Chương 32 - Giúp đỡ
Lời nói lạnh lùng của Sơn giống một gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng Nam khiến toàn thân anh lạnh toát, nụ cười vui vẻ thoáng đông cứng, đôi mắt cũng dần ảm đạm, đôi vài to rộng hơi rũ xuống. Nhìn bộ dáng chán nản
của đối phương cuối cùng trong lòng Sơn mới cảm thấy cân bằng đôi chút,
hẳn mỉm cười, quả nhiên gương mặt anh tuấn kia trong bộ dạng đau khổ mới thật sự là phù hợp nhất.
Sơn thỏa mãn ngả người tựa lưng vào
chiếc ghế cũ trên môi nở nụ cười như có như không, hắn ta đang thưởng
thực bộ dạng dằn vặt của người đối diện như một món quà. Nam ngẩng đầu
nhìn hắn Sơn lật tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt, biểu cảm hắn nghiêm túc
nói:
– Cậu thật sự muốn kết hôn với Mai.
– Đúng vậy. Cô ấy hiện tại đã có thai, em phải có trách nhiệm với người em yêu.
Nam trả lời một cách chắc nịch, từ ánh mắt của người đàn ông có thể thấy
được quyết tâm cùng hạnh phúc. Sơn cười nhạt nhưng ánh mắt đã lạnh hơn,
hắn ta làm ra vẻ ngập ngừng nói:
– Vậy trước hết cậu phải làm rõ bản thân mình vô tội. Mai tốt đẹp như vậy không nên bị vấy bẩn.
Nam sững người trong giây lát, anh dường như không ngờ đến Sơn sẽ nói như
vậy, khí thế trong mắt nhanh chóng bị đánh gục, anh rũ vai thầm nghĩ
không sai, Mai không thể vì anh mà bị vấy bẩn, không thể cho cô vật chất đầy đủ như người khác thì ít nhất bản thân anh cũng phải trong sạch khi đứng cạnh cô, anh cũng không muốn đứa trẻ sinh ra đã chịu tiếng là con
của kẻ tình nghi giết người. Sơn vẫn luôn âm thầm quan sát Nam thấy vậy
thoáng nở nụ cười, hắn nói:
– Tôi tin cậu trong sạch, nhưng trước hết chúng ta phải tìm chứng cứ chứng minh điều đó.
– Bằng cách nào chứ? Đến công an cũng chẳng tìm được gì. Em..
– Tôi có cách.
Cùng lúc đó tại bệnh viện phụ sản thành phố.
Mai cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm trong tay, biểu cảm vừa hoang mang vừa
hạnh phúc. Mai chầm chậm đặt tay lên bụng trong lòng không giấu nổi cảm
giác diệu kì, một sinh linh nhỏ bé đang dần trưởng thành trong cơ thể
cô, tình mẫu tử khiến gương mặt cô gái trẻ tràn đầy dịu dàng. Không biết qua bao lâu Mai từ từ đứng dậy trên môi thoảng nở nụ cười.
Mười giờ đêm.
Trong bóng tối thân hình cao lớn của người đàn ông không ngừng lật qua lật
lại trên giường, bóng dáng lộ rõ vẻ trằn trọc. Nam nằm ngửa vắt tay lên
trán ánh mắt nhìn chăm chăm trần nhà quét vôi trắng toát, trong lòng
không khỏi có nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Khác với tâm trạng sung sướng
buổi chiều khi biết bản thân sắp làm cha trong đầu anh lúc này lại nhiều hơn bao nhiêu nỗi lo lắng. Chớt mắt lại nhớ đến cuộc nói chuyện với Sơn sau đó lông mày không khỏi nhíu lại. Nam bất chợt nhớ đến một vài
chuyện trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, anh cảm giác
dường như sắp có chuyện không hay xảy ra cơ thể có chút lạnh.
Cùng lúc đó tại một nơi khác Sơn mỉm cười nhìn cô gái đang bị trói trước
mặt, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hại nhìn hắn. Miếng vải lớn siết chặt miệng cô gái khiến cho gương mặt tinh tế có chút biến dạng,
nước da trắng mịn tái nhợt, đôi mặt bồ câu đỏ hoe đong đầy nước mắt nhìn hắn như van lơn. Sơn nhìn dáng vẻ của cô gái lúc này nụ cười trong mắt
hắn càng đậm, thân hình như gấu từ từ lại gần cô. Thân hình hắn sừng
sững như ngọn núi đứng trước mặt cô gái, hắn đứng ngược sáng khiến cô
gái nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, bóng đen từ từ tiến
tới giống muốn nuốt trọn mọi thứ. Hắn giữ nguyên nụ cười dịu dàng nhìn
cô gái, giọng nói quá đối nhẹ nhàng mang theo âm u không che giấu giống
như âm thanh vọng lên từ địa ngục:
– Đừng sợ, cô nhìn cô ấy đi.
Cô gái theo bản năng nhìn theo hướng tay hắn, khi ánh mắt chạm phát bình
thuỷ tinh trên mặt bàn chỉ trong chớp mắt đồng tử co lại, nỗi kinh sợ
tột độ khiến cô gái quên cả khóc, cả người giống như đông cứng. Sơn nhìn biểu cảm của cô ấy dường như vô cùng vui vẻ, hắn từ từ đi lại phía sau
cô gái, bàn tay to lớn giữ chặt hai vai, bất thình lình thô bạo xoay ghế đối diện chiếc bình, cô gái theo bản năng kêu lên nhưng bị miếng vải
chặn lại chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư đầy đau khổ. Hắn cúi người dựa
sát vào cô gái, hai tay giữ chặt đầu cô gái không để cô ấy nhìn chỗ
khác, ánh mắt hắn tràn đầy thỏa mãn nhìn phía trước, giọng nói đáng sợ
lại vang lên:
– Cô ấy là cô giáo của cô đó. Nhìn xem cô ấy đang cười, cô thấy sao?
– Ưm.. Ưmm.
– Cô muốn nói chuyện với cô ấy sao? Được thôi.
Sơn nhẹ nhàng kéo miếng vải trên mặt cô gái xuống, dù cho động tác của hắn
rất nhẹ nhưng bị siết đã lâu khoé miệng cô gái không khỏi sung tấy và
đau rát nhưng lúc này cô ấy làm sao có thể quan tâm vết thương nhỏ này
chứ. Cô gái cả mặt ướt đẫm khóc lóc cầu xin:
– Xin anh tha cho tôi. Tha cho tôi. Xin anh huhu..
– Làm sao lại khóc rồi. Tôi đâu có làm gì cô đâu.
– Huhu..
Cô gái nghe hắn nói thân thể lại càng run rẩy dữ dội, cô gái không ngừng
lắc đầu nước mắt không ngừng rơi, gương mặt trong bình thuỷ tinh gần như đã không còn nhận ra hình dạng nhưng hắn lại nói là cô giáo của cô, đầu óc bị nỗi sợ làm cho trống rỗng khiến cô nhất thời không nhận ra ai.
Sơn nhìn cô gái đang nắm trong tay nụ cười dường như có đôi chút cứng
lại, hắn có vẻ không hài lòng nói:
– Sao cứ khóc mãi vậy. Cô thật sự không biết điều chút nào.
– Tôi và anh không thù không oán xin anh tha cho tôi. Xin anh huhu..
– Hừ!
Sơn lạnh lùng buông tay khỏi đầu cô gái, hắn đứng dậy đi về phía đối diện
động tác hết sức cẩn thận nhấc chiếc bình thuỷ tinh lên, trong ánh mắt
không dám tin của cô gái thành kính hôn lên chiếc bình, ánh mắt dịu dàng giống như đang hôn người thương khiến cô gái cảm thấy rợn tóc gáy.
Gương mặt trong chiếc bình hơi lay động theo cử động của hắn, nụ cười
méo mó hai con ngươi giống như lồi hẳn ra trắng dã, Sơn mê luyến vuốt ve chiếc bình khiến cô gái toàn thân lạnh toát, một cảm giác ghê tởm nổi
lên khiến cô như muốn nôn ra. Sơn quay đầu liền nhìn thấy biểu cảm ghét
bỏ trên mặt cô gái hắn giống như nghĩ đến điều gì sắc mặt ngay lật tức
trầm xuống, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô gái sát khí nổi lên
nhất thời không thể kìm lại. Cô gái nhìn gã sát nhân từng bước từng bước tới gần sợ hãi đến cùng cực nhưng lại chẳng thể phát ra được âm thanh
nào, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn cứng. Sơn nhếch môi
cười thong thả đeo gang tay cao su trong nhìn tuyệt vọng của cô gái từ
từ lại gần.
Bóng đèn sợi tóc không ngừng lắc lư qua lại cùng với
âm thanh đau đớn của cô gái, vết máu bắn lên bóng đèn khiến cho ánh sáng vàng giống như nhuốm đỏ, trong căn chòi gỗ tạm bợ tên sát nhân không
ngừng đâm liên tục vào người cô gái một cách man rợ, thân hình mảnh mai
bị trói chặt trên ghế rung lên từng hồi theo từng nhát dao của hắn. Âm
thanh đau đớn của cô gái ngày một nhỏ dần cho đến khi tắt hẳn, khắp căn
chòi đâu đâu cũng thấy máu. Sơn đứng đối diện cô gái, đầu hắn hơi cúi,
ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia hối lỗi giả tạo nhìn cô gái:
– Xin lỗi, làm đau cô rồi. Nhưng đừng lo tôi sẽ mặc cho cô bộ váy xinh đẹp nhất.
Giọng hắn mang theo thương tiếc khàn khàn, nếu không phải trên tay hắn con
dao vẫn không ngừng nhỏ máu liên tục có lẽ không ai có thể tin hắn chính là người vừa rat ay tàn nhẫn với cô gái trẻ.