Vâng, cháu cảm ơn cô.
Nhận chìa khóa từ tay bà chủ nụ cười trên môi cô càng tươi, bà chủ nói qua
loa vài câu với Hân rồi rời đi, căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại mình
cô. Đóng cửa, ngả người xuống giường, Hân có chút bần thần nhìn chằm
chằm trần nhà, ánh mắt tựa như lơ đãng tựa như đăm chiêu.
Nhớ lại mấy ngày trước.
Sau khi quan sát toàn bộ cuộc thẩm vấn, đội trưởng Minh lật tức đến gặp
Hân, trong văn phòng cố vấn hai người ngồi đối diện nhau vô cùng nghiêm
túc. Đội trưởng Minh nhìn cô gái trước mặt hỏi một cách thẳng thắn:
– Cô nhận định Nam không phải hung thủ trong vụ án này sao?
– Đội trưởng, bằng kinh nghiệm của mình em tin chắc anh cũng nghĩ vậy.
Hân trả lời giọng cô đầy khẳng định, đội trưởng Minh im lặng nhìn cô, ngón
tay thô ráp gõ trên mặt bàn theo một tiết tấu đều đặn. Qua một lát cuối
cùng âm thanh cũng dừng lại, đội trưởng Minh nhìn thẳng cô, giọng nói
trầm ồn:
– Trước khi mọi chuyện sáng tỏ không có gì là chắc chắn.
Hân nghiêm túc nhìn người đối diện lông mày hơi nhíu, hai người mắt đối mắt không khí dường như ngưng đọng. Qua một phút, nắm tay xinh đẹp của cô
dần thả lỏng, Hân mỉm cười ánh mắt ánh lên tia quyết tiệt nhìn đội
trưởng Minh:
– Đúng như vậy nhưng người đó không phải rất đáng nghi sao? Đội trưởng Minh, anh có muốn thử không?
Đôi mắt sắc như chim ưng khẽ liếc qua gương mặt cô, ông không lên tiếng mà
chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng, Hân nhìn theo bóng lưng cao lớn của người
đàn ông khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Đồ đạc của Hân lần lượt được chuyển đến nhà trọ mà trong thời gian này cô cũng làm
quen hết những người hàng xóm mới, giống như lời bà chủ nói bọn họ chủ
yếu đều là công nhân làm tại khu công nghiệp gần đây, phần lớn đều là
người từ nơi khác đến làm ăn lâu dần thành thân quen.
Những ngày
tiếp theo Hân dành phần lớn thời gian quan sát Sơn, cùng với sự giúp đỡ
của những người hàng xóm mới chẳng mấy chốc Hân đã đại khái nắm rõ được
nếp sống sinh hoạt thường ngày của hắn, ngoài công việc làm bảo vệ tại
trường đại học thì công việc của một dân quân hoàn toàn chiếm toàn bộ
thời gian của hắn. Ngoài mối quan hệ được coi là thân thiết với Nam thì
đối với hàng xóm hắn tuy không quá thân thiết nhưng cũng chẳng có xích
mích gì, trong mắt mọi người hắn dường như chẳng có gì đặc biết thậm chí rất dễ bị người khác bỏ quên.
Buổi tối, Hân cùng người bàn hàng
xóm mới là một cô công nhân vừa từ một cửa hàng tạp hóa gần nhà trở về
thì có tiếng xe máy chạy chậm chậm phía sau, trong lúc hai người còn
đang mải mê nói chuyện thì chiếc xe lấy tốc độ rùa bò từ từ đi song song với cả hai. Hân cùng nữ công nhân nọ quay đầu nhìn sang, Sơn nở nụ cười hiền lành, trên người hắn ta mặc áo khoác gió màu đen bên trong thấp
thoáng là chiếc áo của đội dân phòng xã, dưới thời tiết gió mùa đông bắc như cắt da cắt thịt trên người chỉ mặc hai manh áo mỏng nhưng hắn lại
dường như chẳng cảm thấy lạnh chút nào, hắn thân thiện nói:
– Trời tối vậy mà hai cô còn ở ngoài sao?
– Tôi đi mua chai tương ớt vừa hay gặp cô ấy vậy là đi cùng luôn. Trời lạnh như vậy mà anh Sơn vẫn đi kiểm tra xóm sao?
Cô công nhân cười đáp, vừa nói vừa nhìn chiếc áo mỏng trên người Sơn âm thầm cảm thàn. Sơn cười rồi lại khẽ liếc Hân đáp:
– Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ mọi người mà. Tối rồi các cô về nhà nhanh
đi, phụ nữ ở ngoài đường buổi tối bây giờ nguy hiểm lắm đó, đúng không
cô cố vấn?
Hân hơi chững lại nhìn Sơn nhưng nhanh chóng mỉm cười làm như không có chuyện gì nói:
– Anh vất vả rồi.
– Không là gì so với đội hình cảnh. Mọi người phải cố gắng lên đấy.
Sơn mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn giống như hồ nước xoáy
sâu vào cô như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, bị hắn nhìn chằm chằm như
vậy Hân bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác giống như khi
còn bé tưởng tượng có một con quỷ luôn ở trong tối quan sát bạn, ớn lạnh đến tận xương. Gương mặt xinh đẹp của cô Hân hơi cứng lại, nữ công nhân dường như cũng cảm thấy không khí bất thường nhất quyết chọn im lặng,
ba người cứ như vậy trong một bầu không khí kì lạ từ từ đi về phía nhà
trọ. Đến cổng, Sơn nhìn hai người rồi nói lời tạm biệt rồi lái xe vụt
đi, Hân nhìn theo bóng lưng hắn ta hai đầu lông mày nhíu chặt, cảm giác
của cô không sai, Sơn chắc chắn có vấn đề. Sau lần gặp mặt đó trực giác
của Hân càng trở nên mạnh mẽ, cô càng thêm chú ý đến Sơn, không ngừng
tìm kiếm cơ hội tiếp cận hắn.