Chương 26 - Nạn nhân thứ tư
Lách cách.. lách cách..
Bên tai liên tục truyền đến âm thanh kim
loại va vào nhau, cổ tay đã bị trói cứng, Linh hơi co người, trong lòng
sợ hãi cực độ, mồ hôi liên tục chảy ướt đẫm áo. Cô vừa cử động bên tai
đã truyền đến âm thanh cười trầm thấp quỷ dị, tấm khăn bị mắt bị kéo
xuống, trước mắt chói sáng, Linh theo bản năng nheo mắt, qua một phút
đôi mắt từ từ thích nghi với ánh sáng nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Một
căn phòng tồi tàn đến cực điểm, ánh sáng le lói lọt vào qua những khe
nhỏ hẹp giữa những tấm gỗ, gió đông không ngừng rít gào bên ngoài, nhiệt độ hạ thấp khiến cô run lên cầm cập. Đối diện cô là gã đàn ông thân
hình vạm vỡ như gấu, hắn nở một nụ cười hiền lành khiến Linh sởn gai ốc, nếu bản thân không phải rơi vào tình huống hiện tại có lẽ cô cũng đã bị nụ cười vô hại của hắn lừa, làm sao có thể nghĩ phía sau vẻ ngoài thân
thiện ấy lại là một tên tội phạm. Sơn nhìn gương mặt tái đi của Linh,
cũng không biết là vì lạnh hay sợ hãi, hắn mỉm cười lấy từ trong túi áo
ra một vài tấm giấy nghệch ngoạc đặt lên sập gỗ trước mặt Linh và hỏi:
– Cô thích tấm nào nhất?
Linh không hiểu sao Sơn lại hỏi mình chuyện này, trong lòng cô tràn đầy sỡ
hãi và hỗn loạn hoàn toàn chẳng có thời gian nhìn xem tên biến thái cho
mình xem thứ gì, cô run rẩy hướng hắn cầu xin:
– Anh thả tôi đi,
tôi với anh không thù không oán, anh bắt tôi làm.. làm gì? Hơn nữa chồng tôi với anh.. cũng là chỗ quen biết, anh.. anh tha cho tôi đi.
Sơn nhếch môi cười nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hắn hơi trầm xuống giọng
cũng lạnh đi, làm như không nghe thấy lời cầu xin của cô gái, giống như
một cách máy lần nữa lặp lại câu hỏi:
– Cô thích tấm nào nhất?
– Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sẽ.. sẽ không nói ra chuyện hôm nay đâu.. Tôi, tôi.. van xin anh..
Mặc cho cô gái khóc lóc cầu xin, Sơn vẫn không hề động, hắn cúi đầu nhìn
mấy bức hình nghệch ngoạc trên sập rồi tiện tay nhặt một tấm lên giơ
trước mặt cô gái. Trên bức hình nhem nhuốc mơ hồ có thể nhìn thấy một
vài thứ, Linh nhìn gương mặt người đàn ông đối diện, đồng tử co lại,
nước mắt không tự chủ rơi như mưa, cô run lên từng cơn, gương mặt đã
trắng nay lại càng trắng hơn, miệng hơi há ra, cô ấy dường như muốn nói
gì đó nhưng cổ họng lại chẳng thể thốt nên lời. Sơn nhếch môi cười một
cách thích thú, hắn ghé sát tai Linh thì thầm khiến cô gái triệt đổ
tuyệt vọng ngồi thừ xuống đất.
Bên ngoài gió vẫn không ngừng rít gào, bên trong căn chòi tạm bợ mơ hồ truyền ra âm thanh cô gái rên rỉ thê lương.
Cạch.
Âm thanh một vật rơi xuống đất, Sơn cúi người nhìn vật nhỏ màu đen rơi ra
từ trong túi áo cô gái nhíu mày, trên mặt chiếc còi có một kí hiệu nhỏ,
hắn dường như nhớ tới chuyện gì khóe môi nhếch lên một nụ cười thoải
mái. Tiếng cười ngày càng lớn tựa như đắc ý vang vọng cả một khoảng rừng nhỏ, trong đêm tối giống như âm thanh ma quỷ khiến người ta sởn gai ốc.
Một ngày sau.
Đội trưởng Minh cúi đầu nhìn xác chết lõa thể nằm bất động trên đất, bên
tai vẫn còn văng vẳng âm thanh gào khóc của người đàn ông, lông mày ông
nhíu càng chặt nói chuyện với người bên cạnh:
– Đã trấn an người nhà nạn nhân hay chưa?
– Cố vấn Hân đang ở cùng với họ. Nạn nhân là người tỉnh lẻ, hiện tại
người nhà chỉ có duy nhất bạn trai cô ấy đang ở đây còn về gia đình,
đang trên đường tới.
Hoàng bình tĩnh báo cáo lại, đội trưởng Minh vẫn nghiêm mặt quan sát hiện trường không nhìn anh ấy không rõ là có
nghe lời anh nói hay không, chỉ thấy đội trưởng Minh cúi người ngồi xổm
bên cạnh xác chết, cẩn thận lấy ra chiếc còi từ tay cô gái quan sát một
cách tỉ mỉ. Hoàng cũng học theo ông ấy ngồi xuống bên cạnh. Chiếc còi
được làm từ nhựa cứng màu đen, dáng vẻ trông khá phổ thông, điểm đặc
biệt duy nhất là phía thân sau có một kí hiệu chữ N nhỏ được viết bằng
bút xóa trắng. Đây là thứ duy nhất xuất hiện trên người cô gái sau khi
thi thể được tìm thấy. Đội trưởng Minh cầm chiếc còi trên tay, bằng mắt
thường không tìm thấy dấu vết khả nghi nào khác, cẩn thận đặt chiếc còi
vào túi đựng chứng cứ rồi đưa cho người bên cạnh. Hoàng nhận lấy đồ từ
tay đội trưởng, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, anh ngập ngừng nói:
– Đội trưởng, nạn nhân này liệu có phải?
Đội trưởng Minh im lặng không trả lời nhưng bằng trực giác của một cảnh sát lâu năm, ông đoán đến 8/10 cô gái này là nạn nhân thứ tư trong vụ án
liên hoàn mà ông đang điều tra. Người của đội hình sự làm việc vô cùng
nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc hiện trường đã được xử lí triệt để, đội
trưởng Minh cùng với Hoàng đi đến chỗ Hân thời gian đã là khoảng một
tiếng sau.
Hân ngồi bên cạnh Hưng cũng chính là người yêu của nạn nhân xấu số, anh ta trông có vẻ như đã bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều
nhưng vành mắt ửng đỏ, biểu cảm chết lặng vẫn khiến người khác cảm thông với nỗi đau của anh ta. Hưng ngồi thừ trên mặt đất dáng vẻ chẳng còn
thiết tha gì nữa, hai vai anh trùng xuống, đôi mắt vô hồn trống rỗng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, Hân ngồi xổm bên cạnh anh ta, hai người vừa đến cô cũng chỉ ngước mắt nhìn thở dài trong lặng lẽ. Đội trưởng Minh
nhìn người đàn ông dường như mất đi sức sống bên dưới giọng nói cũng dịu đi:
– Anh Hưng, tôi rất hiểu cảm giác mất mát mà anh đang trải
qua nhưng việc quan trọng nhất hiện tại là tìm ra kẻ đã hãm hại cô ấy.
Tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ chúng tôi sớm hoàn thành việc đó trả lại
công bằng cho bạn gái anh.
Hưng vẫn bất động, anh ta dường như
không nghe thấy lời đội trưởng Minh vẫn ngây ra như phỗng, Hân nhìn đội
trưởng khẽ lắc đầu. Ngay khi cô định lên tiếng thì người đàn ông đột
nhiên nói:
– Cô ấy là vợ tôi. Tôi đưa cô ấy về thăm mẹ tôi. Ngày
15 tháng sau là ngày lành tháng tốt, chúng tôi sẽ làm đám cưới, chúng
tôi sẽ có những đứa con xinh đẹp, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Tại sao lại là cô ấy? Tại sao?
Hưng nói một mạch một cách bần thần.
Giọng người đàn ông khàn đặc, khô khốc, tiếng nói mang theo bi thống
nồng đậm khiến không khí càng trở nên thê lương. Nước mắt rơi như mưa
trên mặt Hưng, người ta thường nói đàn ông khóc có lẽ đó là khi trái tim anh ta tan nát, giây phút nhận được tin vợ sắp cưới tử nạn có lẽ trái
tim người đàn ông ấy cũng đã chết lặng. Mọi người xung quanh nghe lời
oán thán của anh ta cũng chỉ biết im lặng, nỗi đau ấy hiện tại chẳng có
lời lẽ nào có thể xoa dịu, Hưng quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, cả người cúi gập xuống, tiếng khóc đè nén giống như con thú tuyệt vọng bị
thương khiến người khác nhịn không được đau lòng.
Hân cúi đầu
nhìn người đàn ông đau đớn im lặng, bản thân là một cố vấn tâm lí cô
biết lúc này bản thân chẳng thể giúp gì, đây không phải lần đầu tiên cô
đối mặt với chuyện như vậy nhưng trong lòng vẫn nhịn không được cảm thấy khó chịu. Cô lùi lại phía xa, thân hình mảnh mai dựa vào tường, lặng lẽ lấy từ trong túi áo khoác ra một bao thuốc, cô không còn hút thuốc lá
nữa nhưng những lúc căng thẳng mùi thuốc là vẫn có thể khiến cô bình
tĩnh hơn. Cô gái nằm bất động bên trong kia chính là nạn nhân thứ tư
trong chuỗi án liên hoàn, cô từng nhìn thấy cô ấy, một công chức trẻ với tương lai đầy hứa hẹn cứ như vậy chết oan uổng trong tay gã đồ tể biến
thái, nắm chặt điếu thuốc trong tay, trong lòng cô ùn ùn lửa giận.