Chương 16 - Nữ sinh năm cuối
Tại văn phòng kế toán công ty quốc tế MA.
“Bộp”
Sấp tài
liệu bị đặt mạnh trên bàn phát ra âm thanh vang dội khiến mấy đồng
nghiệp xung quanh nhịn không được nhìn sang. Liên – sinh viên năm cuối
khoa kế toán đại học M hiện đang thực tập tại MA ngẩng đầu nhìn người
phụ nữ gương mặt lạnh lùng bên cạnh, cô vội vàng đứng dậy:
– Chị Ngọc, có chuyện gì vậy ạ?
– Em còn hỏi à? Em nhìn xem báo cáo chị bảo em làm thành cái dạng gì rồi? Đây mà là báo cáo sao?
Người phụ nữ càng nói càng tức giận, gương mặt cũng càng lộ rõ vẻ khó chịu,
Liên hơi hoảng vội cầm lấy tài liệu trên bàn, bên trên chi chít dấu bút
đỏ chót vô cùng nhức mắt, lông mày cô nhíu chặt, gương mặt hơi tái đi,
những con số bên trên hoàn toàn không giống với bản báo cáo mà cô làm.
Liên vội vàng giải thích:
– Chị Ngọc, bản báo cáo này không phải cái em gửi chị. Chị ơi..
– Không phải em thì ai, cái em gửi cho chị chính là cái này, trên email vẫn còn file, em còn chối sao?
– Em..
– Không nói nhiều sửa lại ngay, buổi chiều đưa cho chị.
Liên nhìn gương mặt tức giận của cấp trên mặc dù trong lòng ấm ức nhưng
không dám cãi lại mà chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt lại những lời muốn nói, cô nhỏ giọng đáp:
– Vâng, em biết rồi ạ.
Người phụ nữ tên Ngọc liếc mắt nhìn cô rồi quay người rời khỏi, Liên cắn môi nhìn theo
chị ta rồi cúi đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt tài liệu ngồi
xuống. Mở máy tính kiểm tra lại hòm thư điện tử, quả nhiên giống như chị Ngọc nói, tài liệu cô gửi đã bị thay đổi, bản báo cáo cô mất cả buổi
tối làm đã biến mất không tăm tích, Liên tái mặt nhìn một vòng quanh văn phòng, ánh mắt chạm phải cô gái ngồi đối diện đang nở nụ cười khiêu
khích liền hiểu rõ mọi chuyện. Cô gái đó là Linh cũng là thực tập sinh
giống cô, trong hai người họ chỉ có một người có cơ hội trở thành nhân
viên chính thức, thành tích của Liên trước giờ đều nổi bật hơn cô ta khó tránh khỏi người khác sinh lòng đố kị. Liên nhìn vẻ đắc ý của Linh
trong lòng tức giận không thôi nhưng không có chứng cứ chỉ có thể ngậm
bồ hòn làm ngọt uất ức làm lại báo cáo, buổi trưa hôm nay chắc chắn cô
không thể nghỉ trưa rồi.
Cuối ngày trở lại kí túc xá trong trạng
thái không tài nào tệ hơn, buồn chán đi trên con đường nhỏ lối vào kí
túc xá, trên đường lác đác một vài người, cái nắng mùa thu không gay gắt như nắng hạ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Liên cảm thấy
có chút chóng mặt, trước mắt hơi mờ đi, một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt, bộ đồng phục bảo vệ từ từ tiến lại gần, đầu Liên nặng trịch cơ thể dần nặng nề như muốn đổ xuống. Sơn nhìn cô gái nhỏ nhắn gương mặt tái
nhợt vội vàng quan tâm:
– Cô gái, cô không sao chứ?
– Tôi..
Liên chỉ kịp thốt lên một chữ rồi ngất lịm, Sơn vội vàng đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống đất, giây phút bàn tay thô ráp của hắn chạm vào người cô
gái một cảm giác hưng phấn quen thuộc khiến hắn run lên, ánh mắt tối lại một tia sắc bén vụt qua. Mấy người xung quanh thấy có người ngất lật
tức xúm lại, Sơn vội vàng che giấu tâm trạng của bản thân nhẹ nhàng vỗ
mặt cô gái:
– Cô ơi, cô có sao không?
– Mau đưa người vào trong xem sao? Mặt mũi tái xanh như vậy chắc là bị tụt huyết áp.
Một người trong số họ lên tiếng, Sơn nhẹ nhàng bế cô gái đứng dậy đi về
phía phòng cô quản lí kí túc cách đó không xa, một nữ sinh nhanh nhẹn
cầm túi xách cùng áo của Liên chạy theo sau hai người.
Mười lăm phút sau.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Liên từ từ tỉnh lại, nhìn quanh, cô đang nằm trên một chiếc giường đơn nhỏ
đối diện là khung cửa sổ sắt nhìn thẳng ra bên ngoài cầu thang kí túc
xá, bốn năm quen thuộc vừa nhìn qua cô đã biết bản thân đang nằm trong
phòng của cô quản lí kí túc. Liên ngồi dậy vừa đúng lúc cô quản lí đi
vào, cô ấy nhìn Liên quan tâm hỏi:
– Cháu dậy rồi à? Có khó chịu ở đâu không?
– Dạ, cháu không sao ạ. Ai đưa cháu vào đây ạ?
Liên hỏi, cô loáng thoáng nhớ được bản thân khi nãy ở trước cửa kí túc xá,
ngay khi ngã xuống đã có người đỡ được cô, trước khi mất ý thức Liên
nghe có người nói chuyện nhưng cô không thấy mặt người ấy, có lẽ đó là
người đưa cô vào đây, cô nên cảm ơn người ấy. Cô quản lí cười nói:
– Cậu Sơn bảo vệ bế cháu vào đây, may mà cậu ấy khỏe chứ không mấy cô con gái kia làm sao đưa cháu vào được. Cậu ấy còn làm việc nên đã đi trước
rồi, có gì nhớ cảm ơn người ta một câu cho phải phép.
– Vâng, cháu cảm ơn cô ạ. Vậy cháu lên phòng đây cô.
– Ngồi nghỉ chút nữa rồi lên, đây, uống cốc nước đường đi đã.
Liên mỉm cười nhìn cô quản lí, trong lòng cảm thấy ấm áp, so với môi trường
cạnh tranh bên ngoài thì những người trong trường đại học này vẫn đối xử với cô rất tốt, từ anh bảo vệ cho đến cô quản lí kí túc, họ khiến Liên
cảm thấy được quan tâm. Cô nhận lấy cốc nước một hơi uống cạn, ngồi lại
một lát rồi chào tạm biệt trước khi rời đi.
Trưa hôm sau.
Liên cùng với bạn học đến nhà ăn của trường thì vô tình gặp Sơn, cô không
nhận ra người đã giúp mình nhưng Sơn thì ngay lật tức nhận ra cô, hắn ta lại gần ân cần hỏi thăm:
– Cô khỏe rồi à?
– Anh là..
Liên cùng bạn ngạc nhiên nhìn người đàn ông mặc đồng phục trước mặt, trên
tay Sơn bê một khay cơm lớn, gương mặt cười hiền lành nhưng không hiểu
sao Liên cảm thấy nụ cười của hắn có chút khác lạ. Sơn nhìn biểu cảm của Liên liền hiểu ý cô, hắn ta cười nói:
– Hôm qua tôi đưa cô đến
chỗ cô quản lí kí túc sau đó rời đi ngay nên không biết tình hình cô ra
sao, nay thấy cô bình thường trở lại là tôi yên tâm rồi.
– À, anh chính là anh Sơn, người hôm qua giúp tôi đúng không, cảm ơn anh nhiều lắm.
Nhận lời cảm ơn của cô gái Sơn liền cười vui vẻ, hắn ta nhìn cô giấu diếm ý nghĩ không an phận, chân thành nói:
– Cô không sao là tốt rồi. Cô nên chú ý sức khỏe.
Đêm đến trong căn phòng nhỏ quen thuộc, ánh mắt Sơn si mê nhìn khoảng không đối diện là gương mặt trắng bệch trong bình Formol, nụ cười trên môi
hắn đem theo thích thú, ánh mắt dường như đang hồi tưởng chuyện gì đó vô cùng thú vị. Thời gian trôi qua, âm thanh tích tích từ kim chiếc đồng
hồ cũ lặng lẽ đếm từng giây từng phút, đồng tử Sơn hơi dãn ra biểu cảm
thư thái ngả người về sau, chiếc ghế cũ lại phát ra âm thanh yếu ớt, hắn gác tay ra sau gáy duỗi thẳng người cười nói với gương mặt đối diện:
– Lan à, hôm nay anh gặp được một cô gái rất tốt, cô ấy có đôi mắt rất
giống em, eo cũng rất nhỏ rất mềm mại. Cô ấy khiến anh nhớ đến giây phút chúng ta ở cạnh nhau. Anh có chút thích cô ấy.
Âm thanh người
đàn ông trầm thấp, hắn ta thủ thỉ tựa như đang nói chuyện với một người
chứ không phải một chiếc đầu lâu đáng sợ, nhìn gương mặt méo mó của cô
gái biểu cảm trên gương mặt hắn có chút thay đổi. Sơn hơi ngập ngừng
nhìn bình Formol giọng nói tựa như đang thương lượng lại tựa như đang dỗ dành người yêu:
– Đương nhiên người anh thích nhất vẫn là em,
chỉ là cô ấy có nét giống em thôi. Nếu em không tin anh sẽ đưa cô ấy đến gặp em có được không?
Gương mặt cô gái chẳng hề thay đổi lặng lẽ trôi nổi bên trong bình, những sợi tóc đen láy tự do tản ra tứ phía,
một vài sợi vương trên đôi mắt trắng dã giống như đang nhìn Sơn chằm
chằm. Hắn đột nhiên mỉm cười vuốt ve cô gái qua chiếc bình thủy tinh dịu dàng nói:
– Anh biết em sẽ đồng ý mà. Cô ấy tốt lắm, cô ấy sẽ làm bạn với em.