Chương 11 - Kẻ tình nghi hay nhân chứng
Tin tức về án mạng liên hoàn hướng tới những cô gái trẻ tại đại học M
ngay lật tức gây xôn xao dư luận, thời gian này đội trưởng Minh chịu
không ít áp lực từ cấp trên cũng như người nhà hai cô gái bị sát hại.
Đội trưởng Minh nhíu mày nhìn đống tài liệu trước mặt ngón tay nhịn
không được xoa xoa chân mày đầy mệt mỏi, Hoàng đem theo một danh sách
tiến vào trong phòng nhìn đội trưởng Minh lên tiếng:
– Đội trưởng, đã tìm được người đàn ông đi xe máy xuất hiện tại địa điểm nạn nhân thứ hai biến mất.
– Là người ở đây sao?
Đội trưởng Minh nghiêng đầu nhìn Hoàng, không phải một câu hỏi đó là một câu trần thuật. Hoàng gật đầu không phủ nhận:
– Là một dân phòng trong xã, tên Đỗ Văn Nam.
– Đã triệu tập người đến đồn chưa?
– Đã liên hệ thưa đội trưởng, buổi chiều sẽ tiến hành thẩm vấn.
Hoàng vừa trả lời vửa đặt hồ sơ của Nam đến trước mặt đội trưởng Minh. Chàng
trai trong hình có gương mặt thanh tú hiền lành, tuy không quá anh tuấn
nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thân thiện giống như anh bạn
hàng xóm vậy. Đội trưởng Minh nhìn gương mặt Nam trên hồ sơ im lặng.
Buổi chiều.
Nam nhìn viên cảnh sát ngồi đối diện trong lòng không tránh khỏi dâng lên
cảm giác thận trọng, anh đã nghe qua về vụ án mạng liên hoàn tại trường
đại học M không ngờ đến bản thân lại vô tình liên quan đến nó. Viên cảnh sát đặt ảnh chụp chiếc xe trích từ camera đặt trên bàn bắt đầu hỏi:
– Anh Nam, vào khoảng thời gian 11 giờ 30 ngày 16/9 anh có đi qua đoạn đường phía cổng sau trường đại học M đúng không?
– Đúng vậy.
– Cho hỏi tại sao anh lại có mặt ở đó trong thời gian trên.
Viên cảnh sát cúi đầu ghi chép hoàn toàn không nhìn Nam, anh trả lời một cách tự nhiên thuật lại mọi chuyện:
– Tôi là thành viên của đội dân phòng xã, vì gần đến tết Trung Thu nên
buổi tối thanh niên đi lại rất đông, đội chúng tôi chia ca để đi tuần
tránh cho đám thanh niên tổ chức đua xe hay trêu ghẹo người đi đường.
Hôm đó là ca trực của tôi và một đồng đội khác, tôi với anh ấy chia nhau đi tuần, khoảng hơn 11 giờ tôi vừa hay đi qua đoạn đường đó để vào thôn Bắc Đồng gần đó.
– Trên đường anh có bắt gặp ai khác không? Hoặc anh có gặp cô gái này không?
Viên cảnh sát vừa nói vừa đưa tấm ảnh chụp một cô gái trẻ xinh đẹp lên trên
bàn, Nam vừa nhìn liền nhận ra người trong ảnh chính là chủ nhân của
chiếc ví anh nhặt được. Lờ mờ đoán được thân phận của cô gái Nam không
hề giấu giếm nói ra sự việc:
– Hôm đó tôi không gặp cô gái này
nhưng tôi nhặt được một chiếc ví nữ, người trên chứng minh thư chính là
cô ấy. Hôm ấy trời đã khuya nên tôi không đi tìm người, sau khi nhặt
được ví phát hiện thẻ sinh viên của trường đại học M thì ngay hôm sau
tôi đã đến trường để trả lại. Ngoài ra tôi chưa từng gặp người thật.
– Vậy anh có ấn tượng nào khác về tối hôm đó không? Ví dụ như âm thanh kì lạ hoặc người nào khác.
– Không có thưa cảnh sát, đường đó tương đối vắng nếu không phải vì Trung Thu thì thường chúng tôi sẽ không đi tuần khu vực đó.
Đội trưởng Minh nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên trong phòng thẩm vấn, ánh
mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, người bên cạnh nhìn không ra anh đang nghĩ gì. Cô gái trẻ bên cạnh nhịn không được nhíu mày nói:
– Anh ta không nói dối, người bên trong không phải nghi phạm.
Đội trưởng Minh không trả lời cô ấy, anh cầm bộ đàm trầm giọng nói:
– Hỏi anh ta về chiếc huy hiệu.
Trong phòng.
Viên cảnh sát hơi nhíu mày, ngay sau đó lấy ảnh chụp chiếc huy hiệu đưa đến
trước mặt Nam. Nam nhìn bức ảnh cảm thấy vật này có chút quen mắt nhịn
không được nhìn thêm hai lần, bên ngoài cô gái nhìn hành động của anh
hơi cau mày, không khí có chút kì lạ. Viên cảnh sát hỏi Nam:
– Anh có biết vật này không?
Nam nhìn bức ảnh cảm thấy có chút ngập ngừng nhưng vẫn trả lời:
– Tôi có lẽ đã từng thấy nó, tôi cũng không chắc chắn, một người bạn của tôi có một vật giống như vậy.
– Bạn anh?
– Đúng vậy, anh ấy là bảo vệ của trường đại học M, tôi từng nhìn thấy anh ấy có một vật giống vậy. Tôi cũng không chắc.
Đội trưởng Minh nghe Nam nói gương mặt vốn lạnh nhạt hơi thay đổi, anh trực tiếp nói vào trong mic trước mặt bên trong phòng liền vang lên âm
thanh:
– Trong ví của nạn nhân mà anh nhặt được cũng có một huy hiệu, anh không có ấn tượng gì sao?
Giọng nói bất thình lình của đội trưởng Minh khiến Nam giật mình, anh cẩn
thận nhớ lại trong kí ức, chính bản thân anh cũng không biết bên trong
chiếc ví mà mình nhặt được có thứ như vậy. Anh không phải người thích
lục đồ của người khác vậy nên sau khi nhặt được ví tiền ngoài kiểm tra
giấy tờ bên trong anh không chú ý vật khác, Nam nhíu mày trả lời:
– Tôi không rõ, tôi không xem kĩ bên trong ví, sau khi thấy thẻ sinh viên tôi liền cất ví đi nên không biết bên trong có vật như vậy.
–
Chúng tôi tìm thấy huy hiệu dính máu tại hiện trường phát hiện xác nạn
nhân, anh thực sự không có ấn tượng nào về chiếc huy hiệu này sao?
Nam nghe nói vậy thì thoáng ngừng lại, anh hiệu được tính quan trọng của
vấn đề, đây không phải chỉ là một chuyện tầm thường nó liên quan đến một vụ án mạng, anh cẩn thận lục tìm trong kí ức những thứ liên quan đến
chiếc huy hiệu. Đội trưởng Minh tiếp tục nói:
– Đây là một manh mối quan trọng, anh hãy nói đúng sự thật.
– Tôi không chắc nhưng tôi thực sự không nhìn thấy huy hiệu này bên trong ví tiền. Trước đó có lẽ chỉ từng thấy ở chỗ người bạn kia mà thôi.
– Bạn anh làm bảo vệ trong đại học M?
– Đúng vậy.
Cô gái yên lặng nhìn đội trưởng Minh lặp đi lặt lại những câu hỏi liên
quan đến chiếc huy hiệu thì không khỏi tò mò, đợi Nam được đưa ra khỏi
phòng thẩm vấn cô ấy mới lên tiếng hỏi:
– Đội trưởng Minh, anh cho rằng anh ta là nghi phạm sao?. Truyện Hệ Thống
– Không chắc, chẳng có gì là chắc chắn ở thời điểm hiện tại.
– Về chiếc huy hiệu..
– Trước khi vào phòng thẩm vấn tôi từng cho người thử anh ta, khi đi qua
những tấm ảnh chụp anh ta nhìn ảnh chiếc huy hiệu đó nhiều hơn một chút.
Cô gái nghe đội trưởng Minh nói vậy nhịn không được cảm thấy khâm phục, so với một chuyên gia tâm lí như cô đội trưởng Minh thực sự là một tay lão làng. Cô nói:
– Đội trưởng Minh, anh nghi ngờ anh ta vì chuyện này.
– Không, tôi chỉ đang điều tra. Huy hiệu của trường đại học M phát cho
nhân viên và sinh viên khác nhau, cái tìm thấy ở hiện trường là cái cho
nhân viên giống như chiếc tìm thấy trên xe của nữ giảng viên, cái trong
ví nạn nhân là của sinh viên. Anh ta không biết chuyện này, anh ta cho
rằng hai chiếc là giống nhau.
Cô gái nghe đội trưởng Minh nói nhịn không được kinh ngạc nhìn anh, sau khi sắp xếp lại mọi chuyện cô mới nói:
– Vậy những điều anh ta nói là sự thật, anh ta không biết đến chiếc huy
hiệu và chiếc huy hiệu ở hiện trường không phải của nạn nhân mà có thể
là của hung thủ.
– Anh ta là nhân chứng. Trên huy hiệu tại hiện trường có dấu vân tay và máu của nạn nhân, nên nó chỉ có thể là của tên sát nhân.
– Vậy chỉ cần tìm thấy chủ nhân của dấu vân tay trên huy hiệu là được rồi.