Chương 15 - Làm quen
Nam nghe đội trưởng Minh nói vậy lại nhìn Mai vẫn còn đang khóc trong
lòng bố chỉ có thể kể rõ mọi chuyện, anh vừa dứt lời chỉ thấy người bên
cạnh nhanh như cắt tiến đến chỗ tên biến thái bị trói không hề do dự
tung cước đá thẳng vào bụng hắn, động tác dứt khoát khiến đối phương
không thể né tránh. Nam trợn tròn mắt nhìn người được gọi là đội trưởng
đội cảnh sát động cước mà không thốt nên lời. Mai bên cạnh anh cũng
không khác là bao, gương mặt ướt nước ngơ ngác nhìn người bố đáng kính
của mình đánh người, sự phẫn nộ của ông ấy khác hoàn toàn với hình ảnh
người cha nghiêm nghị thường ngày khiến cô cảm thấy ấm áp. Trong khi hai người còn đang há hốc mồm kinh ngạc thì đội trưởng Minh lại tiếp tục ra đòn, nắm đấm cứng như sắt nện xuống mặt tên đàn ông khiến hắn chỉ có
thể rên lên từng tiếng đau đớn khó nhọc. Nặng nề buông tay khỏi cổ áo
gã, đội trưởng Minh hai mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói
trầm đục:
– Tao đánh mày với tư cách là bố của cô gái suýt chút
nữa bị mày làm nhục còn hiện tại với tư cách đội trưởng đội cảnh sát tao bắt mày về đồn vì tội cưỡng bức. Nếu mày có bất cứ kháng nghị gì tốt
nhất nên về đồn mà trình báo.
Nói xong không đợi mọi người phản
ứng lật tức lấy từ lưng quần ra một chiếc còng số 8 thuần thục còn tay
gã biến thái. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vòng mấy phút, Nam nhìn đội
trưởng Minh trong lòng khâm phục tư thái của một người cảnh sát nhân
dân, anh nhìn tên đàn ông khóe miệng bị đánh bật máu dưới đất không một
chút đồng tình rồi lại nhìn đội trưởng Minh nói:
– Đội trưởng
đừng lo, tôi sẽ làm chứng, tên này nhất định không thoát tội được đâu.
Tôi đã gọi người đến, đội trưởng có cần đưa cô ấy về trước không?
Nam vừa nói vừa đưa mắt nhìn Mai, mặc dù trên người cô có áo của anh nhưng
suy cùng vẫn không được chỉnh tề chút nữa có nhiều người đến anh sợ cô
gái trẻ sẽ ngại ngùng. Đội trưởng Minh cũng đưa mắt nhìn con gái, chiếc
váy trắng trên người cô đã sớm dính đầy bùn đất bẩn thỉu, xộc xệch, tóc
cũng rối bù, gương mặt nhem nhuốc khác hẳn dáng vẻ sạch sẽ thường ngày
khiến ông nhịn không được càng đau lòng cho con gái. Nhưng không đợi bố
lên tiếng Mai đã nói:
– Con không sao đâu bố, con cùng bố đưa tên này lên đồn.
Nhìn gương mặt kiên định của cô trong lòng đội trưởng Minh bỗng chốc cảm
thấy tự hào, Nam cũng nhìn cô trong lòng cảm thán quả nhiên là con gái
của đội trưởng đội cảnh sát. Ba người ngồi đợi khoảng mười phút thì
người của đội dân phòng cùng công an xã cũng đã tới, họ đến tất cả là
hai người. Viên công an xã không biết thân phận của đội trưởng Minh vừa
đến nơi nhìn thấy tay tên tội phạm đã bị còng không khỏi khó hiểu nhìn
Nam, anh lật tức giải thích:
– Đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, đội trưởng Minh, anh ấy cũng là bố của người bị hại.
– À ra là đội trưởng Minh, tôi tên Bình là công an xã, cháu nhà không có việc gì chứ?
Viên cảnh sát xã nghe tên đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố lật tức
tươi cười hướng đội trưởng Minh chào hỏi, đội trưởng Minh gật đầu bắt
tay anh ta rồi nói:
– Chào anh Bình, cảm ơn anh, con gái tôi không sao. Hiện tại có thể đưa tên này về xã thẩm vấn trước.
– Vâng, nhân chứng vật chứng đủ cả, sau khi thẩm vẫn xong sẽ tiến hành viết đơn khởi tố hắn.
Đội trưởng Minh nghe anh ta nói vậy thoáng nhíu mày nhưng vẫn nói:
– Cứ làm theo trình tự.
– Vâng.
Nam nhìn dáng vẻ tươi cười của viên cảnh sát xã im lặng cùng với thành viên đội dân phòng kéo tên tên tội phạm lên xe máy, một người lái xe một
người giữ nghi phạm, gã biến thái bị kẹp cứng giữa hai người chỉ có thể
ngoan ngoãn cúi đầu. Đoàn người trở về ủy ban xã, tên tội phạm ngay lật
tức bị đưa đi thẩm vấn còn Mai và Nam cũng được đưa đi lấy lời khai, mọi việc xong xuôi thì cũng đã là 3 giờ sáng. Nam mệt mỏi ngáp một hơi thật dài, đi ra khỏi ủy ban xã. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi, giọng nữ ngọt ngào mang theo vội vàng:
– Anh Nam, chờ một chút.
Nam quay đầu thấy bộ dạng thở hổn hển của Mai thì ngạc nhiên, trên người cô khoác áo của đội trưởng Minh càng làm cho thân hình mảnh mai thêm nhỏ
bé, gương mặt có lẽ vì chạy nhanh mà hơi ửng hồng, trên tay cô cầm là
chiếc áo của Nam đưa cô mặc khi trước. Mai đứng thẳng người nhìn anh:
– Áo của anh này, cảm ơn anh.
– À, không có gì.
Không gian lần nữa rơi vào im lặng, Nam đưa tay cầm lấy chiếc áo từ tay Mai,
không khí có chút ngại ngùng kì lạ. Nam gãi đầu lên tiếng:
– Vậy không còn gì nữa, tôi về trước nhé.
– Đợi một chút.
– Hửm?
Mai đột nhiên lên tiếng, Nam nhìn cô khiến Mai cảm thấy trên mặt có chút nóng, cô ngập ngừng nói:
– Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm nếu không có anh, tôi không biết sẽ sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Anh..
– Không có gì đâu, đó là chuyện tôi nên làm.
– Anh có thể cho tôi xin số điện thoại của anh được không?
Câu hỏi của cô khiến Nam sững người, ngạc nhiên nhìn cô. Dưới cái nhìn chằm chằm của anh Mai mặt cô càng ngày càng đỏ. Nam cũng bất giác đỏ mặt
theo cô, anh lúng túng gãi đầu nhất thời quên mất phải trả lời cô. Mai
đợi mãi không thấy anh lên tiếng liền cho rằng anh không muốn ngại ngùng ban đầu biến mất thay vào đó là cảm xúc hụt hẫng cùng buồn bã không rõ, cô ngước mặt nhìn anh giọng như muỗi kêu:
– Nếu anh không muốn vậy..
– Không, không có. Tôi muốn.
Nam vội vàng cắt ngang lời cô, hấp tấp đến mức liên tục vẫy tay thể hiện ý
muốn của mình, động tác vụng về khiến Mai bật cười, cảm xúc khó chịu khi nãy biến mất, cô mỉm cười, hai mắt cong cong đưa đến một tờ giấy và bút nói:
– Được, vậy anh viết số điện thoại của mình ra đây đi. Điện thoại của tôi mất rồi đợi tôi thay cái mới sẽ gọi điện cho anh được
không?
– À, được.
Mai vui vẻ nhìn người đàn ông trẻ tuổi
thành thật viết ra một dãy số trên tờ giấy, dưới ánh đèn trong sân ủy
ban gương mặt anh hơi tối, đường nét trên mặt cũng chỉ được coi là ưu
nhìn không quá đẹp trai nhưng lại khiến cho người khác cảm giác thân
thiện, có lẽ vì anh từng cứu cô tại thời điểm cô tuyệt vọng nhất nên
trong mắt cô dáng vẻ của anh thực sự rất thu hút. Mai cười híp mắt thỏa
mãn cầm tờ giấy ghi số điện thoại của Nam lại nhìn gương mặt ngại ngùng
của anh trong lòng vô cùng vui vẻ nói:
– Được rồi, anh về nghỉ sớm đi nhé, tôi sẽ liên lạc với anh càng sớm càng tốt. Tạm biệt.
– Tạm biệt.
Mai mỉm cười quay người đi vào trong để lại Nam một mình ngơ ngác nhìn
theo, đợi khi bóng cô biến mất bên trong sảnh ủy ban anh mới giật mình
tỉnh táo, có chút hoang mang về chuyện mới vừa xảy ra. Nhớ đến dáng vẻ
đáng yêu của cô gái bất giác nở nụ cười, nhìn về phía Mai vừa biến mất
trong ánh mắt anh không che giấu vui vẻ, cơn buồn ngủ biến mất trong
lòng đột nhiên thấy rạo rực. Giây phút này hai người họ hoàn toàn không
biết đây chính là khởi đầu cho một tình cảm đẹp đẽ và thuần khiết nhưng
lại quá mong manh, chuyện tương lai không thể biết trước nhưng nếu nhìn
thấy được kết quả của mọi chuyện liệu rằng hai người có thay đổi quyết
định lúc này hay không?