Chương 22 - Những người hàng xóm
Trong xóm nhỏ, mấy bà thím trung niên tụ tập nói chuyện, những người phụ nữ ở tuổi này đã dành cả cuộc đời họ cho gia đình và con cái vậy nên
câu chuyện của họ cũng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi chẳng thể
thoát khỏi những vấn đề liên quan đến những đứa con của mình. Người phụ
nữ mặc áo len mỏng màu tím than, mái tóc hoa râm đã điểm bạc, gương mặt
trải qua sương gió đã nhuốm màu thời gian, khóe mắt xuất hiện nhiều nếp
nhăn, nhưng đặc biệt đôi mắt người phụ nữ rất sáng con ngươi đen nhánh,
trên mặt bà lúc nào cũng mang theo nụ cười nhẹ, biểu cảm hiền lành, bà
chính là hình tượng điển hình của người phụ nữ Việt tần tảo và hy sinh.
Người phụ nữ tên Nga, là mẹ ruột của Sơn, cũng chính là người xin giúp
hắn công việc bảo vệ tại trường đại học M. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của bà Nga, chồng bỏ đi theo tình nhân, con trai lớn lại là kẻ ngu dốt
vậy nên công việc lao công tại trường đại học là nguồn thu nhập bao năm
giúp bà có đủ tiền để nuôi đứa con gái đang trong tuổi ăn học. Bà Nga
ngồi cùng mấy người phụ nữ khác trong xóm vừa nhặt rau vừa nói chuyện,
một người phụ nữ dáng người phốp pháp, bà ta là hàng xóm nhà bà Nga cũng là người nổi tiếng xấu tính trong xóm, nhưng con trai bà ta lại là chủ
một gara sửa xe trong nội thành, nhiều thanh niên trong xóm làm công cho anh ta, nhà họ được coi là khá giả nhất trong xóm nghèo này vậy nên
người trong xóm ít nhiều không muốn cùng bà ta tranh chấp, người phụ nữ
cũng vì thế mà thái độ hống hách hơn người. Bà ta lớn giọng nói:
– Bà Nga này, hôm nay thằng Sơn nhà bà đi vẫn đi làm phải không? Thế làm bảo vệ ở đó lương lậu thế nào? Có đủ ăn không?
Người phụ nữ vừa dứt lời, những người xung quanh cũng nhanh chóng hóng chuyện nhìn về phía bà Nga, trong xóm chỉ có đứa con trai của bà Nga là điều
kiện tồi tệ nhất, ngoại hình không dễ nhìn thì thôi đi lại còn không có
học thức không có công ăn việc làm ổn định, chỉ với những thứ đó cũng đủ để khiến việc tìm vợ cho hắn ta trở nên khó khăn. Mấy người phụ nữ nghĩ vậy lại nhớ đến con cái nhà mình trong lòng không khỏi nảy sinh cảm
giác hơn người, bà Nga vốn đang tươi cười ngay sau khi nghe đến tên con
trai biểu cảm liền thay đổi, nụ cười tắt ngấm, giọng cũng lạnh đi, bà
nhàn nhạt trả lời:
– Mỗi tháng hơn năm triệu, đủ lo thân nó là tôi nhẹ nợ rồi.
– Năm triệu một tháng, vậy chắc cũng đưa được cho mẹ đôi triệu chứ?
Người phụ nữ ánh mắt hóng chuyện nhìn bà Nga, chỉ thấy bà thoáng nhíu mày im
lặng không nói, không khí bỗng chốc trở nên yên lặng kì lạ. Một người
phụ nữ dáng người gầy đét thấy vậy liền đập tay cười nói sang chuyện
khác:
– Ây da, cài bà này hỏi làm gì. Con cái lớn rồi thây kệ chúng nó chứ.
– Tôi hỏi thôi mà. Thằng Tuấn nhà tôi mỗi tháng đưa cho tôi bốn triệu
tiền ăn đấy. Thằng Hưng nhà bà mỗi tháng cũng cho bà tiền còn gì, ai chả thế có gì phải giấu chứ.
Người đàn bà giọng cao vút đáp lại tỏ ý không đồng tình với người phụ nữ gầy kia, bà ấy thoáng ngại ngùng nhìn
bà Nga, chỉ thấy gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, những người khác
nhất thời cũng cảm thấy ngại ngùng. Đúng lúc này một chiếc xe máy chạy
qua làm vũng nước mưa đọng lại từ hôm qua bắn tung tóe, nước bẩn hắt lên sát chân mấy người phụ nữ khiến họ hét lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn
lên, người phụ nữ cao giọng chửi ầm lên:
– Đứa nào mà đi đứng mất nết thế, không thấy người lớn ngồi đây à?
Nghe người phụ nữ kêu gào người đàn ông trên chiếc xe liền dừng lại, dáng
người thô cao của Sơn ngồi trên chiếc xe máy cũ, hắn chống chân quay đầu nhìn người phụ nữ đang chống nạnh chửi cũng mấy người phụ nữ xung
quanh, ánh mắt hắn lướt qua từng người chạm đến bà Nga, chỉ thấy bà ấy
lạnh lùng nhìn hắn không cảm xúc, gương mặt vô cảm của Sơn đột nhiên nở
nụ cười lướt qua bà Nga nhìn người phụ nữ kia:
– Cháu không để ý, nước có bắn vào người các cô không?
– Không sao đâu, chưa có vào người.
Người phụ nữ gầy cười nói, nhưng người bên cạnh đã lớn tiếng át giọng bà:
– Không cái gì, ướt quần tôi rồi đây này. Cái thằng này đi đường chẳng
nhìn gì cả, quần con dâu tương lai tôi mua cho đấy, mới mặc lần đầu đấy.
Bà ta vừa nói vừa chỉ vào vết nước vàng khè trên ống quần trắng không hài
lòng. Những người bên cạnh nghe bà ta nói vậy liền cười hỏi:
– Ái chà, con dâu tương lai cơ đấy. Thằng Hưng có người yêu rồi à? Thế bao giờ cưới?
– Ngày kia đến thăm nhà gái, tính là sang đầu năm sau cưới.
– Thế người ở đâu? Làm nghề gì? Bao tuổi rồi mà chẳng thấy thằng Hưng dắt về bao giờ?
– Con bé làm công chức nhà nước trong thành phố đấy, bận lắm thời gian đâu mà về chơi.
Người phụ nữ nói với giọng tự hào, những người bên cạnh nhìn dáng vẻ của bà
ta chỉ cười, mấy người nói qua nói lại về cô con dâu tương lai trong
miệng bà ta. Sơn đứng bên cạnh nhìn đám người nụ cười nhạt dần, hắn lạnh nhạt rồ ga xe chạy thẳng. Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng hắn không
mấy hài lòng quay sang nói với bà Nga:
– Thằng Sơn nhà bà chẳng
biết ý tí nào, chẳng nói chẳng rằng gì đã chạy đi rồi. Không phải tôi
khó tính chứ nó làm bẩn hết quần tôi mà chẳng xin lỗi một lời, như thế
là không được. Đàn ông con trai gần ba chục tuổi rồi mà vẫn chẳng biết ý gì, thế thì làm sao lấy vợ, như thằng Hưng nhà tôi..
Người phụ
nữ càng nói càng không nhịn được khoe khoang về con trai cùng cô con dâu còn chưa thấy mặt, mọi người nghe cũng có chút mệt mỏi, bà Nga nhíu mày nhìn bà ta, qua loa một hồi rồi cũng đứng dậy cầm theo rổ rau đã đầy
rời khỏi.
Bà Nga về đến nhà, cất rổ rau vào trong bếp, liếc nhìn
đồng hồ mới hơn mười giờ sáng, con gái vẫn còn khoảng hơn một tiếng nữa
mới về đặt nồi cơm xong thời gian vẫn còn sớm, nghĩ ngẫm một hồi người
phụ nữ liền rời nhà chính đi về phía căn phòng biệt lập phía vườn sau.
Mùa đông gió lạnh hiu hiu thổi, thời tiết khô hanh khiến cho mặt đất khô cứng, cây cối trong vườn cũng trở nên trơ trụi vì rụng lá, cánh cửa gỗ
duy nhất phía trước phòng đóng im lìm. Gió luồn qua chiếc áo len mỏng
lạnh buốt, bà Nga vô thức xoa cánh tay run lên vì lạnh chậm chậm đi đến
bên ngoài căn phòng.
“Két”
Cánh cửa bị đẩy ra, Sơn ngồi
bên cạnh giường đưa mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt chạm đến gương mặt
thân quen sâu kím ánh lên một tia sáng, giọng hắn hơi ngập ngừng mang
theo nghi vấn:
– Mẹ?
Bà Nga nhìn Sơn với ánh mắt lạnh nhạt khẽ ừ một tiếng, bà ấy không bước vào trong mà đứng bên ngoài nhìn hắn, Sơn đột nhiên trở nên lúng túng, hắn đứng dậy có chút không biết phải
lại sao kéo chiếc ghê nhựa duy nhất trong phòng rồi nói:
– Mẹ vào trong phòng ngồi cho đỡ lạnh.
– Không cần, tao ở ngoài này cũng được.
Giọng nói của người phụ nữ bình tĩnh không cảm xúc từ chối, ánh mắt Sơn tựa
như ảm đạm như có như không, hắn yên lặng ngồi xuống:
– Mẹ có chuyện gì à?
– Hôm nay mày làm bẩn quần của bà Nhàn tí qua xin lỗi bà ấy một tiếng,
còn nữa lần sau trước khi về thì mở mồm ra chào mọi người một câu, đừng
để mấy bà ấy bảo tao không biết dạy mày. Không được tích sự gì thì cũng
nên biết điều.
– Vâng, con biết rồi.
Sơn cúi đầu trầm
giọng đáp, hắn khé hờ hai mắt che đi cảm xúc lạnh lẽo nơi đáy mắt chỉ để lộ cho bà Nga một đỉnh đầu, cơ thể cao lớn cúi gập xuống rất giống
người chồng vô tình nhiều năm về trước. Bà Nga nhíu mày nhìn hắn, càng
nhìn cảng cảm thấy một cơn tức vô danh nổi lên, bà hừ lạnh rồi quay
người rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm hai từ vô dụng. Cảnh cửa mở toang, gió lạnh ùa vào, tiếng bước chân của người phụ nữ càng ngày càng xa,
Sơn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của bà, ánh mắt hắn dường như mang
theo vô vàng cảm xúc lại dường như trống rỗng vô hồn. Bên tai chỉ có
tiếng gió vù vù tựa như tiếng cười ghê rợn, Sơn lạnh lùng đứng dậy đóng
sầm cửa lại.